Dịch: TruyenHD
Dư Tiểu Ngư theo Dư lão gia học Côn khúc [1], vì vậy nàng thường xuyên ra bờ suối để luyện thanh.
Tiểu hoà thượng ra ngoài hoá duyên, mỗi khi ngang qua bờ suối ấy vẫn thường gặp nàng.
Tiểu hoà thượng rất thích nghe nàng hát “Hoán Sa Ký”, thỉnh thoảng từ trong tay áo, y sẽ lấy ra một chiếc sáo trúc để thổi và đệm nhạc cho nàng.
Có vẻ như tiếng sáo đệm hoà cùng với Côn khúc cũng khá ý vị.
“Thẩm Trọng Uyên, chàng biết vẽ tranh không?”
Dư Tiểu Ngư cùng tiểu hoà thượng ngồi bên bờ suối, nàng cứ đóng đóng mở mở chiếc quạt gấp trong tay, nhìn chiếc quạt trắng toát trống không, nét mặt nàng lộ ra tia bất mãn.
Chiếc quạt này sẽ đi theo nàng đến cuối đời, bởi vì quạt của người ca nữ không thể rời tay.
“Hẳn là biết một chút.” Tiểu hoà thượng gật đầu.
Nàng biết y thần thông quảng đại, liền đưa chiếc quạt trong tay cho y, bảo y vẽ lên trên mặt quạt. Nàng không thích hoạ tiết “mẫu đơn nô đùa cùng ong bướm” mà phụ thân vẽ cho các đồ đệ của người.
Trông quá tầm thường rồi.
Nhận lấy chiếc quạt từ nàng, tiểu hoà thượng cũng không khước từ mà cẩn thận cất nó vào trong tay áo.
“Ngày mai trả lại nàng.”
“Không gấp.”
—o0o—
Trong chùa không có màu vẽ.
Tiểu hoà thượng chạy đến chợ phiên bên ngoài cách đó mười mấy dặm để mua màu vẽ, tiêu hết sạch số tiền tích góp của y.
Trọn một đêm không ngủ.
Trong Đại Hùng Bảo điện, có một tiểu hoà thượng đang nằm sấp trên sàn nhà trước lư hương, mượn ánh sáng leo lắt hắt từ đèn Phật để vẽ quạt suốt một đêm ròng.
Y đang rất vội.
Tảng sáng ngày hôm sau, tiểu hoà thượng lại trèo qua bức tường cao ngất của Dư phủ, sau đó khẽ khàng nhảy xuống sân viện của Dư Tiểu Ngư, không phát ra một tiếng động.
Tiểu cô nương có một tật xấu là ban đêm thường không đóng cửa sổ, nàng cảm thấy rất ngột ngạt, vả lại nàng thích nghe tiếng gió lùa cùng tiếng mưa rơi len lỏi vào tẩm phòng, ru nàng vào giấc ngủ.
May thay, thôn làng ở Côn Sơn bình yên và tốt đẹp, không có đạo tặc hoành hành.
Song, e rằng hôm nay sẽ phá lệ một lần.
Tiểu hoà thượng đi tới bên cạnh cửa sổ, nhìn thấy Dư Tiểu Ngư đang say giấc nồng bên trong màn trướng vải xanh, y nhẹ nhàng đặt chiếc quạt gấp lên bàn trang điểm. Đột nhiên, y nhìn thấy bên trong tráp đựng có đôi bông tai đính hạt châu mà nàng thường hay đeo. Nội tâm chợt nảy sinh ý nghĩ xấu xa, y đắn đo hồi lâu, cuối cùng vẫn vươn tay ra lấy đi một chiếc.
Dư Tiểu Ngư tỉnh dậy, nhìn thấy chiếc quạt gấp trên bàn, vui mừng phấn khởi mở ra xem.
Nơi đáy nước sâu dưới gốc phong xanh, một đàn cá tung tăng bơi lội [2], trông sống động như thật.
Dư Tiểu Ngư chạy đến chùa tìm tiểu hoà thượng, định bụng sẽ khen ngợi y một phen, nhưng lại phát hiện thiền phòng đã trống rỗng.
Lão trụ trì nói với nàng, tiểu hoà thượng đã rời đi.
Y đã hoàn tục rồi.
—o0o—
“Thẩm Trọng Uyên, có phải hoà thượng vẫn có thể hoàn tục không?”
“Nếu trần duyên chưa tẫn, tự khắc có thể.”
“Thế trần duyên của ngươi thì sao, đã dứt chưa?”
“Có lẽ là… Vẫn chưa.”
“Thế ngươi có thể hoàn tục hay không?”
Tiểu hoà thượng lặng lẽ nhìn nàng, không hề đáp trả.
—o0o—
Chú thích:
[1] Côn khúc: ca kịch Côn Sơn, dùng giọng Côn Sơn hát, lưu truyền chủ yếu ở miền Nam Giang Tô
[2] Dịch Hán Việt: “Thanh phong lâm uyên, ngư du thọ hạ.”
Ở đây, “uyên” nghĩa là vực sâu, là chữ trong tên của Thẩm Trọng Uyên. Còn “ngư” là cá, cũng là tên của Dư Tiểu Ngư.