Si Tâm Tiểu Hồ Ly

Chương 11: Không còn đường lui (H++)

"Ưm… hức!!" Ninh Tịnh rã rời nằm nghiêng gương mặt tái nhợt rên siết, hai chân vẫn còn bị bắt ép banh rộng tùy ý lưỡi dao thép khổng lồ nóng cháy cọ xát đảo lộng.

Thân hình nhuộm đỏ dục hỏa, cơ bắp săn chắc của La Tấn gần như không biết mệt mỏi, hơi thở trầm đυ.c, phân thân ngày càng hung hăng càn quấy đâm thọc lỗ nhỏ ngập nước bên dưới.

"Ứm!!!" Đôi chân thon dài xụi lơ lần nữa co quắp, thân thể bé nhỏ rụt rụt lùi lại trong vô lực, vẫn bị thân thể to lớn của anh đè áp xâm nhập không có dấu hiệu dừng lại.

Lỗ nhỏ bị chà đạp đáng thương run rẩy phun ra mật nước rỉ rả nhiễu giọt xuống giường.

La Tấn hai mắt hằn đỏ nhìn vào lỗ nhỏ nay đã bị anh nới lỏng trơn trượt mướt mát, ra vào vô cùng dễ dàng thư sướиɠ, từng tầng thịt mềm co bóp ôn nhu liếʍ láp khiến thân thể anh banh chặt rùng mình tê dại.

Anh giơ hai chân thon dài của cô kéo cao qua đầu thành hình chữ V, gát ngang bờ vai rắn rỏi, thân hình ép sát xuống giường, cưỡng chế gập thân thể cô lại.

Nóng thiết thô dài lần nữa nhấp mạnh lún lâu.

"Á!!!" Ninh Tịnh cong người ngẩng cao đầu ra sao, run run hét thảm khàn giọng, quằn quại khóc nghẹn trong tuyệt vọng. Một câu van xin cầu khẩn cũng đã thốt không nên lời.

Ở tư thế này cô thấy rõ cự thú mọc đầy gân guốc của anh xuyên vào thân thể, tàn ác vặn bung chà đạp lỗ nhỏ non nớt đáng thương.

Cự vật được đóa hoa sưng đỏ yếu ớt bao vây nuốt chửng đến lút cán, đội hẳn vào cổng thâm cung trồi lên phần đỉnh nấm bằng nửa quả trứng.

La Tấn không vội vã xông vào, mạnh mẽ lui mông ra đến nữa đường lại lần nữa thọc lộng khuấy đảo lung tung nơi vách tường hoa non nớt.

"Aaaa…" Ninh Tịnh nước mắt giàn giụa lăn dài, đầu lắc mạnh, cam chịu thừa nhận sự xâm chiếm chà đạp tàn nhẫn, lỗ nhỏ của cô gần như hoàn toàn mất đi tự chủ, điên cuồng co rút cắи ʍút̼, điên cuồng vặn xoắn tham lam nuốt chửng lấy quái vật khổng lồ đang quấy phá lung tung.

Đóa hoa hướng lên, mật dịch không cách nào chảy ra, tràn lan ngập nước.

La Tấn hít lâu, lắng nghe cảm thụ từng âm thanh mật nước va chạm lọc tục lọc tọc lọc tọc trong lỗ nhỏ khi anh khuấy đảo. Cả thân thể rùng mình căng cứng sướиɠ khoái tận trời.

Eo hông banh thẳng, thọc vào rút ra càng sâu càng kịch liệt.

Một hơi xuyên thẳng vào tận đáy thâm cung, được hoa phòng bao bọc sướиɠ khoái, hung khí chưa thỏa mãn ác ý ngoáy mạnh chà xát đến tận đáy.

"Á… hư… huhuhu!!!" Ninh Tịnh quẫy đạp, hai chân hình chữ V bị anh khóa chặt banh thẳng, đầu lắc càng thêm hoảng loạn, thần trí hoàn toàn tan rã mơ hồ.

Khoái ý cơ hồ bao phủ toàn thân, La Tấn hì hục thở dốc, phân thân bị đáy huyệt điên cuồng ngậm cắn vuốt ve ướŧ áŧ tê dại, kɧoáı ©ảʍ thăng vυ't lên cao, gầm lớn phun ra từng dòng dung nham nóng bỏng tưới trực tiếp lên vách tường hoa đang bao bọc khít khao.

