Ánh Sáng Cuối Con Đường - The Begining After The End

Chương 36: Con Trai, Anh Trai Và Bạn Bè

Tôi không bao giờ có thể quen với cổng dịch chuyển dù tôi đi qua nó bao nhiêu lần đi chăng nữa; cái cảm giác bị mắc kẹt trong một không gian mà tôi không kiểm soát được rất khó chịu.

Xoay tròn chiếc nhẫn trên ngón tay cái của tôi khi khung cảnh mờ ảo bị khóa lại, tôi không thể không đau đầu khi nghĩ về việc mình sẽ phải cẩn thận đến mức nào khi bắt đầu đi học. Tôi đã mua chiếc nhẫn không gian để tôi khỏi phải mang theo thanh kiếm của mình mọi lúc. Mặc dù tôi chưa bao giờ sử dụng thanh kiếm Dawn’s Ballad của mình khi là một thám hiểm gia, nhưng tôi vẫn mang nó ở bên cạnh mọi lúc. Tôi cũng bắt gặp Lucas nhìn nó vài lần với sự tò mò khi chúng tôi ở trong ngục tối cùng nhau. Nếu anh ta nhìn thấy nó một lần nữa trên người tôi, điều đó sẽ khiến Lucas nghi ngờ.

Đến phía bên kia cánh cổng ở Xyrus, tôi thở dốc.

Tôi đã trở về nhà.

Bắt một chiếc xe ngựa về nhà, tôi đi ngang qua Học viện mà tôi sẽ theo học. Chỉ cần nhìn vào nó từ bên ngoài, bất cứ ai cũng có thể biết vương quốc đã đặt bao nhiêu thời gian và tài nguyên vào nơi này. Dường như nơi này là một thế giới riêng bên trong thành phố, với các cấu trúc nhà cửa và cảnh quan khác nhau thay đổi dọc theo con đường đi.

"Thưa ngài, chúng ta đã đến nhà Helstea." Người lái xe xuống và mở cửa cho tôi, hất chiếc mũ của anh ta khi tôi bước xuống nhẹ nhàng.

Tôi đưa cho anh ta vài đồng xu, rồi bước lên cầu thang mà tôi rất quen thuộc. Sylv vẫn đang ngủ. Tôi bế Sylvie bằng một cánh tay, cảm nhận sự hô hấp của nó để chắc chắn rằng nó chỉ đang ngủ. Kể từ khi nó biến đổi, nó đã ngủ rất nhiều, khiến tôi không khỏi lo lắng bởi vì quá trình biến đổi hình dạng của nó đòi hỏi rất nhiều năng lượng. Nhưng sau khi kiểm tra tâm trí của nó, tôi an tâm khi biết nó vẫn ổn, chỉ là đang ngủ rất say.

Tôi thậm chí còn không đi lên được cầu thang khi cánh cửa lớn mở ra với một tiếng ầm ĩ. Ở trung tâm của lối vào, một cô bé đứng hai tay đặt lên hông như một người mẹ đang la mắng. Trên khuôn mặt cô bé là một biểu cảm mà tôi không thể diễn tả được. Ellie có vẻ cau có, nhưng ánh mắt phấn khích và vui sướиɠ lóe lên qua ánh mắt của con bé.

Với cùng một biểu cảm nửa cau có nửa thích thú, cô em tôi duyên dáng nhảy xuống cầu thang, lao vào và ôm chặt lấy tôi.

Tôi nhanh chóng đưa tay ra để đưa Sylvie tránh khỏi nguy hiểm, nhưng tôi không thể tránh kịp khi động tác của Ellie nhanh như gió.

Trong một khoảnh khắc, cả hai chúng tôi đều im lặng khi tôi nhẹ nhàng vuốt tóc của Ellie khi khuôn mặt con bé vẫn vùi vào ngực tôi.

