"Tử Quân, cậu thật sự không sao đó chứ?" Nguyễn Nhuyễn sợ hãi vô cùng, sáng sớm tỉnh lại liền phát hiện Thích Tử Quân nằm trên sàn phòng tắm.
"Không sao." Thích Tử Quân nằm đó lắc đầu, "Chắc là thiếu máu." Rất nhanh, y tá đã tới tiêm thuốc.
"Muốn uống nước không?" Nguyễn Nhuyễn thận trọng hỏi. Thích Tử Quân lắc đầu, Nguyễn Nhuyễn lại hỏi: "Cháo thì sao? Mình mua một ít nhé?" Thích Tử Quân vẫn lắc đầu, khó khăn trở người, "Mình ngủ một lát." Nguyễn Nhuyễn ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, "Vậy nếu cậu thấy không khỏe thì phải kịp thời nói cho mình biết nha." Cô sợ, nếu trong lúc Thích Tử Quân ngủ say mà ngất đi, thì cô sẽ không phát hiện được.
Khi Thẩm Thanh Hòa chạy tới, cô đυ.ng phải Tưởng Duy Nhĩ ở cửa. Thẩm Thanh Hòa vẫn có chút kinh ngạc, khi nhận được cuộc gọi của Tưởng Duy Nhĩ, cô còn tưởng rằng cô ấy đang ở nơi ở của mình, sao lại đến bệnh viện hết thế này.
"Đã tỉnh rồi." Tưởng Duy Nhĩ che miệng ngáp dài, "Cô nhóc này, ăn uống không điều độ, thiếu máu." Thẩm Thanh Hòa ậm ừ, "Phòng nào?" Tưởng Duy Nhĩ chỉ sang một bên.
"Thẩm tổng." Nhìn thấy Thẩm Thanh Hòa, Nguyễn Nhuyễn vội vàng đứng dậy, Thích Tử Quân cũng động đậy, nhưng cũng không quay đầu lại. Nhìn thấy Nguyễn Nhuyễn, Thẩm Thanh Hòa có lẽ đã biết tại sao Tưởng Duy Nhĩ lại xuất hiện trong bệnh viện.
"Được rồi, em ra ngoài trước, dẫn Tưởng tổng đi ăn sáng đi, dạ dày cô ấy cũng không tốt lắm." Thẩm Thanh Chân đi tới nói: "Tôi ở đây, đi đi." Giọng điệu Thẩm Thanh Hòa ôn hòa, nhưng Nguyễn Nhuyễn luôn cảm thấy trong lời nói của người này luôn mang uy nghiêm, "Vâng, Thẩm tổng, lát nữa tôi sẽ quay lại."
"Không cần quay lại." Thẩm Thanh Hòa đi vòng qua phía đối diện giường, nghiêng người sờ sờ trán Thích Tử Quân, Thích Tử Quân rụt lại như muốn chống cự, nhưng đương nhiên cũng không thật sự trốn đi. Thẩm Thanh Hòa nhẹ nhàng nói: "Không phải đã hứa với tôi, sẽ tự chăm sóc bản thân tốt à."
Trước khi Nguyễn Nhuyễn đi ra ngoài, nghe những lời này, mềm lòng đến tận xương tủy. Chẳng trách Thích Tử Quân ỷ lại Thẩm tổng, bọn họ có mối quan hệ tốt thật đó, Nguyễn Nhuyễn quay đầu nhìn lại, liền thấy Thẩm Thanh Hòa dựa vào người trên giường, không thèm để ý đến cô.
Cảnh tượng này hình như là do cô từng nhìn thấy... trong truyện tranh bách hợp, một cô bé như Nguyễn Nhuyễn xem quá nhiều truyện tranh, trong đầu đều tràn ngập mấy hình ảnh chấm chấm chấm. Nguyễn Nhuyễn miễn cưỡng rời khỏi cửa, trong đầu vẫn nhớ lại cốt truyện trong truyện tranh, nhân vật trong đó thay bằng Thẩm Thanh Hòa và Thích Tử Quân, phát hiện cũng rất chi này nọ.... Bang! Nguyễn Nhuyễn vừa đi vừa cúi đầu còn mất tập trung đã va vào ngực Tưởng Duy Nhĩ.
