Phong Quang nghe thấy Tiết Nhiễm có nhiều biểu hiện bất thường như thế, tỏ ra rất hoài nghi: “Ngươi nói thật chứ?”
“Dù ta không thích người, nhưng ta cũng đâu cần phải lừa ngươi.” Quan Duyệt Duyệt nói với vẻ mặt lắm chuyện: “Thực ra nếu không có sự xuất hiện của ngươi, ta còn tưởng sư phụ ta không thích nữ nhân.”
Phải thừa nhận lời của Quan Duyệt Duyệt khiến tâm trạng cô tốt hơn nhiều, Phong Quang lại hỏi: “Sao ngươi lại nói với ta những chuyện này?”
“Ngươi biết đấy, lúc sư phụ ta không nói chuyện, trông người có vẻ không nhiễm bụi trần, chỉ có thể nhìn từ xa, không thể đùa cợt, với khí chất như vậy, đã có rất nhiều nữ tử phải rút lui. Vì bọn họ thấy mình không có khả năng chiếm được nam tử lạnh lùng như vậy. Cũng có một số người vượt khó mà tiến lên, đến lúc thực sự tiếp xúc với sự phụ ta, sẽ phát hiện ra căn bản người không có quan niệm gì về tình cảm nam nữ, mặc dù người rất dịu dàng nhưng có nghĩa lý gì khi là một cục gỗ dịu dàng đây. Thế nên đám nữ nhân đó lại thất bại ra về.”
Quan Duyệt Duyệt cười thật tươi với Phong Quang: “Thế nên ta rất tò mò liệu ngươi có thể kiên trì trong bao lâu.”
“Ta sẽ không từ bỏ ý định theo đuổi Tiết Nhiễm.” Phong Quang nhướng mày: “Chàng ấy nhất định sẽ thuộc về ta.”
“Tự tin quá.” Quan Duyệt Duyệt vỗ tay, cô ta đã không thể chờ được đến lúc thấy Phong Quang phải chịu thua. Phong Quang bỗng hỏi: “Nghe nói ngươi và Võ lâm minh chủ là một đối, thật hay giả vậy?”
Động tác vỗ tay của Quan Duyệt Duyệt khựng lại: “Ngươi nghe ai nói?”
“Cái tin này truyền khắp giang hồ từ lâu rồi.”
“Ta…” Quan Duyệt Duyệt nghĩ ngợi một hồi, bảo: “Dịch Vô Thương có vị hôn thê mà không biết tin này sao lại truyền linh tinh thế.”
“Dịch Vô Thương không thích vị hôn thê của hắn, hơn nữa chẳng phải người còn hạ độc vị hôn thể của hắn chỉ vì hắn đấy ư? Nghe nói đại tiểu thư của Thiệt Kiếm Lâu đến nay vẫn chưa giải được độc trên người.”
“Nói vớ vẩn, ta hạ độc Hạ Phong Quang là vì ta chướng mắt thói hành xử của cô ta, không liên quan gì đến Dịch Vô Thương. Hạ có chút độc như thế, không có thuốc giải cũng chỉ cần ba ngày là khỏi, làm gì nghiêm trọng như ngươi nói.”
Quan Duyệt Duyệt không biết rằng, Hạ Phong Quang mà cô ta bảo ghét kia đang ngồi ngay bên cạnh. Căn bản Phong Quang không hề tin lời cô ta nói, cô còn đang muốn Quan Duyệt Duyệt không và vịt ngượng ngùng mà sớm nói toạc ra, đến với nam chính, như thể hôn ước mà cô đang có cũng được giải trừ: “Dịch Vô Thương đẹp trai, võ công lại giỏi, là tình nhân trong mộng của biết bao thiếu nữ, gần như không chút khuyết điểm. Nam tử như hắn mà không mau nắm bắt lấy thì sớm muộn cũng bị cô gái khác cướp đi, đến lúc ấy có hối cũng không kịp.”
“Hắn tốt như vậy thật ư?” Sau lưng Phong Quang truyền tới giọng nói nhã nhặn nhẹ nhàng như gió thoảng. Cô quay đầu một cách máy móc, thấy người đàn ông thân hình thon dài, khuôn mặt dưới mạng che của cô nở một nụ cười ngây ngô: “Chào… Tiết thần y.”
Tiết Nhiễm cũng cười: “Hạ tiểu thư.” Nụ cười đó quá mức dịu dàng, đến mức cô nhìn mà tê dại cả da đầu, cô nhớ ra bên cạnh mình có Quan Duyệt Duyệt: “Gì nhỉ, ta và đồ đệ của ngài…”
“Sư phụ, người nói chuyện đi, con đi trước đây.” Không cho Phong Quang có cơ hội chuyển chủ đề, Quan Duyệt Duyệt đứng dậy chạy mất tiểu.
Phong Quang cũng đứng dậy, làm bộ ho khan hai tiếng ra vẻ trịnh trọng: “Tiết Nhiễm, ngài nghe ta nói, vừa nãy ta chỉ đang thúc đẩy việc chung thân đại sự của đồ đệ ngài thôi. Những lời đó chỉ đại diện cho quan điểm chung của mọi người, không đại diện cho quan điểm cá nhân ta.”
“Vậy quan điểm của Hạ tiểu thư là gì?” Cô chỉnh đốn lại cảm xúc của mình, sau đó dùng giọng nói như đang đánh giá đồ rác rưởi: “Dịch Vô Thương chính là một tên cặn bã.”
Đan Nhai đang đi từ của viện vào: “…”
Dịch Vô Thường vừa được Đan Nhai dẫn đường vào: “…”