“Anh có rời đi nữa không? Anh sẽ ở lại chứ?” Qua đôi mắt đẫm lệ, mống mắt màu hạnh nhân của em gái tôi lấp lánh trong sự pha trộn của cảm xúc.

Tôi buông tay ra khỏi Ellie, tôi ngồi xổm xuống một chút để tôi ngang tầm với cô bé.

“Anh sẽ ở lại.” Tôi mỉm cười với nụ cười chân thành nhất.

Ngay lập tức, Ellie gật đầu mạnh mẽ như muốn nói rằng đây là câu trả lời tốt nhất. Bây giờ Ellie đã gần 8 tuổi. Sinh nhật của cô bé là một vài tháng trước tôi, vì vậy luôn có một khoảng thời gian cô bé nhỏ hơn tôi 3 tuổi. Nhìn Ellie một cách cẩn thận, tôi có thể nói cô bé đang trưởng thành một cô gái dễ thương. Đôi mắt cún con của Ellie trở nên nổi bật hơn khi khuôn mặt của em gái tôi không còn mũm mĩm như hồi nhỏ nữa; mũi cô bé đỏ ửng vì khóc.

Tôi bắt đầu hoang mang một chút về cái tương lai khi con bé bắt đầu hẹn hò. Ngày em tôi đưa một đứa con trai khác về nhà cũng sẽ là ngày tôi sẽ giải phóng toàn bộ sức mạnh của mình.

“Arthur!” Mẹ tôi đã chạy về phía trước cùng với bố tôi, cả hai người đều có biểu hiện dường như cười và khóc cùng một lúc.

Cha tôi, người dường như ngày càng cơ bắp hơn, ngay lập tức đón tôi.

"Chàng trai của ta! HAHA! Con đã trưởng thành rất nhiều!” Râu của ba tôi đã dài hơn một chút và tôi có thể thấy một số nếp nhăn gần mắt và miệng.

Mẹ vòng tay ôm tôi trong vòng tay ấm áp. Khi mẹ buông tôi ra, tôi thấy đôi mắt đỏ mẹ đang cố gắng hết sức để kìm nước mắt lại.

"Xin lỗi vì đã làm mẹ lo lắng…" tôi nói, nhìn thấy nỗi đau trong mắt mẹ tôi.

Sau một tiếng nức nở, mẹ tôi ngước lên và nhanh chóng lau đi một giọt nước mắt đi lạc trước khi mỉm cười với tôi. "Con trai ngốc nghếch! Con có biết mẹ đã lo lắng như thế nào khi chiếc nhẫn của con được kích hoạt không? Mẹ nghĩ con đã chết rồi!"

Mẹ tôi ngừng nói, với hai dòng nước mắt lăn dài trên má. Tuy nhiên, nụ cười của mẹ tôi không bao giờ biến mất ngay cả khi mẹ mắng tôi, đôi mắt mẹ nhìn tôi với sự yêu thương và lo lắng.

Ba tôi vòng tay ôm vai mẹ, kéo mẹ lại gần. "Mẹ con đã không thể ngủ trong nhiều ngày sau khi chiếc nhẫn được kích hoạt. Ba mẹ đều biết rằng con sẽ không chết dễ dàng như vậy, nhưng điều đó không thể ngăn việc ba mẹ lo lắng."

"Con xin lỗi vì đã làm ba mẹ lo lắng"

"Rất may, trạng thái của kiếm sĩ đeo mặt nạ, hay Note, đã được cập nhật tại Guild, nói rằng con và nhóm của con đã đến chi nhánh gần Beast Glades," ba tôi tiếp tục, vuốt tóc tôi bằng bàns tay cứng cáp của ông ấy.

Ellie, người đang trốn đằng sau ba vì một số lý do, đã liếc ra từ phía sau ba tôi.

"Con dường như không làm được gì ngoài gây lo lắng cho ba mẹ và Ellie…" tôi nói với một nụ cười gượng gạo trước khi nhìn em gái mình. "Anh xin lỗi, Ellie, vì đã đi rất nhiều và khiến ba mẹ khóc."