Mềm mại... Một từ hiện lên trong đầu Nguyễn Nhuyễn.
Tưởng Duy Nhĩ đưa tay ra Đỡ, "Đi sao không nhìn đường hả, không té thì lại đâm vào người khác, trong đầu nghĩ gì thế?" Tưởng Duy Nhĩ dùng cái tay rảnh rỗi còn lại xoa đầu Nguyễn Nhuyễn, cô già rồi sao? Thế mà lại không hiểu thấu được cô nhóc này đang nghĩ cái gì.
"Xin... xin lỗi ạ...." Nguyễn Nhuyễn đỏ mặt, nới khoảng cách với Tưởng Duy Nhĩ.
"Hỏi em đó." Tưởng Duy Nhĩ kỳ thực rất ghét người khác không trực tiếp trả lời vấn đề của cô, nhưng Nguyễn Nhuyễn hình như hiếm khi trực tiếp trả lời cô, thế mà cô lại chẳng tức giận, lạ thiệt, "Tôi, tôi...." Nguyễn Nhuyễn đã quên mất, Tưởng Duy Nhĩ hỏi cô ấy cái gì.
Tưởng Duy Nhĩ cạn lời, lười nói thêm, xoay người đi ra ngoài, cô sợ nếu ở lại thêm một lúc nữa, cơn tức giận của cô sẽ thật sự nổi lên. Nhìn thấy người rời đi, Nguyễn Nhuyễn mới nhớ tới: "Tưởng tổng, tôi muốn dẫn cô đi ăn sáng." Tưởng Duy Nhĩ dừng một chút, trở nên hứng thú với lời nói, quay người lại nói: "Em nói gì cơ?"
"Tôi muốn dẫn cô đi ăn sáng!"
"Em?"
"Vâng."
"Muốn dẫn tôi đi ăn sáng à?"
"...." Những câu hỏi ngắt quãng của Tưởng Duy Nhĩ, cùng với giọng điệu kia, khiến Nguyễn Nhuyễn ý thức được bản thân vừa rồi khá lỗ mãng, cô chỉ là theo thói quen nghe lời, Thẩm tổng nói vậy thì cô dẫn Tưởng tổng đi ăn sáng, cô thế mà không đổi lời, "Không phải, ý tôi là, cô muốn ăn gì, tôi, tôi...." Lại bắt đầu nói không mạch lạc.
"Được, dẫn tôi đi." Tưởng Duy Nhĩ giơ tay lên, dùng ngón trỏ ngoắc ngoắc, "Lại đây, đi thôi." Cô quả thực có chút đói.
Nguyễn Nhuyễn lần này phản ứng rất nhanh, nhanh như gió đã đi qua. Lúc này buổi sáng ở Bắc Kinh có chút lạnh, Nguyễn Nhuyễn buổi sáng ra ngoài vội vàng nên chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, vừa đi ra ngoài liền rùng mình. Hai tay vừa mới nhấc lên xoa xoa hai cánh tay, thì bị một bàn tay khác chạm vào, Nguyễn Nhuyễn còn chưa kịp định hình thì đã bị Tưởng Duy Nhĩ ôm vào lòng, "Tưởng tổng...." Mặt Nguyễn Nhuyễn đỏ bừng,
"Đừng cử động." Tưởng Duy Nhĩ ôm cô, không nhìn cô một lần nào, "Dẫn tôi đi ăn gì đây?"
Này quả thực là vấn đề của thế kỷ, được chưa?
"Tưởng tổng muốn ăn gì ạ?"
"Em dẫn tôi đi ăn sáng mà còn hỏi tôi là sao."
"Tôi.... tôi không nghĩ ra được cô muốn ăn gì...." Nguyễn Nhuyễn tủi thân lẩm bẩm, khiến Tưởng Duy Nhĩ không đành lòng bắt nạt, "Thường ngày sáng em ăn gì thì dẫn tôi đi ăn cái đó đi."
"Cô chắc chứ?"
