Lăng Chính Hải biết cháu trai muốn trở về nhà cũ ăn cơm, liền làm chủ giữ Lâm Huy và Lâm Uyển Nguyệt ở lại.
Nếu con cháu có thể nhìn nhau hợp mắt, vậy thì càng không thể tốt hơn.
Vì thế, khi Lăng Yêu Yêu kéo cánh tay Lăng Huyên đi vào chính sảnh của nhà cũ, ngoại trừ nhìn thấy ông nội nguyên soái tinh thần phấn chấn của mình thì còn nhìn thấy một ông chú trung niên vẻ ngoài nho nhã khác cùng với một mỹ nữ trẻ tuổi dịu dàng xinh đẹp.
Lăng Chính Hải cảm thấy hơi kỳ quái, cô cháu gái nhỏ này của ông không phải luôn luôn rất sợ Lăng Huyên sao, sao đột nhiên có quan hệ tốt với Lăng Huyên như vậy? Lăng Huyên cũng vậy, trừ phi chiến đấu so chiêu, bình thường luôn không thích cùng bất cứ kẻ nào tiếp xúc tay chân thân mật hết.
Nhưng lần này hai anh em này lại là tay trong tay dẫn nhau đến đây!
Lăng Chính Hải cũng không suy nghĩ nhiều, giới thiệu cho cháu nhà mình: “Lăng Huyên à, đây là cháu gái của trung tướng Lâm Huy dưới quyền ông đấy, năm nay vừa mới tốt nghiệp đại học quân sự số một Hoa Nặc, là trị liệu sư dược tề cao cấp. Lại nói tiếp, con bé là đàn em khóa sau của cháu đấy, hơn nữa con bé còn có độ phù hợp tinh thần với cháu là 83%. Mấy người trẻ tuổi các cháu cứ nói chuyện với nhau đi…”
Giọng điệu dẫn mối tiêu chuẩn này! Làm cho Lăng Yêu Yêu lập tức cảnh giác, đối với một cô em gái cuồng anh trai mà nói, tất cả những cô gái muốn tranh đoạt anh trai với mình, đều là kẻ địch của giai cấp cách mạng!
Lăng Yêu Yêu lại nhìn bộ dáng của Lâm Nguyệt Uyển, nhìn thế nào cũng không thích nổi, luôn cảm thấy người phụ nữ này có vẻ gì đó không thật!
Lăng Yêu Yêu trừng mắt, ôm chặt cánh tay anh trai nhà mình: “Ông nội, anh trai cháu còn nhỏ mà, không cần phải vội vàng đẩy mạnh tiêu thụ bán anh ấy ra ngoài như thế đâu. Ba của cháu tới 70 tuổi mới gặp được mẹ cháu mà, hơn nữa độ phù hợp tinh thần còn là 95% nữa đấy! Ở thời điểm đúng nhất mới có thể gặp được người tốt nhất!”
Lăng Chính Hải thổi râu trừng mắt, cái cô cháu gái cả ngày không làm ông bớt lo này, làm loạn cái gì ở đây thế hả? Ông ấy vội vàng nháy mắt với cháu gái của mình: “Yêu Yêu, cháu chỉ là một đứa bé, làm loạn cái gì thế hả? Đừng có mà cả ngày cứ quấn lấy anh trai cháu như thế! Trong nhà bếp có chuẩn bị trái bong bóng mà cháu rất thích ăn đấy, mau vào đó ăn đi!”
Từ khi vào nhà cũ Lăng gia, thần sắc Lăng Huyên vẫn chỉ luôn nhàn nhạt, ngoại trừ chào hỏi Lăng Chính Hải và Lâm Huy, đối với Lâm Uyển Nguyệt thì anh cũng chỉ khách khí gật đầu.
Anh vừa mới nổi lên ý niệm muốn tìm một người phụ nữ thích hợp để kết hôn, nhưng không nghĩ tới ông nội nhà mình lại giới thiệu cho mình một người nhanh như vậy.