"Em tha thứ cho anh” Ellie sụt sịt, trốn đằng sau cha chúng tôi một lần nữa.

"Công việc của bậc cha mẹ là phải lo lắng cho con cái của mình", mẹ tôi nói. "Mặc dù thế, có vẻ như con vẫn hoàn thành lời hứa là sẽ trở về nhà."

Mẹ tôi, liếc nhìn em gái tôi, quay sang tôi và thì thầm đủ lớn để mọi người nghe thấy, "Ellie đã chờ đợi bên cửa sổ cả ngày kể từ khi bạn của con, Elijah, đến ở cùng với Jasmine. "

"Mẹ!" Ellie thở hổn hển. "Đó là một bí mật!" Con bé bĩu môi trong khi cô bé bắt đầu nhẹ nhàng đánh vào lưng mẹ chúng tôi, khiến tất cả chúng tôi bật cười.

"Tôi đoán đó là gợi ý của tôi?" Elijah chen vào từ đỉnh cầu thang dẫn lên tầng hai. Người bạn mới của tôi đã chờ đợi cuộc đoàn tụ gia đình nhỏ của chúng tôi kết thúc cùng với Vincent và Tabitha.

Tôi nhìn lêи đỉиɦ cầu thang và tôi thấy Elijah, và Vincent với Tabitha. Người bạn mà tôi đã làm quen trong ngục tối bước xuống trước và choàng tay qua cổ tôi, ôm tôi chặt đến mức làm tôi nghẹt thở bởi trọng lượng của anh ta. “Giờ mới về đến nhà đấy à! Cô Jasmine đã quay trở lại với Twin Horns rồi. Bộ cậu có đi du lịch đấy à?” Elijah dường như biểu hiện cảm xúc hơn rất nhiều trong những ngày này, gần như khiến tôi quên đi khuôn mặt cứng đơ như robot mà anh ấy có khi lần đầu tiên nhìn thấy anh ta ở buổi kiểm tra.

"Arthur Leywin! Người con trai phi thường đã trở về!" Vincent vòng tay ôm chặt lấy tôi.

"Chúng ta rất vui vì cháu đã an toàn trở lại, Arthur." Tabitha theo sau chú ấy, kéo tôi vào một cái ôm có mùi oải hương.

"Cảm ơn…" tôi mỉm cười, cúi đầu. "Vì mọi thứ. Ý cháu là, vì đã chăm sóc gia đình của cháu và cho phép gia đình cháu ở lại"

"Ấy," Vincent ngắt lời với một ngón tay giơ lên. "Cháu sẽ làm cho ông già này buồn nếu cháu hành động trang trọng như vậy. Đến bây giờ, chú nghĩ rằng cuối cùng cháu đã làm ấm lòng chúng ta!"

"Chú ấy nói đúng đấ," Tabitha tham gia. " Arthur, gia đình của cháu là một phần của gia đình cô. Không cần phải xa cách với các thủ tục sang trọng ấy. Chỉ cần nghĩ về bọn cô như cô và chú của cháu là được."

"Cô nói đúng," tôi mỉm cười, ngăn mình xin lỗi một lần nữa.

Nghe những lời của cô ấy, tôi nhận ra rằng có một người vắng mặt trong gia đình Helstea. Nhưng trước khi tôi có thể hỏi, Vincent bắt gặp ánh mắt của tôi và cười khúc khích.

"Nếu cháu đang tìm Lily, con bé không có ở đây." Vincent có một nụ cười xấu xa trên khuôn mặt trong khi Tabitha đảo mắt nhìn anh.

"Lily đã được nhận vào Học viện Xyrus. Con bé bắt đầu tham dự vào mùa thu năm ngoái sau khi con bé mười hai tuổi", Tabitha trả lời tôi.

"Wow," tôi cười rạng rỡ. "Vậy là, cô ấy thực sự trở thành một pháp sư! Cháu rất vui!"