"Chắc." Tưởng Duy Nhĩ vừa nói vừa xoa đầu Nguyễn Nhuyễn, Nguyễn Nhuyễn nghiêng người cọ sát vào cơ thể Tưởng Duy Nhĩ, ngửi thấy mùi thơm. Bằng cách này, Nguyễn Nhuyễn gần như rúc vào vòng tay của Tưởng Duy Nhĩ, đưa tổng giám đốc tập đoàn Nhã Nại đi ăn quán ăn sáng mà cô thường hay ăn... là một quán tồi tàn, đến một chỗ sạch sẽ cũng không có, trên bảng hiệu còn ghi quán ăn sáng sữa đậu nành bánh quẩy Ông Lý.
Còn chưa đến nơi, Tưởng Duy Nhĩ mơ hồ có một loại dự cảm, bởi vì càng đi càng hẻo lánh. Đến trước cửa hàng, điểm mấu chốt của Tưởng Duy Nhĩ vẫn bị phá vỡ, "Sữa đậu nành nóng với bánh quẩy rất ngon~" Nguyễn Nhuyễn chậm chạp chưa nhận ra sự khác thường của Tưởng Duy Nhĩ, cô từ trong lòng ngực người ta vùng vẫy đi vào trong quán, "Ông chủ, cho hai phần bánh quẫy với sữa đậu nành nóng." Gào xong rồi mới nhớ chưa hỏi ý kiến Tưởng tổng, quay đầu lại, mới nói được một chữ, "Cô...." Khóe môi Nguyễn Nhuyễn giật giật, cảm giác nguy cơ lại tới, vì Tưởng Duy Nhĩ vẫn còn đứng yên ở cửa.
"Tưởng tổng...."
"Đây là bữa sáng em thích nhất à?" Tưởng Duy Nhĩ thực sự không muốn đi. Dùng từ dơ bẩn bừa bộn để diễn tả cũng không tả hết được, nhìn xung quanh, thấy toàn những người mặc quần áo cũ kỹ, có người ngồi xổm có người đứng, hai ba người tụ tập lại nói chuyện, vừa nói vừa cười.
Tưởng tổng chê sao? Chắc vậy rồi nhỉ? Nguyễn Nhuyễn tuy rằng có chút ngốc nghếch, phản ứng chậm chạp, nhưng cô cũng không ngốc hẳn, niềm vui trong lòng đã thay đổi, rất khó chịu nhưng vẫn cố gắng mỉm cười: "Tưởng tổng, hay là chúng ta đổi chỗ đi." Cô cảm thấy ăn rất ngon, nhưng mà cô không thích đánh giá qua vẻ "bề ngoài", nhưng mà Tưởng Duy Nhĩ là tổng giám đốc tập đoàn Nhã Nại, nên có lý do để chê nó, dù trong lòng Nguyễn Nhuyễn có nghĩ sao thì cũng hoảng.
"Cháu gái, sữa đậu nành của cháu, sao nay tới sớm thế!" Một ông lão bưng hai ly sữa đậu nành ra, "Hôm nay hết chỗ rồi, nếu không chê thì vào trong nhà ăn đi, trong nhà không có ai." Ông già liếc nhìn đánh giá Tưởng Duy Nhĩ đứng bên cạnh, vừa nhìn là biết không phải người thường, liền nói với Nguyễn Nhuyễn: "Đi cùng nhau à?"
"Ông ơi, đóng hộp giúp cháu đi, cảm ơn ông ạ." Nguyễn Nhuyễn đi tới bưng một ly lên, Tưởng Duy Nhĩ hít sâu một hơi, "Đừng gói, ăn ở đây đi."
Tưởng Duy Nhĩ đi vào trong thu hút được nhiều sự chú ý. Nguyễn Nhuyễn không biết tại sao lại cảm thấy dễ chịu hơn... Cũng may, trong nhà sạch sẽ hơn bên ngoài nhiều, nhà tuy nhỏ nhưng được sắp xếp rất gọn gàng.
Trong căn phòng lớn như vậy chỉ có một chiếc ghế dài, Tưởng Duy Nhĩ thực sự không thể ngồi lên được. Nguyễn Nhuyễn từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Tưởng Duy Nhĩ vẫn còn đứng, cô đặt hai phần bánh quẩy xuống, cởϊ qυầи áo trải ra trên ghế: "Tưởng tổng, mời cô ngồi." Tưởng Duy Nhĩ có chút kinh ngạc. "Cô đợi tôi một lát, tôi đi cắt bánh quẩy." Nguyễn Nhuyễn không thể tưởng tượng được cảnh tượng một tổng giám đốc lại cắn xé bánh quẩy.
