Ánh Sáng Cuối Con Đường - The Begining After The End

Chương 26: Xứng Đáng Để Chiến Đấu

[] [] []

*Shiiiiiii*

Thanh kiếm tuột ra khỏi vỏ không chút khó khăn, để lộ lưỡi kiếm.

Tôi thầm nuốt nước bọt khi nhìn vào kiệt tác này, nó quá hoàn hảo và hoàn toàn vượt xa những thanh kiếm thông thường.

Lưỡi kiếm dường như không phải là một thanh katana vì nó không cong hay có hai lưỡi. Trên thực tế, cạnh của thanh kiếm không được mài sắc như lưỡi kiếm thông thường, toàn bộ lưỡi kiếm chỉ đơn giản cong và nhọn ở mũi. Lưỡi kiếm rất mỏng và hẹp, có trọng lượng hoàn hảo trong tay tôi, nhưng điều khiến tôi càng bất ngờ hơn là chất liệu và màu sắc của nó.

Lưỡi kiếm màu xanh lục nhạt, rất nhạt, gần như tỏa ra ánh sáng của chính nó. Điều đó tạo ra một sự tương phản rõ rệt với vỏ và tay cầm màu đen mờ, làm cho nó trông rạng rỡ hơn. Toàn bộ lưỡi kiếm gần như trong suốt, tôi thậm chí có thể nhìn thấy ngón tay của mình ở phía bên kia. Nhưng một thanh kiếm thế này liệu có thể dùng để chiến đấu?

Tôi nuốt nước bọt một lần nữa. Ngay cả trong thế giới cũ của tôi, tôi cũng chưa từng sử dụng một vũ khí nào hoàn hảo như thế này. Đây sẽ là cơ hội cho tôi để tìm thấy một thanh kiếm có ý nghĩa với Thuần Thú Sư .

Nhìn vào Sylvie, tôi hỏi làm sao nó biết thanh kiếm này thật đặc biệt.

"Con không biết ~ Con chỉ nghĩ rằng nó thật đẹp!", Sylvie nghiêng cái đầu nhỏ nói.

Nhìn kỹ hơn vào lưỡi kiếm, tôi có thể thấy một bản khắc nhỏ gần báng cầm.

“Dawn’s Ballad W.K.IV”

Ngay khi tôi lẩm bẩm cái tên đó, tay phải đang nắm chặt thanh kiếm như bị thiêu cháy, khiến tôi theo phản xạ buông thanh kiếm ra.

Khi tôi nhìn xuống thì đã thấy một vết bỏng trên tay và máu vẫn còn dính trên tay cầm.

“OH!” " Người có ổn không Papa? " Sylvie chạy theo bên cạnh tôi, vuốt ve chân tôi đầy quan tâm.

Tôi nhớ lại một số loại gậy và đũa phép có giá trị đặc biệt sẽ chỉ liên kết với một chủ nhân duy nhất, cho phép thao tác truyền mana tốt hơn giữa vũ khí và chủ nhân, nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói về một thanh kiếm làm điều đó.

Nhặt thanh kiếm lên, tôi suy ngẫm về người đàn ông ban nãy, WK IV. Tôi chợt nhận thấy thanh kiếm co lại một chút. Sau một vài lần thay đổi, tôi rất ngạc nhiên về kích thước tối ưu của cơ thể như bây giờ.

WK là ai và sao ông ta có thể rèn được một thanh kiếm thần kỳ như thế này?

Mãi sau đó, khi loáng thoáng nghe được tiếng gọi mơ hồ của cha, tôi mới nhanh chóng lấy thanh kiếm mới của mình ra, chạy lại chỗ cha. Sylvie quá giang trên đỉnh đầu tôi. Trên đường về, tôi chắc mẩm sẽ nhặt một thanh kiếm ngắn nào đó để giả làm thanh kiếm này.

“Con có tìm được món yêu thích nào không?” Vincent đi cạnh cha tôi hỏi.

