Nhân Sinh Chi Khởi, Độc Sủng Chỉ Mình Em

Chương 8: Đoàn Tụ

Mạc Tinh Duyệt trở xuống dưới lầu dọn dẹp thêm một chút, sau đó lái xe ra siêu thị gần nhà mua đồ về nấu ăn.

Anh tự lập từ rất sớm, cho dù anh không muốn cũng bắt buộc phải tự lập. Nhiều thế hệ nhà họ Mạc đều là quân nhân, từ nhỏ anh đã đi vào quân kỷ do cha mình đặt ra, trước hết phải biết tự chăm sóc chính mình rồi mới nói đến việc gánh vác những thứ khác.

Mạc Tinh Duyệt đỗ xe trong bãi rồi đi thẳng vào siêu thị, chưa đầy hai mươi phút sau, anh đã mua được những thứ mình cần. Từ siêu thị về đến nhà lại mất thêm hai mươi phút nữa.

Lúc về đến nơi thì vừa hay anh gặp được mấy người nhà họ Kỷ đến thăm Kỷ Từ Nhiên, Khương Tiếu cũng đến, cô ngồi cùng xe với Kỷ Du Triệt, giúp anh cầm vài cuốn album ảnh.

Mạc Tinh Duyệt chào hỏi mọi người rồi đưa họ vào nhà, Kỷ Từ Nhiên ở trên lầu nghe thấy tiếng động ồn ào nên đi xuống.

Một nhà đoàn tụ, Mạc Tinh Duyệt để nhà họ Kỷ nói chuyện với Kỷ Từ Nhiên còn anh thì vào bếp nấu đồ ăn.

Từ trong túi đồ, Mạc Tinh Duyệt lôi ra một đống thịt bò với rau cần. Anh suy nghĩ rất đơn giản, Kỷ Từ Nhiên mất máu thì nên ăn thịt bò để bổ máu.

Anh xắn tay áo, bắt đầu nấu món thịt bò xào rau cần. Lục đυ.c trong bếp tầm mười mấy phút, mùi thịt bò nêm đậm vị cùng hương rau cần thanh mát ra đến phòng khách, hấp dẫn những người ở đó.

Cha mẹ Kỷ cùng Kỷ lão phu nhân kéo vào phòng bếp xem thử Mạc Tinh Duyệt đang nấu món gì. Bà người bọn họ vừa xem vừa phụ Mạc Tinh Duyệt một tay, xác định là muốn ăn cơm trưa ở đây rồi mới ra về.

Mạc Tinh Duyệt mua rất nhiều đồ, thêm mấy miệng ăn cũng không thành vấn đề. Cha Kỷ thì vo gạo nấu cơm, mẹ Kỷ chiên vài con cá, Mạc Tinh Duyệt xào xong thịt bò thì dọn ra đĩa rồi ngồi trò chuyện cùng với Kỷ lão phu nhân.

Ngoài này, Kỷ Từ Nhiên phóng tầm mắt nhìn chằm chằm vào trong bếp. Những bóng lưng quen thuộc, hương thơm canh cá quen thuộc, tiếng cười nói quen thuộc, tất cả làm cho sống mũi cô cay cay.

Giây phút này, Kỷ Từ Nhiên cảm thấy cô đã ngửi được một mùi hương. Mùi hương khiến con người ta cảm thấy thanh thản, hạnh phúc sau những tháng ngày tự dằn vặt bản thân trong tội lỗi không cách nào cứu chữa.

“Nhiên Nhiên, tớ có đem album ảnh của hai đứa mình đến cho cậu xem này.”

Khương Tiếu cười tươi như hoa, đưa đến trước mặt Kỷ Từ Nhiên một cuốn album màu trắng. Kỷ Từ Nhiên thu hồi tầm mắt, tập trung vào những điều mà Khương Tiếu nói.

Lật từng trang ảnh của cuốn album, tay chỉ đến đâu thì Khương Tiếu lại giải thích đến đó: “Nhiên Nhiên, đây là lúc sinh nhật cậu, cậu bị thua trò chơi, bị trét bánh kem đầy mặt.”

“Nhiên Nhiên, đây là hình chụp chúng ta tốt nghiệp cấp ba.”

Khương Tiếu càng nói thì càng khẩn trương, chính cô cũng không kiềm được bồi hồi xúc động khi xem lại những hình ảnh của quá khứ.

Năm năm làm bạn với Kỷ Từ Nhiên có quá nhiều kỷ niệm, Khương Tiếu sợ nói không hết trong một buổi, lần sau lại không có cơ hội nên tranh thủ từng chút một. Cô hy vọng thông qua những tấm hình này giúp bạn mình nhớ lại được những chuyện trước đây.