Sướиɠ khoái tê rần chạy dọc sống lưng, La Tấn thét lớn, rút mạnh hung khí vừa có chút thu nhỏ rời khỏi đáy huyệt.

Đầu ngẩng cao điên cuồng thở dốc, tay anh đập mạnh, cự vật lần nữa thúc mạnh vào trong xuyên thẳng đội lên đáy huyệt lần nữa.

"Á….. Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa……"

Ninh Tịnh rốt gào khóc điên loạn, dùng tất cả sức lực trong cơ thể bật tung anh ra, xoay người bỏ chạy xuống giường, đôi chân tê cứng, lỗ nhỏ rát buốt, thể lực cạn kiệt khiến cô ngã nhào xuống sàn, khóc nghẹn. Cơ thể bắt đầu co rút quẫy đạp điên cuồng bị bức ép thừa nhận kɧoáı ©ảʍ cao trào khổng lồ chồng chất.

"Sướиɠ đến mức này rồi?!" La Tấn câu môi cười tà, du͙© vọиɠ hoàn toàn che mất lí trí, bước đến nâng nhẹ Ninh Tịnh rời khỏi mặt đất, tay trái nâng mông, tay phải ôm lấy tấm lưng còn đang hoảng hốt của cô vào lòng.

Không chờ cô qua cơn triều dâng liền cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng thút thít đáng thương của cô.

Hông dưới trực tiếp đẩy mạnh hung khí vào trong lỗ tròn ấm áp ngập đầy mật dịch thơm ngọt.

"Ứm… Òa…" Ninh Tịnh thần trí mơ hồ lại bị thọc sâu, hai chân giữa không chung duỗi thẳng cong người. Lối mòn ẩm ướt trơn trượt trong vô thức hút lấy cự vật vào càng sâu cắn nuốt. Bụng nhỏ chứa đựng tinh hoa của anh căng nứt nhồi ép khó chịu.

"Chậc!" La Tấn da đầu tê dại, nâng lên bờ mông căng tròn của cô, tàn bạo ngoáy sâu.

"Huuu…" Tiếng khóc của cô bị môi lưỡi La Tấn nuốt luôn vào bụng.

Đôi tay mạnh mẽ luật động mông cô, cưỡng bức nhả ra nuốt vào hung khí nóng bừng.

Lực tay ngày càng mạnh mẽ tà ác, cuối cùng đầu chóp hung khí lần nữa chui thẳng vào đáy huyệt khuấy đảo điên cuồng.

"Ứm…" Đóa hoa bị tàn nhẫn xâm chiếm đau buốt, hơi thở bị anh ngấu nghiến xâm lược đánh tan. Ninh Tịnh gần như bị bức điên, chỉ có thể mở rộng hai chân đón nhận tất cả.

Phựt … Phốc … Phựt … Phốc… âm thanh đáy huyệt bị đâm vào rút ra liên tục hung ác vang vọng cả căn phòng.

Âm thanh mật dịch lọc tọc lọc tọc tung bay văng khắp xung quanh nơi hai người kết hợp.

"Á … Không… Không… Không!!!" Cô điên cuồng lắc đầu, gục mặt vào ngực anh, khóc nức nở, đôi tay ôm ghì lấy cổ anh muốn nâng người tránh thoát hung khí bên dưới đang tàn nhẫn tra tấn.

Ninh Tịnh thấy rõ hung khí thô dài cương thẳng đứng yên, mông cô bị ngoài lực di chuyển va đập. Lỗ nhỏ bị bắt ép banh rộng cắn nuốt lấy thứ nóng cháy thô to đáng sợ.

Từng tiếng Phụt Phựt vách thâm cung bị cường thế xâm phạm đâm mở như từng vết dao sắc bén cứa lên trái tim mong manh bé nhỏ.

"La Tấn! Anh gϊếŧ tôi đi!!!" Cô hét lớn phẫn uất, càng muốn xô anh ra lại càng bị anh ôm ghì.

Sướиɠ khoái mở rộng từng tế bào, La Tấn rùng mình, tinh hoa phun trào tràn lan ra khỏi lỗ nhỏ.