Tôi gật đầu, giơ thanh kiếm ngắn cho chú ấy xem, “Cháu đã tìm thấy thanh kiếm này, sau khi test thử cháu thực sự thích nó. Cháu có thể lấy cái này không?

Vincent lấy thanh kiếm từ tay tôi, rút thanh kiếm ra khỏi bao. “Hmmm, không phải là loại tốt nhất nhưng nó rất chắc chắn và sẽ không dễ gãy. Rey, cậu nghĩ sao?”

Cha tôi cầm lấy thanh kiếm và chém thử vài đường. “Cân bằng không phải là tốt nhất nhưng có thể chấp nhận được. Cái gì dính vào chuôi kiếm đây?”

Tôi chỉ nhún vai, cố gắng không làm lớn chuyện. “Chú Vincent, cháu tìm thấy cây gậy này trên đường về! Nó trông khá chắc chắn. Cháu có thể mang nó về nhà để luyện tập được không?”

“Ah thứ này hả? Chú nhớ trước đây một trong những thương nhân của chú đã nói với chú có một ông già mờ ám nào đó đã đưa nó cho anh ta, lầm bầm điều gì đó về việc tìm chủ nhân của nó. Một vài điều tra viên của chúng ta đã kiểm tra xem có gì đặc biệt về nó không, nhưng đó chỉ là một cây gậy cứng. Nó đang thanh lọc bụi ở đây. Nếu cháu nghĩ rằng nó sẽ giúp cháu thì cứ giữ lấy”. Xong Vincent đặt một tay lên vai tôi.

Thành công!

**** Vương quốc Elenoir ****

GÓC NHÌN CỦA TESSIA ERALITH:

“Haizzzzzzzzz!” Tôi thở một hơi thật dài, tựa đầu lên tay, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thật phiền phức. Sao cậu dám! Art ngu ngốc!

Tôi đá vào tường một cách thất vọng.

“AHHH” Art ngu ngốc! Đây cũng là lỗi của cậu!

Tôi ôm cái chân đau nhức, cảm thấy tức phát khóc.

Trở về từ nhà của trưởng lão Rinia, tôi cảm thấy thật có lỗi với bà ấy vì đã lợi dụng bà để theo dõi Art. Ý tôi là để đảm bảo Art sẽ ổn.

Tôi biết tôi nên vui khi cậu ấy hạnh phúc cùng gia đình và mọi thứ nhưng cậu ấy không nhớ tôi ư? Trông cậu hạnh phúc quá! Và con bé đó là ai!? Art không phải đang quá ưu ái với nó sao? Cậu ta thậm chí dạy nó cách thao túng mana trong khi còn chẳng buồn dạy tôi!

Hừ! Tên Art đó, tôi mà gặp lại cậu ta thì tôi sẽ cho cậu ta biết…. Mà đùa đó, tôi chỉ muốn gặp cậu ấy thôi.

Đã vài tháng kể từ khi Art rời đi nhưng sau khi quen với việc nhìn thấy cậu ấy mỗi ngày, cảm giác như nhiều năm đã trôi qua vậy. Đáng lẽ tôi nên đối xử tốt với cậu ấy hơn khi cậu ấy ở đây.

Tôi rụt cổ khi nhớ lại tất cả những lần tôi đã hành hạ cậu ấy.

Nhưng đó không phải là lỗi của tôi! Đó là lỗi của tên đầu đất đó mà!

Mama và Papa đã hạnh phúc với Feyrith, nhóc con quý tộc đó đã gây rối với Art, và em gái của cậu ta có thể vào top 5 trong suốt cuộc thi, nhưng tôi không quan tâm lắm. Dù sao đó cũng chỉ là một chương trình để khoe mẽ sức mạnh của chúng tôi với con người và người lùn.

Ông nói rằng Giải đấu lục địa thực sự (loài người gọi nó là thế) sẽ diễn ra sau 5 năm kể từ bây giờ. Điều đó có nghĩa là đó sẽ là lần tới tôi có thể gặp Art? Tôi phải đợi cả 5 năm ư?