Kỷ Du Triệt nhận ra được điều Khương Tiếu lo sợ nhưng vẫn ngăn cô lại: “Em đừng gấp, bắt Nhiên Nhiên tiếp nhận nhiều quá sợ khiến em ấy loạn. Hôm nay không kịp thì hôm khác anh lại đưa em đến.”

Khương Tiếu nhìn anh, ấp a ấp úng: “Em, em biết rồi!”

Kỷ Du Triệt bật cười, cô bé này lại nói lắp rồi, anh nhịn không được mà trêu chọc thêm: “Sao em lại nói lắp rồi. Không phải lúc nãy lưu loát lắm sao?”

Khương Tiếu bị anh trêu chọc, mặt mày thẹn thùng đỏ lên, cắn răng mãi mới nói: “Anh , anh biết rồi mà còn hỏi.”

Kỷ Du Triệt cười hì gì, anh thôi chọc cô, quay sang tập trung nói chuyện với em gái. Cơ mà anh chợt nhận ra, Nhiên Nhiên đang dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn anh.

Kỷ Du Triệt đoán, đây chắc là bản năng bảo vệ bạn thân của em gái. Trước khi mất trí nhớ, mỗi lần anh chọc Khương Tiếu, Kỷ Từ Nhiên đều bay lại đấm anh một phát. Đổi lại lần này không có đấm nhưng ăn phải một ánh mắt hình viên đạn. Mất trí nhớ vẫn ghê gớm như xưa.

Kỷ Du Triệt đóng đinh, em gái anh nhất định có thể nhớ lại quá khứ.

Bỏ qua ánh mắt hình viên đạn vẫn ghim chặt lên người, Kỳ Du Triệt lấy ra hai cuốn album rồi nói: “Nhiên Nhiên, cuốn màu đỏ là album gia đình, màu vàng là của em với Tinh Duyệt, em muốn xem cái nào trước?”

Hỏi xong thì Kỷ Du Triệt tự trả lời luôn: “Thôi, xem cuôn màu đỏ trước, cuộn kia em cùng xem với Tinh Duyệt sau đi.”

Kỷ Từ Nhiên âm thầm nghiến răng, cô thật muôn một dạng ông anh mình lăn khỏi ghế. Anh trai cô vẫn là người thiếu có như ngày nào.

Kỷ Từ Nhiên hất cuốn album trên tay Kỷ Du Triệt, giả vờ xa cách với anh rồi ôm cánh tay Khương Tiếu, ra hiệu cho cô tiếp tục nói về mấy tấm ảnh. Kỷ Du Triệt không quan tâm tới thái độ của em gái mình, anh cúi đầu tới, ý định muốn xem cùng.

Một cuốn album, ba cái đầu tụm lại. Khương Tiếu lâu lâu lại bị Kỷ Du Triệt chọc thẹn cho đỏ mặt mày vì những tấm hình ngây ngô hồi cấp ba.

Kỷ Từ Nhiên tuy khó chịu với ông anh hay lấy việc chọc Khương Tiểu làm niềm vui nhưng đáy mắt lại tràn ngập ý cười.

Kiếp trước, Khương Tiểu tỏ tình với Kỷ Du Triệt, thời điểm là khi mới lên đại học nhưng đợi mãi đến khi lên năm ba, Kỷ Du Triệt với Khương Tiếu mới hẹn hò.

Thật ra, Kỷ Từ Nhiên sớm đã nhìn ra ông anh trai thiếu đòn nhà mình thích Khương Tiếu nhưng lại ngại Khương Tiếu còn quá nhỏ, còn chưa trải sự đời nhiều, hôm nay Khương Tiếu thích anh biết đâu hôm sau lại thích người khác. Cuối cùng qua ba năm kiên trì, Khương Tiếu cũng đến được với Kỷ Du Triệt.

Kỷ Từ Nhiên không thích tính cách chần chà chần chừ của ông anh mình, thích thì cứ nói, còn ngại này ngại kia. Nhưng sau khi trưởng thành, cô mới hiểu rõ. Chín năm là khoảng cách rất xa để hai tâm hồn bắt kịp nhau. Anh trai cô là sợ Khương Tiếu chịu thiệt thòi khi yêu đương với mình.

Cái này Kỷ Từ Nhiên cũng có lỗi, chính là ngày nào cô cũng chê anh mình già, chế đủ kiểu, đủ đường, bảo anh không xứng với Khương Tiếu. Cho nên, anh trai cô ám ảnh tâm lý về khoảng cách tuổi tác. Sau khi hai người họ hẹn hò, Kỷ Từ Nhiên cảm thấy, không cặp nào đẹp đôi được như họ.