Tabitha gật đầu với điều này. "Ừ. Con bé thực sự muốn ở đây khi cháu quay lại để nói với cháu nhưng thật không may, học kỳ mùa xuân bắt đầu, vì vậy con bé bị mắc kẹt trong ký túc xá cho đến khi lễ mới được nghỉ phép về."

"Nhưng tất cả là nhờ cháu, Arthur! Không bao giờ có thể hình dung được, sau nhiều thế hệ không có gì, một pháp sư sẽ được sinh ra trong gia đình Helstea! Mọi người không cần phải đứng quanh đây đâu, hãy vào trong phòng khách để tiếp tục nói chuyện! "

Sau khi đi vào phòng bên cạnh, chúng tôi bắt đầu thảo luận về thời gian của tôi khi còn là một nhà thám hiểm.

Có một số chi tiết mà tôi đã bỏ qua vì lợi ích của gia đình tôi. Tôi đã trao đổi ánh mắt với Elijah khi tôi bỏ qua phần mà Lucas đã phản bội chúng tôi, nhưng ngoài ra, tôi chắc chắn diễn tả câu chuyện với khả năng tốt nhất của tôi.

Em gái tôi, người đang ngồi khoanh chân trên chiếc ghế dài đối diện tôi với Sylvie đang ngủ trong lòng, đã mở to mắt trong suốt thời gian tôi nhớ lại trải nghiệm ngục tối với Elijah. Đôi mắt nó thực sự lấp lánh khi nghe câu chuyện ngụ ngôn giống như truyện thần thoại, có vẻ không phải chỉ có mỗi con bé mới bị cuốn hút bởi câu chuyện.

Những người còn lại không thể tin được cho đến khi Elijah tiếp tục câu chuyện cho tôi và kể cho họ nghe về việc tôi đã đánh bại Eldwood Guardian như thế nào. Họ từ chối tin chúng tôi cho đến khi tôi rút lõi thú ra. Đó là lúc họ buộc phải nuốt những nghi ngờ của mình khi họ nhìn chằm chằm vào quả cầu màu xanh xỉn nhỏ hơn nắm tay của tôi.

"Nói về cốt lõi. Ba đang ở giai đoạn nào?" Tôi hỏi.

Mang đến cho tôi một tiếng cười ngượng ngùng, ba tôi trả lời, "Ba đã bị kẹt ở giai đoạn màu cam sẫm kể từ khi con rời đi. Cho dù ba có thiền và thanh lọc mana đến mức nào, ba dường như không thể vượt qua."

"Hoàn hảo. Sau này hãy sử dụng cái này." Tôi ném lõi cho ba tôi, làm ông ngạc nhiên. "Con đã phải sử dụng một chút trong khi con đang chữa lành nhưng còn có đủ năng lượng trong lõi quái thú này để giúp ba vượt qua giai đoạn cam sẫm."

Xem xét quả cầu nhỏ, ba tôi lắc đầu với vẻ mặt lạnh lùng. "Con trai, ba không thể. Đây là thứ con đã chiến đấu với cả cuộc sống của con. Ba không thể lấy thứ này từ con."

Ba tôi chuẩn bị trả lại cho tôi thì mẹ tôi ngăn lại "Anh, em chắc chắn Arthur sẽ không đưa nó cho anh một cách bất chợt.”

"Hãy lắng nghe vợ của anh, Rey. Art chắc hẳn phải có lý do. Anh là ba của Art, vì Chúa. Hãy mạnh mẽ lên, điều đó cũng sẽ giúp tôi!" Vincent cười.

Tabitha chỉ cười thầm về điều này. "Alice, con trai của cậu hiện tại mạnh lên khá nhiều."

"Đối với số lượng lo lắng thằng bé gây ra cho tớ, tớ vẫn đang cân nhắc xem nó có đáng không!" Mẹ tôi nói đùa, cười nói với bạn mình.