“Hừ” Chán thật. Điều duy nhất giúp tôi ngừng nghĩ về Art là luyện tập chăm chỉ. Mục tiêu của tôi là phải trở nên mạnh

hơn Arthur. Lần sau gặp nhau, tôi muốn cậu phải ấy ngạc nhiên trước sự thành thục của tôi. Và cậu ấy sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt khác.

Arthur ngu ngốc! Mặc dù cậu ấy trẻ hơn tôi, cậu ấy lại dám đối xử với tôi như một đứa trẻ.

Rõ ràng tôi lớn tuổi hơn mà…… hừ.

Tôi cầm quả cầu chứa đầy nước mà trưởng lão Rinia tặng. Bà ấy có thể chụp một cảnh và l*иg nó vào nước để nó liên tục hiện lên khuôn mặt của Arthur.

“Hừ hừ….. Đồ ngốc nè.” Tôi bĩu môi, chọc vào hình ảnh của Arthur.

*RẦM* “Này cháu của ta, ta có tin...”

“ÉCC! ÔNG NỘI! Cháu đã nói phải gõ cửa mà!” Tôi nhanh chóng giấu quả cầu phía sau nhưng ông chỉ cười toe toét.

“Ta thấy con đang sử dụng quả cầu đó rồi kukuku”.

“Ông xấu quá!” Tôi có thể cảm thấy má và tai của tôi chuyển sang màu đỏ.

“BAHAHAHA! Đừng bận tâm đừng bận tâm! Dù sao thì ta cũng thích nhóc Arthur đó làm cháu rể! Nhưng bây giờ không phải là quá sớm cho điều đó sao?”

Tôi quay lưng đi, cố gắng che giấu sự xấu hổ của mình, không biết làm thế nào để đáp lại lời trêu chọc của ông.

“Đừng bĩu môi vậy chứ! Ta có được một số tin tốt cho con đây”.

Tôi hơi ngoái đầu lại để thông báo cho ông rằng tôi đang lắng nghe.

“Hahaha! Sẽ ra sao nếu ta nói con có cơ hội học cùng trường mà Arthur sẽ theo học sau này?

* Vυ't *

Tôi dường như quay lại trước khi ông kịp nói xong.

“Thật sao ông nội?! Ông không nói dối con phải không?” Tôi nắm lấy tay áo của ông kéo mạnh.

“Kukuku…. Cha nói với con bé rồi ạ?” Mama và Papa bước vào phòng tôi mỉm cười nói.

Tôi quay sang họ, “Mama! Papa! Có đúng không? Con có thể đến trường với Arthur sao?”

“Ha ha, bình tĩnh nào Tess” mẹ ngồi xuống cạnh và xoa đầu tôi.

“Ông nội của con có mối quan hệ thân thiết với Hiệu Trưởng hiện tại của Học viện Xyrus. Ông đã liên lạc với bà ấy gần đây”

“Và bà ấy rất hào hứng khi biết việc sẽ có một pháp sư Augmenter tứ hệ thiên tài đến trường của bà ấy sau ba năm nữa.” cha tôi nói thêm.

Ông nội chỉ cười, “BAHAHAHA” còn ai khác ngoài Arthur là một pháp sư Augmenter tứ hệ thiên tài! Ta nhận ra ngay lập tức, nhưng dĩ nhiên ta không nói gì về việc ta đào tạo cậu ấy. Fufu ~ Ta dự định sẽ làm bà ấy ngạc nhiên với điều đó sau này.”

“Ông, tại sao cậu ấy đợi 3 năm nữa mới đến trường? Bây giờ cậu ấy không phù hợp để đi ạ?” Tôi hỏi, nhưng sự phấn khích của tôi khiến tôi không thể che giấu nụ cười.

“Bà ấy đã nói cậu ấy muốn trở thành một Thám Hiểm Gia.”

