Tin tức Thiệt Kiếm Lâu bị diệt môn cuối cùng cũng lan truyền ra giới võ lâm, đương nhiên cũng gây nên một làn sóng lớn. Chính đạo phê phán tà đạo ngày càng dữ dội, võ lâm minh chủ Dịch Vô Thương cũng vô cùng căm giận, nhưng không tìm được tổng đàn của Ma giáo, mọi người có sức lực cũng không thể làm gì.
Hai tháng sau những tin tức về Thiệt Kiếm Lâu dần lắng xuống bởi những tin tức khác. Ví dụ như thiếu chủ Đường Môn đòi kết hôn với một nha hoàn, hay đại tiểu thư Thiên Kim Các đột nhiên bám lấy một tên kiếm khách vô danh, rồi Độc Y thánh quân lừng lẫy thành thân…. T
rong Cố Nhân Cốc, Phong Quang há hốc miệng nhìn quà mừng mà thanh niên trẻ tên Chấp Kiếm đưa tới. Hắn mang theo những thùng đựng đầy đá quý.
Mặc dù không phải là nhà giám định châu báu nhưng mười mấy năm sống cuộc sống đại tiểu thư, cô cũng coi như được mở mang tầm mắt. Ngọc tiên cá, ngọc linh lung màu đỏ, ngọc hàn bằng,… đây chẳng phải đều là những thứ ngọc hiếm quý trên đời sao?
“Tiết tiên sinh, Cốc chủ bảo ta mang quà đến, lễ vật đã đến nơi, cáo từ!” Chấp Kiểm chắp tay thành quyền.
Tiết Nhiễm nói: “Đi thong thả” Sau khi Chấp Kiểm rời đi, Phong Quang kéo áo Tiết Nhiễm: “Cốc chủ này… hào phóng vậy sao?”
“Bất cứ ai muốn ở lại trong cốc, đều phải dâng lên châu báu mà cốc chủ vừa ý.” Tiết Nhiễm cười giải thích.
“Sưu tập châu báu là sở thích của Cốc chủ. Mang tặng những thứ này, chẳng qua cũng như hạt cát trong sa mạc mà thôi.”
“Vậy còn chàng, năm đó chàng tặng cái gì?”
“Ta chữa lành bệnh cho cốc chủ nên hắn không đòi hỏi ta cái gì cả.”
“Vì chàng từng cứu hắn nên hắn mới hào phóng thế này đúng không?” Dáng vẻ tò mò của cô đáng yêu quá mức, Tiết Nhiễm gập cong ngón trỏ búng mũi nàng, cười nói: “Coi như vậy đi.”
“Thật tiếc quá, nếu Cốc chủ chịu ra khỏi phòng, chúng ta đã có thể tiếp đãi hắn trong yến tiệc hôn lễ rồi.”
“Cốc chủ thích sự yên tĩnh, đến ta còn hiếm khi được gặp hắn, nàng không cần để tâm đâu.”
“Được rồi, nếu chàng đã nói vậy thì thôi.” Phong Quang cười, nhẹ nhàng kiễng chân hôn lên khóe miệng hắn. Cô còn chưa kịp lùi lại đã bị môi hắn khóa chặt trong một nụ hôn sâu.
Mấy ngày qua hắn càng lúc càng to gan rồi. Thanh Ngọc vừa bước vào cửa lại vội che mắt rời đi.
Hôn lễ cũng không tổ chức quá linh đình, vì Tiết Nhiễm không có nhiều bằng hữu, còn Phong Quang sau khi mất đi chỗ dựa là Thiệt Kiếm Lâu cũng chẳng mấy ai đến tìm cô, đặc biệt khi Thiệt Kiêm Lâu lại bị hủy bởi Ma giáo, mọi người đều sợ rước họa vào thân. Cũng có không ít người muốn diện kiến thần y danh tiếng lẫy lừng nhưng bọn họ lại không vào được bên trong cốc.
Thế nên đến cuối cùng bàn tiệc chỉ có Tôn Nhất Đạo, Quan Duyệt Duyệt, Thanh Ngọc và tân lang tân nương. Tiết Nhiễm không thích náo nhiệt, còn Phong Quang thì nghĩ, kết hôn là chuyện của hai người, làm cho có là được, không cần quá ồn ào.
Hai người họ thì nghĩ vậy nhưng Tôn Nhất Đao thì thật không tài nào hiểu nổi. “Lần đầu tiên thấy tân nương lại ngồi ăn uống cùng bàn với quan khách, ta già rồi đúng là không hiểu nổi người trẻ các ngươi.” Tôn Nhất Đao ôm bình rượu tu một hơi sảng khoái.
Để chúc mừng Tiết Nhiễm thành thân, Đông Phương Dạ đã đem hết số rượu quý cất giấu lâu nay qua tặng. Quan Duyệt Duyệt cực im lặng, từ khi ở bên Nam Cung Ly, nàng ta liền sống bên ngoài cốc, chỉ vì hôm nay là ngày đại hỉ của sư phụ nên nàng ta mới quay lại.
Lúc nhận được bổ cầu đưa thư của sư phụ, Quan Duyệt Duyệt cũng phải giật mình, không thể ngờ Hạ Phong Quang thật sự giữ được sự phụ cô ta. Cô ta không thích Phong Quang nhưng hôm nay cũng không muốn làm khó dễ, vì Quan Duyệt Duyệt cũng nghe được tin Thiết Kiếm Lâu bị Ma giáo diệt rồi.