"Ba phải đuổi kịp con. Ba không thể để con trai bỏ tụt lại phía sau phải không?" Tôi nhếch mép cười, thu hút ánh mắt bối rối.

Bố tôi ngước nhìn tôi. "Đừng nói với ba là…"

"Yup" Tôi dựa lưng vào chiếc ghế dài "màu cam nhạt".

Đôi mắt của Vincent thực sự lồi lên khi vợ anh thở dốc.

"Thật đúng là không thể dùng cách thông thường để phán đoán về cháu.." Vincent thở ra, lắc đầu.

Gia đình tôi thì dường như đã quen với việc này, cho thấy rằng họ đã quen với một đứa con trai quái vật.

Cha tôi giơ lõi con thú của Eldwood với sự nhiệt thành mới mẻ trong mắt ông. "Đừng khóc khi bị ông già này đánh bại vào lần tới khi chúng ta đấu tay đôi."

Chúng tôi đã chuyển chủ đề sau một vài câu hỏi khác của Vincent và Tabitha.

Chủ đề câu hỏi bắt đầu xoay quanh Elijah. Anh ấy đã nói với mọi người về lý lịch của mình trước khi tôi đến. Tôi giải thích với gia đình tôi và cô chú Helstea rằng anh ta vừa là bạn thân vừa là ân nhân đã cứu mạng của Jasmine và của tôi.

"Chú cảm thấy thế nào về việc tài trợ cho Elijah để cậu ấy có thể tham gia Học viện Xyrus cùng cháu?" Cuối cùng tôi cũng nói.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Vincent đồng ý tài trợ cho Elijah dưới danh nghĩa nhà Heastea vào học học viện Xyrus.

"Chú sẽ viết một lá thư cho Cynthia Goodsky, viện trưởng học viện Xyrus." Chú Vincent trả lời với một nụ cười. Từ những câu chuyện ông nghe được ngày hôm nay, không còn nghi ngờ gì nữa, cái nội tâm làm doanh nhân trong ông đã bùng lên trong sự phấn khích.

Đầu tư vào các thế hệ pháp sư tương lai là một phần lớn những gì những người giàu có đã làm để duy trì quyền lực và địa vị của họ sau này.

Vincent xin lỗi trước, nói rằng chú ấy sẽ viết một lá thư cho Viện trưởng Học viện Xyrus ngay bây giờ. Ba tôi đi ra sân sau, nói rằng ông sẽ bắt đầu tập luyện ngay lập tức, vì vậy đó chỉ là mẹ tôi, Ellie, Elijah, Tabitha và tôi rời khỏi phòng khách.

Mẹ tôi và Tabitha thay phiên nhau hỏi thăm thông tin chi tiết từ khi tôi phiêu lưu trước khi mẹ tôi khăng khăng kiểm tra tôi để đảm bảo tôi không có vết thương nào để lại sẹo.

Tôi nói với mẹ tôi rằng tôi ổn vì tôi đã sử dụng triệt để găng tay mẹ tôi. Mẹ tôi không có vẻ quá vui vẻ về việc tôi thực sự đã ở trong một tình huống nguy cấp đến mức mà tôi phải sử dụng nó cho bản thân mình, nhưng rồi mẹ tôi vẫn vui mừng vì tôi đã quay trở về an toàn.

Tôi nói chuyện nhiều hơn một chút với em gái của tôi. Cô bé tò mò về lý do tại sao Sylvie thay đổi ngoại hình và tại sao cô ấy lại ngủ. Sau khi giải thích rằng cô ấy đã mệt mỏi với cuộc phiêu lưu, tôi nhận ra mình đã kiệt sức như thế nào.

"Mẹ, dì Tabitha, con sẽ đi nghỉ ngơi với Elijah. Con hơi mệt mỏi từ cuộc hành trình."

"Tất nhiên. Đừng quên tắm rửa trước khi ngủ." Mẹ tôi mỉm cười với chúng tôi khi Elijah trân trọng chúc mọi người một đêm tốt lành.

