Bên vực Hồi Đầu, gió lạnh heo hút. Một năm trước, chính tại nơi này Tiết Nhiễm đã bị quần hùng võ lâm vây đánh đến sức cùng lực kiệt mà chết.
Một năm sau, một Tiết Nhiễm mạnh mẽ cũng từ nơi này đứng dậy, yên lặng thưởng thức bông hoa lan đẹp nhất mọc bên vách. Gió thổi vạt áo hắn phấp phới như sắp bay lên hóa thành tiên nhân.
Một nam tử khí chất cao quý, nho nhã như vậy, dù còn đáng sợ hơn trong lời đồn, vẫn nhận được vô vàn sự ái mộ. Suốt một năm nay, lấy thân phận là một người đã có thê thϊếp, hắn từ chối không biết bao nhiêu nữ tử đem lòng ái mộ. Sau khi từ chối, lại không biết đã gϊếŧ bao nhiêu nữ tử không biết tự lượng sức mình, tất nhiên, không phải hắn tự mình ra tay.
“Nàng thích đóa hoa lan kia không?” Hắn quay đầu, nét mặt thản nhiên thoát tục, lại mang vẻ dịu dàng cực độ. Hắn trước giờ đều không tiết kiệm sự dịu dàng, nhưng cảm xúc này chỉ xuất hiện mỗi khi hắn nhìn cô.
Phong Quang bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn nhưng hắn không hề hoài nghi hay kinh ngạc. Dường như việc cô quay về bên cạnh hắn là chuyện đương nhiên. Cũng giống như việc bắt Quan Duyệt Duyệt đi tìm Phong Quang, hắn cũng không rõ vì sao mình lại quyết định như vậy, chỉ là trực giác mách bảo hắn, Quan Duyệt Duyệt nhất định sẽ tìm ra cô.
Quả nhiên, Quan Duyệt Duyệt không phụ sự kì vọng của hắn. Phong Quang cũng nhìn vào đóa hoa lan trên vách đá: “Nếu như ta nói thích, tiếp đó ngươi sẽ hái xuống tặng ta đúng không?”
“Chỉ cần là thứ Phong Quang thích thì ta sẽ tự tay dâng đến trước mặt nàng.”
“Vậy ta muốn mạng của ngươi thì sao?”
“Vậy không được.” Hắn lắc đầu: “Nàng sẽ đau lòng đấy.”
Phong Quang muốn cười mỉa mai việc hắn tự cho mình là đúng, nhưng cô cười không nổi vì sự thật đúng như lời hắn nói. Cô không kìm được hỏi hắn: “Ngươi không có chuyện gì muốn hỏi ta sao?”
“Hỏi? Phong Quang muốn ta hỏi về đứa bé đó ư?” Tiết Nhiễm đưa tay vuốt nhẹ gò má cô, khẽ nói: “Không sao. Phong Quang không cần đứa bé đó thì ta cũng không cần. Nó không quan trọng, quan trọng là nàng đã về bên ta.”
Trong lòng cô ớn lạnh, vì sự lạnh nhạt của hắn với đứa bé. Cô vốn tưởng, hắn sẽ có một chút ít tình cảm gì đó với chính cốt nhục của mình, nhưng cô sai rồi.
Cô cũng cười: “Đúng vậy. Sao ta có thể sinh con cho kẻ thù gϊếŧ cha chứ?”
“Nàng vẫn đang trách ta.” Giọng điệu của hắn giống như đang bất lực trước mâu thuẫn phu thê trong gia đình vậy. Hắn vẫn không ý thức được rằng cái chết của người thân đã trở thành nỗi đau khắc sâu trong tim cô.
Tiết Nhiễm kéo cô vào lòng: “Nàng không được trách ta, tất cả những gì ta làm, cũng chỉ vì nàng.”
“Vì ta?” Phong Quang không vội đẩy hắn ra, ngược lại còn cười: “Ngươi vì thuốc trường sinh, kiếm tìm sự trường sinh bất lão, sao giờ lại thành vì ta rồi?”
Tiết Nhiễm cúi đầu, ánh mắt vừa dịu dàng vừa bất lực: “Thuốc trường sinh, ta đã điều chế thành công từ năm trăm năm trước rồi. Tất cả những gì ta làm hiện giờ đều để nàng và ta cùng trường sinh.”
“Ngươi nói… cái gì?” Tiết Nhiễm ôm eo bế bổng cô lên, vừa đi về phía thân cây hoa mai bên sườn núi, vừa nói: “Bất kể là về đỉnh cao võ thuật, hay trở thành chí tôn y thuật và độc dược, ta đều dễ dàng đạt được. Nghe nói cách để trường sinh trước giờ chưa ai thành công, ta bèn thách đấu một trận để gϊếŧ thời gian, nhưng không ngờ rằng, việc điều chế thuốc trường sinh lại đơn giản như vậy.”
Đơn giản? Chỉ vì thứ hắn cho là đơn giản này mà không biết bao nhiêu người tiêu hao tâm huyết cả đời cũng không làm được. Vậy mà giờ thốt ra từ miệng hắn, chỉ là một chuyện nhỏ nhoi như hạt vừng.
Hắn ôm cô ngồi trên phiến đá dưới tán cây mai, như vậy có thể cản được gió núi đang rít lên từng đợt, cô cũng sẽ không thấy lạnh. “Hôm đó, ba gia tộc Quan, Hạ, Đường cùng nhau hợp lại gϊếŧ ta. Vừa hay ta cũng chán ghét thân phận lúc đó rồi, thế là, ta để bọn họ gϊếŧ chết. Ta ở trong bóng tối quan sát bọn họ tranh nhau giành cướp nguyên liệu điều chế thuốc trường sinh, cũng là chuyện khá thú vị đó chứ.”