"Sữa đậu nhành khá nóng, cô dùng chậm thôi." Nguyễn Nhuyễn đặt đậu phụ cùng với bánh quẩy đã cắt ra đặt trên một chiếc bàn vuông duy nhất. Sau đó đứng một mình ở chỗ kia, cắn một miếng bánh quẩy, rồi lại hút miếng sữa đậu nành, quay lưng lại, nhai nuốt, chắc là để Tưởng Duy Nhĩ nhìn thấy tướng ăn của cô.Tưởng Duy Nhĩ tóm lấy người ấn xuống, Nguyễn Nhuyễn cúi đầu tiếp tục ăn, nhìn phần bánh quẩy và sữa đậu nhành từ nóng dần chuyển sang lạnh, trong miệng có vị đắng.
Đốc đốc đốc, có tiếng gõ cửa.
Ông lão bưng hai đĩa đồ ăn kèm, một đĩa lạc, một chồng dưa leo trộn, "Vợ của ông tự làm, làm hơi nhiều, cháu gái, cho cháu hai phần." Nguyễn Nhuyễn vội vàng đứng dậy cúi đầu cảm ơn: "Ông à, cháu muốn gói lại...." Đúng vậy, Nguyễn Nhuyễn ăn không nổi nữa, nhưng cũng không muốn lãng phí, thu dọn đồ đạc xong liền dẫn Tưởng tổng đến một cửa hàng đàng hoàng, còn bản thân sẽ ăn đồ này.
"Hả?" Ông lão sửng sốt một lát.
"Ông à, không sao đâu, ông ra ngoài trước đi." Tưởng Duy Nhĩ cười, nhẹ nhàng nói. Ông lão thật sự đi ra ngoài, "Tôi còn chưa ăn, muốn gói cái gì." Giọng Tưởng Duy Nhĩ có chút lạnh lùng.
"Không phải cô không muốn ăn sao?" Nguyễn Nhuyễn có chút ủy khuất, cô nhọc lòng còn đi cắt bánh quẩy, sợ khó coi còn cắn rất cẩn thận.
"Chỉ có một cái ghế thôi, tôi ngồi trên đùi em ăn à?" Tưởng Duy Nhĩ cạn lời, cô chưa nói gì hết mà, Nguyễn Nhuyễn ủy khuất gì chứ? Cô mới là người nên ủy khuất nè! Trong lòng đầy hớn hở, nghĩ đến việc hai người cùng đi ăn sáng, còn ăn được cái gì đó ngon ngon, ai nào ngờ... là thế này đây sao?
Nguyễn Nhuyễn ý thức được có thể mình đã hiểu lầm Tưởng Duy Nhĩ, mặc dù cũng còn ủy khuất, nhưng cũng áy náy, "Vậy cô ngồi xuống ăn đi." Giọng điệu của Nguyễn Nhuyễn trở nên nhẹ nhàng hơn, Tưởng Duy Nhĩ vẫn đứng đó không nhúc nhích. "Tưởng tổng à~ cô ngồi xuống ăn đi mà, sắp nguội hết rồi...." Nguyễn Nhuyễn nhéo ống tay áo của Tưởng Duy Nhĩ, kéo kéo, này dáng vẻ nũng nịu của thiếu nữ, khiến tâm Tưởng Duy Nhĩ phiêu dạc, "Em ăn nhanh lên, ăn xong rồi đút tôi." Đúng vậy, đến đũa lẫn muỗng, Tưởng Duy Nhĩ không muốn chạm vào.
Sau đó, Tưởng Duy Nhĩ nhìn một kẻ tốc chiến, vội vàng ăn bánh quẩy cùng với sữa đậu nành nhanh gọn lẹ, "Tưởng tổng, cô...."
"Nói chuyện với chị đây, phải xưng là chị." Tưởng Duy Nhĩ ngồi ở chỗ đó, dùng ngón chân nhẹ nhàng đá vào bắp chân Nguyễn Nhuyễn, thân thể Nguyễn Nhuyễn run rẩy, cái gì? Chị á? Nhưng chị lại là tổng giám đốc, "Tôi xưng cô với chị, không phải là vì tuổi, mà còn là vì thân phận của cô..." Nguyễn Nhuyễn cúi đầu giải thích, lý do coi như vẫn làm Tưởng Duy Nhĩ hài lòng, "Ở bên ngoài công ty, không cần câu nệ thế, chị muốn ăn bánh quẩy."