"Chúc ngủ ngon, anh hai! Chúc ngủ ngon, Elijah!" Em tôi nói .

Sau đó, Elijah và tôi đi lên phòng mình. "Elijah, anh tắm rửa trước đi, tôi sẽ sắp xếp đồ đạc của tôi."

Người giúp việc mang bộ đồ ngủ tôi yêu cầu và tôi bước vào phòng tắm để đưa nó cho Elijah.

"Này! Tôi đang không mặc đồ đó!" Elijah hét lên, làm tôi suy nghĩ. Bạn tôi suýt trượt trên sàn nhà ẩm ướt khi anh ta mò mẫm che thân.

"Thư giãn đi, “công chúa”. Tôi khó có thể thấy được anh vì hơi nước," tôi nói dối khi rời khỏi phòng tắm.

Với mái tóc đen nhỏ giọt trên sàn nhà, Elijah bước ra khỏi phòng tắm, bộ đồ ngủ tôi đã đưa cho anh ta và một miếng vải thấm nước nhỏ trên vai.

"Tôi đã không nhận ra một vòi hoa sen ấm áp tuyệt vời như thế nào." Elijah thở dài, đôi mắt được che bởi cặp kính mờ. "Đến lượt của cậu."

Elijah đã đúng, nước nóng là niềm hạnh phúc thuần khiết trên cơ thể trần trụi của tôi. Sau khi nhanh chóng rửa mặt, tôi cẩn thận lau Sylvie bằng khăn ướt. Tôi không chắc có phải vì nó có thể cảm nhận được rằng tôi đang ở gần mình không, nhưng nó không hề cựa quậy gì từ giấc ngủ.

Nằm cạnh nhau trên một chiếc giường lớn chiếm một bên của căn phòng, Elijah và tôi bắt đầu nói chuyện.

"Đặt cái gối này giữa chúng ta có thực sự cần thiết không?" Tôi hỏi, đặt Sylvie lên gối trên đầu tôi.

"Im đi. Thật kỳ lạ khi hai chàng trai cùng ngủ trên cùng một chiếc giường." Elijah vặn lại, xếp nhiều gối giữa chúng tôi.

Tôi không thể không nhận ra rằng, trong suy nghĩ của một cậu bé mười hai tuổi, việc không thoải mái trong tình huống này không có gì lạ.

"Anh có thích không nếu tôi là một cô gái?" Tôi nhếch mép cười, chuyển sang bên giường để được thoải mái.

Đầu của Elijah bật lên từ phía bên kia của bức tường gối. "Cậu có nghĩ rằng chúng ta sẽ học được nhiều thứ ở Học viện Xyrus không?" Elijah hỏi.

"Ai biết được? Tôi tưởng tượng nó sẽ hơi nhàm chán, phải không? Cả hai chúng ta đều vượt trên trình độ kỹ năng của những năm đầu tiên ở đó."

"Nhưng sẽ có những người từ tất cả những gia đình quyền lực. Tôi tưởng tượng sẽ có một vài người ở cấp độ của mình, phải không? Tôi thực sự hào hứng khi học cách bắt đầu kiểm soát sức mạnh của mình. Tôi rất vui vì Xyrus có rất nhiều về những pháp sư nổi tiếng để học hỏi, "Elijah đỏ mặt, khuôn mặt hớn hở.

"Ừ. Tôi nghĩ sẽ hữu ích khi học thêm về các kỹ năng thuộc tính sét và băng." Tôi nhìn xuống tay mình. Những bàn tay đã phát triển nhanh hơn nhiều so với tôi tưởng tượng. Chỉ vài năm trước, bàn tay của tôi là của một đứa trẻ sơ sinh. Giống như khả năng của tôi, cơ thể tôi sẽ tiếp tục phát triển và trưởng thành. Ý nghĩ về điều đó, cùng với việc trải nghiệm tất cả mọi thứ tôi không thể có trong kiếp trước, khiến tôi phấn khích.