Rõ ràng, hai người họ rất đẹp đôi, vậy mà, Khương Tiêu của kiếp trước mất rồi.

“Nhiên Nhiên, em đau ở đâu hả? Sao khóc rồi?” Kỷ Du Triệt lo lắng hỏi Kỷ Tử Nhiên, tay vội lấy khăn giấy trong hộp trên bàn lau nước mắt cho em mình.

Kỷ Từ Nhiên sụt sịt mếu miệng khóc, một dòng chữ cứ hiện đi hiện lại trong đầu. Khương Tiêu của kiếp trước mất rồi. Cô từng nói với Khương Tiêu, cô sẽ bảo vệ Khương Tiếu. Nhưng rốt cuộc cô lại là người hại Khương Tiếu.

Kỷ Từ Nhiên biết, có làm cách nào cũng sẽ không thay đổi được những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước. Khương Tiến của kiếp trước đã mất là điều vĩnh viễn không thay đổi được. Kiếp này, Kỷ Từ Nhiên chỉ có thể thay mình ở kiếp trước chuộc lại toàn bộ tội lỗi, thay mình ở kiếp trước bảo vệ chu toàn cho những người thân yêu.

Nước mắt ngập trên gương mặt xinh đẹp của Kỷ Từ Nhiên, hóa thành một nỗi thê lương chẳng ai hiểu thấu. Cô ôm chầm lấy Khương Tiếu, cảnh vật trước mắt đã mờ đi, chỉ nghe được giọng anh trai lo lắng hỏi han.

“Tiếu Tiếu, anh hai, em nhớ hai người.” Tiếng Kỷ Từ Nhiên nấc nghẹn vang lên.

Kỷ Du Triệt với Khương Tiếu không hẹn mà nhìn nhau, nó người đều kinh ngạc mà vui mừng khấp khởi.

Kỷ Từ Nhiên lặp đi lặp lại: “Tiếu Tiếu, anh hai, em nhớ hai người.”

Tiếu Tiếu, anh hai, đời này, em sẽ bảo vệ tình yêu người.

Bốn người ta trong phòng bếp nghe thấy tiếng khóc nỉ non của Kỷ Từ Nhiên đều vội dừng tay, chạy gấp ra phòng khách.

Mạc Tình Duyệt đau lòng nhìn Kỷ Từ Nhiên đang ôm Khương Tiếu khóc lớn, Kỷ Du Triệt ngồi bên cạnh cố gắng vỗ vỗ lưng cô để an ủi.

Mọi người chẳng hiểu vì sao Kỷ Từ Nhiên khóc, đoán già đoán non một hồi thì cho rằng cô bị những hình ảnh kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên mới thành ra như vậy.

Cha mẹ Kỷ thu dọn album cất ra một góc. Kỷ Từ Nhiên ôm Khương Tiếu xong thì ôm qua anh trai, tiếp theo chạy đi ôm lấy Kỷ lão phu nhân rồi đến cha mẹ mình.

Mỗi người trong nhà đều được Kỷ Từ Nhiên ôm qua, Mạc Tinh Duyệt cũng vậy, cô đã ôm anh rất lâu, khóc càng lợi hại hơn, trong lòng trở nên trống rỗng.

Kỷ Từ Nhiên chẳng rõ quy luật trùng sinh, có phải cô quay ngược thời gian, cái gì cũng chưa xảy ra?

Hay là, cô xuyên đến một thời không khác, chẳng qua ở đây, thời điểm xảy ra bi kịch chưa đến, cô có thể thay đổi tất cả.

Và cái gọi là kiếp trước kia vẫn đang vận hàng theo một cách riêng. Anh trai cô vẫn đang chịu khổ trong ngục tù, cha, bà nội và Khương Tiếu đã mất, mẹ bị điên.

Chẳng có gì rõ ràng cả. Bọn họ ở ngay trước mắt cô nhưng lại xa vời vô cùng. Cô vẫn đau lòng, đau lòng cho cuộc đời của chính mình ở kiếp trước.

Bi ai nhất đời người chính là phạm một sai muốn bù đắp, muốn trả nợ lại nhận ra đó là một điều hoàn toàn không thể. Kiếp trước, Kỷ Từ Nhiên vĩnh viễn không thể chuộc lại lỗi lầm của chính mình.

Kỷ Từ Nhiên kiếp trước đã chết nhưng không có nghĩa thế giới đó cũng chết theo. Mọi chuyện không chấm dứt và nỗi đau vẫn kéo dài.