Mẹ nắm tay tôi và cười hiền hậu, “Phần quan trọng là, điều này cho chúng ta đủ thời gian. Hiện tại chúng ta vẫn đang cố gắng đàm phán các điều khoản để có một cuộc thử nghiệm cho thế hệ trẻ của Elf và người lùn được hòa nhập và tham dự Học viện Xyrus. Vua xứ Sapin đồng ý rằng cách duy nhất để bắt đầu hàn gắn mối quan hệ của chúng ta là cho phép thế hệ trẻ hình thành mối quan hệ với nhau”.

“Cháu gái à, con tốt hơn nên tập luyện chăm chỉ! Arthur đã chọn trở thành một Thám Hiểm Gia trước khi đến trường để có được một số kinh nghiệm thực tế trong chiến đấu cũng như đến trường ở độ tuổi bình thường hơn để có thể hòa nhập với các bạn cùng lứa. Cậu ấy sẽ trở nên nổi tiếng, vì vậy nếu con không chớp lấy cơ hội này, cô gái may mắn nào đó sẽ cướp mất cậu ấy đó”. Ông nội nháy mắt xấu xa nói.

“Cha à, con nghĩ trêu chọc Tess thế là đủ rồi. Nhìn con bé sắp khóc rồi kìa!” Bố tôi chỉ biết lắc đầu bất lực. Tôi có thể nói rằng cha tôi có những cảm xúc lẫn lộn về việc cô con gái quý giá của mình sắp phải rời xa ông.

**** Vương quốc Sapin ****

GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:

””””’”””””CHÚC MỪNG SINH NHẬT ARTHUR!!!”””””’””””

Toàn bộ ngôi nhà Helstea được trang trí bởi gia đình Vincent. Gia đình chú ấy cũng như gia đình của tôi và Twin Horns đều đến chúc mừng tôi cuối cùng đã bước sang tuổi thứ 9.

“Cảm ơn tất cả mọi người đã chăm sóc con cho đến tận bây giờ!” Tôi cúi đầu thật sâu còn Sylvie thì cố bắt chước tôi cúi cái đầu nhỏ của nó.

Bữa tối thật tuyệt vời vì các đầu bếp đã đi ra ngoài để tìm nguyên liệu. Mẹ tôi muốn chắc rằng sẽ có các món mà tôi yêu thích, một số trong đó còn do bà tự làm.

Chiếc bàn rất to, Adam đã giở trò và chọc cười các thành viên bằng những khoảnh khắc ngượng ngùng của họ khi khám phá ngục tối.

“Adam, anh dường như quên mà con chuột chũi có sừng “phục kích” anh trong khi đang đi tiểu trong ngục tối, tôi nhớ là anh đã rất sợ hãi, lưng anh cứng đờ, tiểu vào chân mình như một đài phun nước vậy”. Cô Jasmine lạnh lùng nói trong khi cô ấy đang nhấm nháp tách trà, thậm chí không buồn nhìn Adam bị hóa đá.

“ Phì!!!” Tôi nhổ thức ăn ra để cố gắng kiềm chế tiếng cười của mình. Bố tôi đứng dậy vừa cười vừa chỉ tay vào chú ấy đến nỗi gần như ngã khỏi ghế. Ngay cả Vincent cũng ôm bụng để cố gắng không cười.

“NOOOO !! M-Mọi người !! Tôi đã nghĩ rằng không ai còn tỉnh táo khi điều đó xảy ra mà?!” Mặt của Adam tái mét và đôi vai gục xuống trước sự thất bại hoàn toàn của mình, trong khi những người phụ nữ chỉ lắc đầu ngượng ngùng trước hành vi của một người đàn ông.

Dù sao thì mọi người đã có một khoảng thời gian tuyệt vời. Ellie đuổi theo, kể cho chúng tôi về những cuộc phiêu lưu của con bé trong việc học đọc và viết, cố gắng trưởng thành hơn, trong khi Lilia chỉ cười khúc khích và đồng ý.

Sau bữa tối, mọi người di chuyển đến phòng khách quây quần bên lò sưởi.