Nguyễn Nhuyễn gắp một khối lên đẩy vào, Tưởng Duy Nhĩ đột nhiên nói: "Em có yêu chị không?" Nguyễn Nhuyễn tỏ ra bối rối, "Hả?"
"Cắt bánh quẩy thôi cũng thành hình trái tim là sao." Tưởng Duy Nhĩ đang định cắn, nhưng Nguyễn Nhuyễn lại cho là thật thế là rụt tay lại. Tưởng Duy Nhĩ cắn không khí, thật ra thì Nguyễn Nhuyễn thu hồi tay lại mới hối hận, đỏ mặt nói: "Người ta lần đầu cắt bánh quẩy cho người khác, hơn nữa còn cắt ra được hình dạng vậy, cho nên muốn nhìn thử...." Tưởng Duy Nhĩ bực bội không thôi, nhưng mà đối mặt với Nguyễn Nhuyễn, cô vẫn nhịn, bất đắc dĩ nói: "Xem thì xem đi." Cái câu lần đầu tiên cắt bánh quẩy kia... vẫn rất hợp ý Tưởng Duy Nhĩ, bỏ đi từ "người khác" thì ổn hơn.
Nhìn thấy Nguyễn Nhuyễn nhìn đi nhìn lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, Tưởng Duy Nhĩbuồn cười nói: "Muốn chụp ảnh đăng lên Moments không?" Nguyễn Nhuyễn cắn môi, "Có thể chụp ảnh sao?" Nguyễn Nhuyễn thật sự muốn... Đây quả thực là hình trái tim tiêu chuẩn, hình trái tim được cắt từ bánh quẩy, ngàn năm hiếm có.
Chụp hình, đăng lên Moments, đưa cho Tưởng Duy Nhĩ, "Nguội quá." Tưởng Duy Nhĩ cắn một miếng rồi buông ra, cảm thấy vô cùng chán ghét.
Cũng do... lăn qua lộn lại quá lâu.
"Tôi mua cái khác."
"Thôi, đút tôi sữa đậu nành đi." Tưởng Duy Nhĩ mất hết hứng thú. Cũng may, Nguyễn Nhuyễn động tác rất nhẹ nhàng, từ trong túi áo lấy ra khăn giấy lau khóe miệng Tưởng Duy Nhĩ, ánh mắt tập trung như đang lau bảo bối.
Trước khi rời đi, Nguyễn Nhuyễn cám ơn ông lão, ông lão vẫy tay.
"Tưởng tổng, chúng ta quay lại bệnh viện à?" Nguyễn Nhuyễn vẫn còn lo lắng cho Thích Tử Quân.
"Quay gì mà quay." Tưởng Duy Nhĩ khó chịu, "Chị còn chưa no, theo chị đi ăn sáng."
"Vâng, cô... chị muốn đi đâu thì đi."
"Về nhà em đi, em nấu cho chị ăn."
"Vậy sẽ đến trễ." Rốt cuộc cũng là nhân viên, sợ nhất là đến trễ, Tưởng Duy Nhĩ không nói gì, đúng là giờ này không thích hợp lăn qua lộn lại.
"Hay là hôm khác đi?" Nguyễn Nguyễn cảm thấy áy náy, có lẽ hôm nay dậy quá sớm, đầu óc không tỉnh táo nên dẫn tổng giám đốc đến một quán nhỏ ăn tối, lỡ như ăn phải đồ không hợp vệ sinh thì phải làm sao?
"Đi thôi, về nhà ăn của công ty." Tưởng Duy Nhĩ và Nguyễn Nhuyễn đi đến nhà ăn công ty. Nguyễn Nhuyễn làm việc vặt, lấy đồ ăn cho Tưởng Duy Nhĩ, suốt quá trình cô không hề phàn nàn gì, mệt bở hơi tai, tâm trạng Tưởng Duy Nhĩ khá tốt.