Mạc Tinh Duyệt ôm Kỷ Từ Nhiên trong lòng, tay phải nhẹ nhàng vuốt sau đầu cô, anh mơ hồ cảm nhận được khắp nơi có một nỗi bị thương bao phủ.

Tiếng khóc nghe như đã kìm nén rất lâu rồi. Khóc thấu tâm can. Kỷ Từ Nhiên cứ khóc, khóc mãi đến hồi lâu mới ngừng, trước ngực Mạc Tinh Duyệt đã lấm lem một mảng nước mắt cùng nước mũi.

Mạc Tinh Duyệt không ngại bẩn, đưa tay bảo cô hỉ mũi vào tay mình. Kỷ Từ Nhiên ngoan ngoãn nghe theo, hỉ một cái, đáy lòng tự chế chính mình ở bẩn. Cô len lén nhìn anh, anh vẫn bình thản như thường, lấy khăn giấy lau tay rồi lại lấy khăn khác dịu dàng lau nước mắt trên mặt cô.

Kỷ Từ Nhiên được anh dìu ngồi xuống ghế, mọi người trong nhà không vội hỏi han để cho cô có thời gian bình tâm.

Qua mười lăm phút sau, Kỷ Từ Nhiên kêu đói, mọi người liền dẫn cô vào phòng bếp, dọn cơm lên rồi cùng nhau ăn trưa. Bọn họ tự ngầm hiểu với nhau, Kỷ Từ Nhiên không muốn nhắc lại vừa xảy ra cho nên tự tẩy não chính mình quên đi.

Ăn cơm xong, nhà họ Kỷ rời đi, Kỷ Du Triệt thì đưa Khương Tiếu về, Mạc Tinh Duyệt ra cổng tiễn khách. Lúc trở vào thì không thấy Kỷ Từ Nhiên đâu, anh đoán cô đã trở về phòng ngủ nên lên lầu xem sao.

Lên lầu thì Mạc Tinh Duyệt lại thấy Kỷ Từ Nhiên đứng ngay ban công, cô nhoài người nhìn theo hai chiếc xe chạy thẳng trên đường lộ rộng lớn.

Chớp mắt, hai chiếc xe đã chạy mất hút. Kỷ Từ Nhiên tiếc nuối thu hồi tầm mắt.

“Em muốn về Kỷ gia ở cùng người nhà không?” Mạc Tinh Duyệt đến gần, ngập ngừng đôi chút mới mở miệng.

Kỷ Từ Nhiên quay đầu nhìn anh, dứt khoát lắc đầu. Hiện tại, cô không thể về Kỳ gia. Cơ Hàn Uy, Tường Vi sẽ tìm đến. Cô phải ở lại đây, thoát khỏi sự giám sát của gia đình để có cơ hội điều tra một số việc.

Mạc Tinh Duyệt muốn nói gì đó nhưng điện thoại lại vang lên, anh đành ra chỗ khác nghe máy.

Kỷ Từ Nhiên vẫn đứng chỗ cũ, gió đẩy mây tan, ánh mặt trời lại gay gắt hắt vào ban công, từng tia nắng nhảy nhót hân hoan khắp người cô.

Bất chợt Kỷ Từ Nhiên bắt gặp bóng của chính mình. Cô trầm mặc đứng nhìn đến hồi lâu rồi mới nhấc chân đi vào trong.

Bóng tối luôn xuất hiện cùng ánh sáng. Đau khổ ở kiếp trước vẫn tiếp diễn cùng hạnh phúc ở kiếp này.

Kiếp trước đã không thể cứu vãn, kiếp này vẫn còn cơ hội, chẳng có gì rõ ràng cũng không sao, chỉ cần trong tim Kỷ Từ Nhiên có ánh sáng thì bóng đêm nào cũng sẽ có cách vượt qua.

Sau khi Kỷ Từ Nhiên rời đi, nắng vàng vẫn chiếu thật rực rỡ, đất trời bên ngoài đều im lặng.

Mạc Tình Duyệt đến thư phòng nghe điện thoại, người gọi đến là Hạ Duy. Cậu báo cáo buổi diễn tập quân sự sắp tới đã chuẩn bị xong, hỏi Mạc Tinh Duyệt bao giờ quay lại quân khu.

Mạc Tinh Duyệt tính toán một chút rồi nói: “Một tuần nữa.”

Đây là đợt nghỉ phép lâu nhất của Mạc Tinh Duyệt từ trước đến nay, Hạ Duy chớp mắt ngạc nhiên nhìn đám anh em đang đứng bên cạnh nghe lén.