"Này," Elijah gọi, làm gián đoạn dòng suy nghĩ của tôi. "Anh sẽ làm gì với tên Lucas?"

"Lucas không biết tôi là ai," tôi trả lời. "Và cho đến khi tôi tự tin rằng tôi có thể đối đầu với cả gia tộc hắn ta, tôi sẽ giữ im lặng. Tôi cần luyện tập chăm chỉ hơn trước."

“Cậu biết đấy, cậu có thể tin tưởng tôi. Lucas có lẽ sẽ nhận ra tôi khi hắn ta nhìn thấy tôi nhưng hắn ta không nghĩ quá nhiều về tôi," Elijah trả lời. "Tôi vẫn không thể tin rằng Lucas đã cố thí mạng tất cả chúng ta để hắn ta có thể trốn thoát." Nắm đấm của Elijah nắm chặt lại, run rẩy vì tức giận.

"Tôi biết." tôi đồng ý với Elijah, "Hắn sẽ phải trả giá cho những gì mình đã làm, nhưng dù thế nào thì chúng ta hiện tại chưa thể chống lại hắn." Tôi nằm xuống bên phải giường, đặt Sylie đang cuộn tròn lên gối của tôi.

Elijah im lặng một lúc, ẩn sau đống gối giữa chúng tôi trong căn phòng tối của chúng tôi. Đột nhiên, đầu anh bật lên một lần nữa và anh nhìn tôi nghiêm túc.

"Này, Arthur. Cậu có nghĩ rằng tôi sẽ tìm được bạn gái ở Xyrus không?"

Bị bất ngờ, tôi bị xặc và ho ra.

"HAHA, đó là những gì anh nghĩ đến khi đến học viện ?" Tôi phá lên cười.

Ngay cả khi chỉ có ánh sáng mờ, nhợt nhạt của mặt trăng chiếu sáng phòng ngủ của chúng tôi, tôi vẫn có thể thấy mặt Elijah đỏ lên.

"Tôi đang nghiêm túc đấy, Art!" Elijah kêu lên, đánh tôi bằng một trong nhiều cái gối giữa chúng tôi.

"Đối với một anh chàng có vẻ ngoài nghiêm túc như vậy, việc anh toàn lo lắng về những điều này là bình thường." tôi cười khúc khích. "Đừng lo, tôi chắc chắn anh sẽ gặp một cô gái tóc đen đeo kính. Sau đó, hai người sẽ kết hôn và sinh ra những em bé dễ thương với mái tóc đen và cặp kính và sống hạnh phúc mãi mãi."

"Bộ cậu có nghĩ em bé khi sinh ra là đeo kính luôn à?" Elijah khịt mũi. "Bên cạnh đó, tôi chắc chắn rằng cậu sẽ không gặp khó khăn gì trong việc có được những cô gái với những ma pháp của cậu. Và cậy biết tôi gặp vấn đề với việc kiểm soát ma thuật của mình mà." Elijah quay lưng về phía tôi.

"Tôi có ngửi thấy một chút đố kị?" Tôi nói đùa.

"Đừng có lo lắng. Những cô gái ở tuổi chúng ta trông giống như những đứa trẻ đối với tôi." Tôi an ủi Elijah "Chúng ta còn hơn nửa năm trước khi bắt đầu học, trong thời gian này tôi sẽ giúp anh kiểm soát sức mạnh của mình."

"Cậu nói đúng," Elijah lẩm bẩm từ phía bên kia giường. "Cảm ơn."

"Anh mới nói gì thế?" Tôi hỏi.

"Không có gì, Art. Tôi hy vọng cậu sẽ không bị rơi xuống đất trong khi cậu ngủ!" Elijah nói.

"Chúc ngủ ngon," tôi càu nhàu.

Tâm trí tôi chứa đầy những suy nghĩ khác nhau về tương lai, mờ dần đi khi tôi chìm dần vào trong giấc ngủ.

[] [] []