Thẩm Giáng Niên đến công ty sớm, vừa tới cửa liền nhìn thấy Tưởng Duy Nhĩ và Nguyễn Nhuyễn cùng nhau đi ra từ nhà ăn, Thẩm Giáng Niên có chút kinh ngạc, sáng sớm như vậy... Nhưng Nguyễn Nhuyễn nhìn thấy cô, liền xua tay, không giấu được sự vui vẻ.
"Giáng Niên, chị ăn sáng chưa?" Nguyễn Nhuyễn vừa đến nơi liền đỏ mặt hỏi. Nhìn thấy vẻ mặt của Tưởng Duy Nhĩ có chút lạnh lùng, Thẩm Giáng Niên không nhịn muốn cười, nhưng cô vẫn có thể chịu đựng được, "Tôi chưa ăn gì, tôi không muốn ăn một mình." Thẩm Giáng Niên cố ý nói thế. Đương nhiên Tưởng Duy Nhĩ hiểu còn Nguyễn Nhuyễn không hiểu, "Em, em... em...." Nguyễn Nhuyễn lắp bắp, mặt càng ngày càng đỏ, "Sao, em sao hả?" Thẩm Giáng Niên bật cười hỏi.
"Em có thể đi cùng với chị, nếu chị không chê...." Nguyễn Nhuyễn thấp giọng nói, bởi vì cô cúi đầu xuống, không nhìn thấy vẻ mặt không vui của Tưởng Duy Nhĩ bên cạnh.
"Sao chê được chứ, em đáng yêu vậy mà." Thẩm Giáng Niên nhẹ nhàng cười nói: "Tưởng tổng, tôi mượn người nha."
"Tùy cô." Tưởng Duy Nhĩ lạnh lùng nói rồi trực tiếp rời đi. Nguyễn Nhuyễn sau đó mới bất giác phát hiện, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng lưng.
"Đi thôi, Nguyễn Nhuyễn." Thẩm Giáng Niên gọi một tiếng, kêu người còn đang ngơ ngác, Nguyễn Nhuyễn vâng một tiếng, đi theo Thẩm Giáng Niên đi vào, quay đầu lại mấy lần, cuối cùng không nhịn được, lo lắng hỏi: "Tưởng tổng, hình như giận rồi phải không ạ?" Thẩm Giáng Niên không khỏi bật cười, "Em nghĩ thế nào?" Cô nhóc này thật chậm chạp.
"Em không biết," Nguyễn Nhuyễn bối rối, "Tưởng tổng thực sự kỳ lạ." Nguyễn Nhuyễn thực sự không thể đoán được suy nghĩ của Tưởng Duy Nhĩ, lúc nóng lúc lạnh, còn hay cáu kỉnh, cô chỉ có thể hiểu là vị lãnh đạo luôn cáu kỉnh vậy.
Bữa ăn còn chưa xong, Thẩm Giáng Niên nhận được tin nhắn từ Tưởng Duy Nhĩ: Phiên dịch Thẩm, lát nữa giúp tôi chạy việc nha.
Thẩm Giáng Niên âm thầm cười, ai mà nói Tưởng Duy Nhĩ không thích Nguyễn Nhuyễn, cô tuyệt đối không tin, nhưng mà Tưởng Duy Nhĩ đã kết hôn, Thẩm Giáng Niên nhìn Nguyễn Nhuyễn ngoan ngoãn ở bên cạnh, có chút lo lắng. Thẩm Giáng Niên: Tưởng tổng cứ nói đi
Tưởng Duy Nhĩ: Đến bệnh viện XX, phòng 302, gửi hai hồ sơ.
Thẩm Giáng Niên: Được rồi, cho ai?
Tưởng Duy Nhĩ: Thẩm Thanh Hòa.
Thẩm Giáng Niên cau mày, sao cơ chứ? Thẩm Thanh Hòa đang ở bệnh viện, tình huống là sao đây? Thẩm Giáng Niên đặt đũa xuống nói: "Nguyễn Nhuyễn, tôi có việc phải đi ra ngoài, phần còn lại em ăn hết nha xin lỗi." Vốn dĩ Thẩm Giáng Niên cũng không đói, chỉ là để trả thù Tưởng Duy Nhĩ hay thích trêu chọc cô, nhưng bây giờ, tất cả những suy nghĩ đó đã biến mất, tại sao Thẩm Thanh Hòa lại phải đến bệnh viện?