“Chúc mừng sinh nhật con một lần nữa, con trai. Đây là món quà của ta và mẹ con, và tất nhiên là cả Ellie nữa”. Bố đưa cho tôi một gói vải bọc, mẹ đang giữ Ellie để con bé không tháo gói quà ra.

Mở ra, tôi thấy một chiếc găng tay cụt ngón chỉ dành cho tay trái của tôi. Nó có màu đen và đơn giản nhưng được gắn trên đầu 3 viên đá trắng.

“Cha của con đã săn lùng nguyên liệu cho chiếc găng tay còn ta thì truyền phép thuật chữa trị của mình cho ba viên tinh thể trắng đó. Mỗi viên mang một phép thuật sử dụng duy nhất. Ta chắc rằng nó sẽ giúp nhiều cho con khi con thực hiện nhiệm vụ”. Mẹ tôi nhìn tôi với nụ cười buồn. Tôi biết bà vẫn chưa muốn để tôi đi.

“Cảm ơn mẹ, bố, và cả Ellie nữa, con rất thích nó. Con sẽ dùng nó thật có ích”. Tôi ôm lấy bọn họ. Đeo găng tay lên, tôi có thể biết vật liệu này cứng đến mức nào, chưa kể rằng ba phép thuật chữa bệnh sẽ cực kỳ hữu ích trong những tình huống khó khăn.

“A Ahem! Tiếp theo là chúng ta!” Vincent rút ra một vật nhỏ, đột ngột quỳ xuống và mở hộp. Bên trong chiếc hộp là hai chiếc nhẫn bạc, một chiếc đơn giản và một chiếc có viên đá quý nhỏ trong suốt.

Hừm…. Chú ấy định làm gì vậy?

"Vincent! Đừng trêu thằng bé nữa!” Tabitha đập vào vai Vincent trong khi chú ấy cứ cười lớn.

"Được rồi được rồi! Arthur, đây là món quà có ý nghĩa với gia đình cháu nhiều hơn là với cháu nhưng chú chắc là cháu cũng sẽ thích nó.”

“Chiếc nhẫn này”, Vincent lấy ra chiếc nhẫn đơn giản đeo vào tay tôi “Chiếc này là cho cháu”, rồi lại đeo chiếc nhẫn có viên đá quý cho mẹ tôi: “Chiếc này là cho mẹ cháu”.

Tabitha tiếp lời “ Alice, trong khi Arthur đeo chiếc nhẫn, cậu sẽ có thể biết thằng bé có ổn hay không. Chiếc nhẫn đơn giản có thể giữ các dòng lưu chuyển trên vòng tuần hoàn mana chảy tự nhiên trong cơ thể của một pháp sư. Nếu dòng mana tự nhiên dừng lại, chiếc nhẫn cậu đang cầm sẽ có ánh sáng màu đỏ và phát ra âm thanh cao vυ't”.

“Chúng tôi đã nghĩ rất nhiều về những gì Arthur có thể cần trong thời gian làm Thám Hiểm Gia nhưng Lilia mới thực sự là người nghĩ ra nên tặng một món quà gì có thể giúp cho thằng bé và gia đình. Khả năng của chiếc nhẫn này chỉ có hạn, nhưng ít nhất nó có thể khiến Alice và Rey yên tâm.” Vincent nhún vai nói.

Nước mắt lăn dài rên khuôn mặt của mẹ, bà nắm chặt chiếc nhẫn.”Ôi! Tabitha, Lilia, cảm ơn hai người!” Vừa nói bà vừa ôm chặt lấy họ. “Cảm ơn Vincent.” Mẹ nắm chặt tay chú Vincent và cúi đầu thật sâu.

Tôi cười xòa nhìn mẹ. Nếu chiếc nhẫn này có thể giúp gia đình tôi ngừng lo lắng cho tôi, thì đây đúng là món quà tốt nhất mà tôi nhận được, nhưng tôi có chút lo ngại về mẹ, bà ấy cứ liên tục kiểm tra nó.