Lấy ánh mắt của một người đàn ông mà nói, Lâm Uyển Nguyệt này đích thật là một lựa chọn không tồi, cái khó có được chính là cô ấy còn có độ phù hợp tinh thần với anh đạt hơn 80%.... Nhưng không biết vì sao, đối với người phụ nữ có điều kiện có vẻ “thích hợp” với mình này, một chút hứng thú nhìn thêm một cái anh cũng không có.
Ngoài ra còn có một điều anh cũng không rõ ràng, tại sao Lăng Yêu Yêu lại có phản ứng lớn đến như vậy?
Nhưng mà thái độ như vậy của Lăng Yêu Yêu sẽ làm cho khách nhân lúng túng mất tự nhiên, vậy nên anh gõ đầu Lăng Yêu Yêu rồi mở miệng giáo huấn: “Có ai nói chuyện giống như em vậy không hả?”
Lăng Yêu Yêu bị Lăng lão gia tử nói, lại bị Lăng Huyên giáo huấn, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng kia vểnh lên, thay đổi lời nói: “Được rồi, là em không đúng, em xin lỗi, được chưa?! Anh hai cứ đứng đây nói chuyện với Lâm tiểu thư luôn đi.”
Sau đó đi thẳng vào trong nhà bếp.
Là một cô em gái không hề có quan hệ huyết thống, quả thật cô không có quyền lên tiếng trong hôn sự của Lăng Huyên.
Tuy nhiên nghĩ đến nội dung trong nguyên tác vẫn chưa từng nhắc tới chuyện Lăng Huyên có bạn gái hoặc là vị hôn thê, nói vậy thì Lâm Uyển Nguyệt này hẳn là sẽ không trở thành chị dâu của cô mới đúng.
Lâm Uyển Nguyệt có chút xấu hổ, không nghĩ tới nam thần không hề tỏ thái độ gì, nhưng lại gặp phải em gái của nam thần không thích cô ấy. Nhưng mà như vậy cũng không sao, như vậy mới có thể càng làm nổi bật vẻ hiểu chuyện hiền huệ của cô.
Lăng Chính Hải thay Lăng Yêu Yêu nói xin lỗi: “Con bé là bị chiều hư rồi, không biết cách nói chuyện, Uyển Nguyệt cháu đừng để trong lòng nhé!”
Lâm Uyển Nguyệt cười cười nói: “Không sao đâu ạ, Yêu Yêu đây là thật thà nghĩ gì nói nấy thôi!”
Cô lặng lẽ đánh giá Lăng Huyên, người thật cũng khí phách lạnh lùng, anh vũ bất phàm giống như cô đã nhìn thấy trong hình ảnh ba chiều trước đó.
Nhưng mà, anh ngay cả ý tứ liếc mắt nhìn cô một cái cũng không có, ngay cả câu hỏi của cô cũng chỉ trả lời rất ngắn gọn rất lãnh đạm.
Bữa tối này mặc dù rất phong phú, nhưng không khí trong bữa ăn cũng không vui vẻ một chút nào.
Đối với nguyện vọng của Lâm Uyển Nguyệt muốn tiến vào chiến đội Dạ Ưng làm trị liệu sư dược tề, Lăng Huyên chỉ thản nhiên trả lời một câu, bảo cô đem sơ yếu lý lịch cá nhân gửi đến phòng tuyển dụng trị liệu sư dược tề của chiến đội Dạ Ưng.
Đối với ai Lăng Huyên cũng có thái độ lạnh lùng nhàn nhạt, cũng không thân cận với ai, điều này ngược lại càng tăng thêm vẻ uy nghiêm của anh trong quân đội.
Nhưng đối với một cô gái rõ ràng có ý tứ với mình mà anh cũng có thái độ như thế...
Đó chính là khéo léo cự tuyệt.
Cũng chính là không có ý tứ coi trọng.