Không hề nghi ngờ, nếu Hoắc Nam Phong muốn đánh dấu Thẩm Thần, mặc kệ là đánh dấu tạm thời hay là đánh dấu vĩnh viễn, đối với hắn bầy giờ dễ như trở bàn tay.
Chỉ cần cắn vào tuyến thể đằng sau gáy của Thẩm Thần, người này lại lần nữa thuộc về hắn……
- “ Tôi mới vừa tiêm xong thuốc ức chế.” Lúc Hoắc Nam Phong tới gần, Thẩm Thần chậm rãi ngồi dậy, khuôn mặt tái nhợt bỗng nhiên nở ra một nụ cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ, còn đưa ống tiêm đã hết thuốc lên cho hắn nhìn.
Hoắc Nam Phong sắc mặt khẽ biến, nhìn chằm chằm cậu, híp híp mắt, ngửi được trong không khí hương vị tin tức tố xác thật phai nhạt một ít, trong lòng không khỏi mà sinh ra một tia ảo não.
Đáng chết!
Nếu hắn phát hiện sớm một chút, sớm xông lên lầu một chút , lúc này Thẩm Thần đã ở dưới thân hắn mềm mại, uyển nhuyễn mà xin tha, đều là tại tên khốn kia cản đường hắn.
Chỉ nghĩ đến hình ảnh kia, Hoắc Nam Phong liền cảm thấy vô cùng khô nóng, yết hầu không nhịn được mà di chuyển.
Thẩm Thần xem thấu tâm tư của hắn, cười nhạo một tiếng, liếʍ môi có chút khô khốc, trào phúng nói:
- “ Anh thực thất vọng đi? Anh cho rằng có thể đánh dấu tôi, cho rằng tôi không thể thiếu anh sao. Đáng tiếc anh sai rồi, Hoắc Nam Phong, tôi không cần anh. ”
Cuối cùng một câu kia quả thực là đánh vào mặt Hoắc Nam Phong, hơn nữa đánh không nhẹ, làm cho hắn trở nên hung ác.
- “Câm miệng!” Hoắc Nam Phong thẹn quá hoá giận, cắn chặt răng, nhìn chằm chằm Thẩm Thần, “Nói thêm câu nữa, tin hay không tôi hiện tại liền làm chết cậu!”
Thấy hắn tức giận, Thẩm Thần ngược lại nở nụ cười. Cậu đã nếm trải được tư vị trả thù rồi.
Cậu càng muốn nói!
- “Hoắc Nam Phong, là tôi không cần anh, về sau tôi không bao giờ yêu cầu anh làm cho tôi việc gì.” Thẩm Thần trên mặt mang theo vui sướиɠ tươi cười, “ Tôi tình nguyện mỗi lần đến kỳ động dục tiêm vào thuốc ức chế, cũng không cần anh, hãy tích lũy sức khoẻ mà để cho vị hôn thê của anh đi."
Nói xong Thẩm Thần đứng lên, định rời khỏi phòng nghỉ.
Nhưng Hoắc Nam Phong làm sao dễ dàng mà buông tha cậu.
Đi lên trước chắn Thẩm Thần, Hoắc Nam Phong cười lạnh một tiếng, thân hình cao lớn như một bức tường sừng sững đứng chắn trước mặt cậu:
- “ Tôi thật muốn nhìn xem cậu có thể ngoan cố được bao lâu!"
- “ Anh muốn thế nào…… Ưmm!” Thẩm Thần chỉ nói mấy câu liền bị Hoắc Nam Phong đè ở trên sofa bá đạo mà đem hơi thở của hắn bao trùm cậu.
Tuy rằng vừa rồi người phục vụ giúp cậu tiêm vào thuốc ức chế, đem kỳ động dục đè ép đi xuống, có thể nghe thấy khi Hoắc Nam Phong gửi thấy, hắn vẫn không cầm lòng được.
Omega có thể trấn an xao động Alpha, Alpha cũng có thể làm điều đó được với Omega.
Nhưng khi Alpha cố ý dùng hơi thở cường đại tạo áp lực cho Omega, Omega liền vô pháp chống cự, chỉ có thể thần phục, đặc biệt là vào kỳ động dục Omega, càng khó chống cự.
- " Anh thật đê tiện……” Thẩm Thần khống chế không được mà run rẩy, cơ hồ là rêи ɾỉ phun ra mấy chữ này, nghe tới không giống như là đang mắng chửi người, lại như là tán tỉnh.
Hoắc Nam Phong hô hấp rõ ràng thô nặng lên.
Hắn hưng phấn mà cắn môi Thẩm Thần, cằm cùng với xương quai xanh, lưu lại một một vệt đỏ, vốn dĩ làn da Thẩm Thần rất trắng, làm cho nổi bật dấu hôn, Hoắc Nam Phong càng thêm kích động.
- “Thật da^ʍ!” Hoắc Nam Phong hung hăng cắn môi Thẩm Thần tiếp, hai mắt tràn ngập tìиᏂ ɖu͙🇨.
Hắn hoàn toàn đã quên ngoài cửa còn khách khứa cùng vị hôn thê, cũng đã quên đêm nay là hắn cùng Tô Tiêu làm lễ đính hôn, đối với hành động gõ cửa cùng âm thanh bên ngoài như mắt điếc tai ngơ.
Thẩm Thần một bên dùng hết sức mình đẩy hắn ra, một bên lại thống hận hắn ngang ngược, đôi tay dùng sức chống bờ vai của hắn, ý đồ đem người đẩy ra.
Nhưng mà Hoắc Nam Phong dáng người rắn chắc, hai tay cường tráng, tựa như hai kìm sắt, chặt chẽ mà giữ lại Thẩm Thần.
Hoắc Nam Phong muốn cởi bỏ áo sơmi của hắn, Thẩm Thần bỗng nhiên từ bỏ chống cự, cười nhẹ một tiếng:
- “Hoắc Nam Phong, anh có phải luyến tiếc tôi hai không? Anh còn lưu luyến tôi đi?”