“Còn chúng tôi thì sao đây?” Adam nói. Thiên thần hộ mệnh của tôi, Durden, đi về phía tôi, đưa ra một cuộn giấy da

“Như cháu thấy, chúng ta cũng nghĩ như nhà Helstea. Thật sự không nghĩ ra được gì để tặng cho tiểu quỷ cháu cả nên đành phải vậy thôi!” Adam vẫy vẫy cánh tay .

“Hai cuộn đó là cuộn truyền âm thanh! chú sẽ không nói chi tiết về việc nó đắt như thế nào, bởi vì nó vô cùng vô cùng ĐẮ…… Á á á” Cô Jasmine đập vào đầu chú Adam.

"KHỤ KHỤ ! Dù sao đi nữa! Với thứ này, cháu sẽ có một cơ hội để nói chuyện từ xa. Chỉ cần truyền mana vào cuộn này, cháu có thể gửi tin nhắn đến cuộn còn lại. Sau khi người giữ cuộn giấy kia nhận được nó, Mama Leywin, bà ấy có thể gửi thư trả lời! Khi lời hồi đáp được gửi đi và người kia đã nghe nó, giấy da sẽ chuyển thành tro! TADA! Không cần cảm ơn chú đâu khà khà!!!”

Các thành viên của Twin Horns đều bất lực trước màn trình diễn tự cao của Adam nhưng họ lại nở nụ cười ấm áp với gia đình tôi.

Tôi có thể nói rằng tâm trạng của mẹ và cha tôi trở nên tốt hơn rất nhiều khi biết rằng họ sẽ không đưa con trai mình đến nơi mà không biết nó đang làm gì và chuyện gì sẽ xảy ra với nó.

Tôi ôm từng người trong nhóm Twin Horns và gia đình Helstea, cảm ơn họ vì những món quà. Lilia đỏ bừng mặt trong khi Tabitha chỉ cười đầy ẩn ý.

Thành thật mà nói, tôi đã có những gì tôi cần, những chiếc nhẫn và cuộn truyền âm thanh sẽ là nguồn an ủi vô giá cho gia đình tôi.

Ngay sau đó, tất cả các thành viên cũ của cha mẹ tôi đã rời khỏi nhà trọ của họ. Gia đình Helstea trở lại trên lầu khi Lilia đã bắt đầu ngủ gật sau một ngày dài mệt mỏi, giờ chỉ còn lại tôi và bố mẹ. Ellie đã ngủ say rồi, Sylvie thì cuộn trong lòng con bé ngáy quên trời đất. Tôi đã chuẩn bị tất cả để cùng Jamine rời đi vào sáng mai. Tối nay có lẽ là cơ hội cuối cùng để ở bên cha mẹ.

“Ngày mai là ngày trọng đại. Con có háo hức không?” Bố tôi siết chặt vai tôi. Đôi mắt của ông đỏ lên như đang cố ngăn những giọt nước mắt tuôn rơi.

Mẹ tôi đã không kiềm nén nổi cảm xúc nữa mà ôm tôi òa khóc.

“Con sẽ ổn thôi cha mẹ. Con hứa con sẽ cố gắng trở về nhà mỗi khi có thể. Nếu có bất cứ điều gì xảy ra, con sẽ báo cho hai người biết”

Sau khi nói về cuộc sống sau này của tôi và những nguy hiểm của một Thám Hiểm Gia, bố mẹ dẫn tôi trở lại phòng. Tôi ngồi phịch xuống giường và nhìn lên trần nhà, Sylvie ngủ cạnh tôi. Tôi đã có gia đình và bây giờ, tôi đã có những người yêu thương tôi. Đã có những người quan tâm đến tôi vì tôi là ai chứ không phải cho vị trí mà tôi có. Đó là một cảm xúc thật tuyệt vời và tôi không muốn từ bỏ nó. Tôi sẽ chiến đấu vì nó và chắc chắn sẽ trân trọng cảm xúc này, điều mà tôi không có được ở thế giới trước. Vì vậy tôi cần phải nỗ lực nhiều hơn. Nhiều hơn cả khi tôi còn là một vị vua.

[] [] []