Mạc Tình Duyệt lời ít ý nhiều, dặn dò mấy anh em trong đội đặc nhiệm thêm vài ba câu rồi cúp máy. Anh quay trở lại chỗ ban công, cửa sổ bằng kính gần đó bị gió lay kêu kèn kẹt, Kỷ Từ Nhiên thì không thấy đâu.

Mạc Tinh Duyệt âm thầm thở ra một hơi, lúc hỏi Kỷ Từ Nhiên có muốn quay về Kỷ gia hay không, con tim anh như treo lên. Thật lòng mà nói, anh không muốn cô rời đi. Thật lòng mà nói, anh muốn giữ chặt cô ở mãi bên cạnh mình.

Gió mạnh thổi tới, cánh cửa theo đó mà đập vào tường, Mạc Tình Duyệt nghiêng người, với tay nắm lấy cánh cửa đóng lại. Chợt, anh phát hiện khoảng sân trong vườn đã được trải một thảm đỏ thắm bằng những bông hoa giấy từ bao giờ. Hoa tuy lìa cành nhưng vẫn lưu lại nét đẹp nguyên sơ.

Bốn năm trước, lúc anh mới mua căn biệt thự này, Tống Tuỳ Hướng của Cục Trinh sát có ghé qua.Anh ta nói nơi này thiếu sinh khí, thiếu sức sống cho nên vài hôm sau đã cho người khiêng đến nhà một chậu hoa giấy cao gần hai mét.

Mạc Tinh Duyệt không biết chăm sóc hoa cỏ, anh cứ để đại chậu hoa giấy ngoài sân, kết quả bốn năm sau nó đã cao lớn gấp đôi gấp ba, trổ bông rực rỡ đẹp mắt đến như vậy.

Trong lòng Mạc Tinh Duyệt cảm thấy khoan thai, tầm mắt vẫn đắm chìm nhìn những cánh hoa theo gió về với đất mẹ.

Anh thầm nghĩ, cảnh đẹp như vậy Nhiên Nhiên chắc sẽ rất thích, anh nên mua xích đu đặt trong sân, làm một mái che mát. Như vậy về sau, em ấy sẽ đỡ thấy nhàm chán khi ở đây.

Mạc Tinh Duyệt cười lên, đáy mắt ngập tràn hạnh phúc, anh nhanh chân xuống lầu dọn dẹp sạch sẽ lại căn nhà, sau đó còn tranh thủ đi mua đồ trước khi trời tối.

Bốn năm không có người ở, nơi này quả thực có rất nhiều bụi bám. Mạc Tinh Duyệt có gọi dịch vụ đến dọn dẹp hằng tháng nhưng vẫn chưa vừa ý anh, bây giờ anh phải dọn sạch lại tất cả.

Sau khi dọn dẹp xong, cả người Mạc Tinh Duyệt đã thấm đẫm mồ hôi, anh nghỉ ngơi một chút rồi đi tắm. Tắm xong thì rục rịch chuẩn bị ra ngoài. Trước khi đi, anh cầm ba cuốn album mà lúc trưa Kỷ Du Triệt đem tới đưa cho Kỷ Từ Nhiên.

Gõ cửa hai cái, Mạc Tình Duyệt đứng ngoài chờ, cánh cửa nhanh chóng được mở ra.

Kỷ Từ Nhiên cẩn thận hỏi anh: “Có chuyện gì ạ?”

“Anh nghĩ em sẽ cần đến mấy cuốn album này.”

Mạc Tinh Duyệt cười ôn hòa, tay đưa đồ về phía cô.

Kỷ Từ Nhiên chớp chớp mắt vài cái rồi mới nhận lấy ba cuốn album. Lúc Mạc Tinh Duyệt định xoay gót rời đi thì cô tò mò hỏi: “Anh phải ra ngoài sao?”

Mạc Tinh Duyệt dịu dàng cười nói: “Anh ra ngoài sẽ về nhanh thôi. Anh đi mua xích đu, sau này sẽ làm cho em một chỗ ngồi ngoài sân hóng mát.”

Hai tay của Kỷ Từ Nhiên cạy cạy góc của cuốn album, rụt rè nói: “Cảm ơn anh.”

Sau lời cảm ơn kia, Mạc Tinh Duyệt cười lên rạng rỡ vô cùng.

Kỷ Từ Nhiên bỗng nhiên xao xuyến trong lòng, hình như từ sau khi mất trí nhớ, đây là lần đầu cô nhìn thấy anh cười mãn nguyện mà hạnh phúc đến vậy.