Ôm lấy cô ngã mạnh lên giường, thở hào hển, phân thân luyến tiếc vẫn không muốn rời đi khỏi mật động ướŧ áŧ, dùng tay dán sát mông cô vào thân thể mình.

Ninh Tịnh bị sóng triều dồn ép đến gần như tắt thở, hai chân banh lớn thít thít mơ màng.

Cao trào mạnh mẽ qua đi, La Tấn ngồi dậy rút phân thân đã mềm nhũn ra, nhìn đóa hoa sưng to căng lớn đến mức ngạc nhiên.

Anh đưa bốn ngón tay vào vẫn có thể nuốt lấy, tuy rằng có chút chật chội, nhưng chính là có thể nuốt trọn lấy bốn ngón của anh.

La Tấn liếʍ môi khó có thể kìm nén, thật sự nếu lần này lại bỏ qua, lần sau không biết muốn nới lỏng lỗ nhỏ trở nên hút hồn thế này lại phải mất bao lâu?

Anh luyến tiếc a a aaaa!!!

Cúi đầu mυ'ŧ hôn liếʍ láp đóa hoa sưng húp rướm máu đỏ bừng vô cùng chật vật của cô.

Mật dịch tràn khắp xung quanh sóng sánh mê hồn.

Nâng tay day day âm đế sưng đỏ, anh có chút đau lòng, bản thân thật sự quá mức điên cuồng rồi, nhưng biết làm sao khi cô mê người như vậy? Anh lần đầu nếm được trái cấm thì dễ dàng gì chịu buông tay?

Lí trí của anh chưa đủ kiên định đến mức chống đỡ được sự dụ hoặc quyến rũ của cô.

Anh nghĩ sau này mình nên tiết chế bản thân lại, cố gắng trấn tỉnh, ít nhất không khiến cô chịu ủy khuất trong lúc giao hoan.

Nhìn vị huynh đệ của mình lại lần nữa đứng thẳng mà La Tấn trợn trắng mắt: "Đủ rồi, đồ khốn!" Rít lên muốn bóp chết cái thứ tham lam đòi hỏi không dứt kia.



Mấy ngày sau,

Khi Ninh Tịnh lần nữa tỉnh dậy, thần trí đã hôn hôn trầm trầm, thân thể nóng sốt không lùi.

Nhìn thấy bản thân đang ở trong phòng mình, liền nhẹ nhàng thở ra.

"Tiểu thư mau ăn chút gì đi!" Dì Út lập tức đổ trong bình giữ ấm ra chén cháo nóng cho Ninh Tịnh.

"Ta ngủ bao lâu rồi?" Giọng cô có chút khô khốc, cổ họng ran rát.

"Suốt cả tuần nay đều hôn hôn trầm trầm!"

"Cả tuần?" Cô lại ngủ lâu như vậy?

Nhìn mớ dây nhợ nước biển đang được truyền vào mu bàn tay, cô không nghĩ mình lại sốt nặng như vậy.

Cô không thích nơi đông người, đặc biệt là mùi thuốc trùng nồng nặc ở bệnh viện, nên lúc nào Ninh gia cũng có bác sĩ riêng.

Vừa húp cháo Dì Út đút, ánh mắt vô thần của cô nhìn quanh, không thấy bóng dáng cao lớn ấy, mi mắt có chút cụp xuống thất thần.

Chính cô là người rõ ràng nhất không phải sao? Cô dùng đến kế sách cuối cùng dùng thân thể để câu dẫn anh. Vì chính là bao lâu nay những gì cô làm thậm chí ngay cả chính cô cũng không khiến anh có chút quan tâm.

La Tấn yêu chiều bảo bọc cô lúc nhỏ đâu mất rồi? Anh thật sự đã không còn nữa sao?

Hiện tại anh đến bên cô chỉ vì du͙© vọиɠ thôi sao?

Là vì lỗ nhỏ của cô bị tàn phá trở nên quá to rộng khiến anh ghét bỏ chán chê? Chính cô nhìn còn cảm thấy ghê tởm sợ hãi cơ mà.

Vậy nên hiện tại anh đi tìm niềm vui mới rồi đúng không?

Ninh Tịnh chán nản, sau khi húp hết chén cháo liền nằm cuộn người nhắm mắt cố dỗ bản thân chìm vào giấc ngủ.

Dì Út thấy vậy cũng không dám nói gì, lập tức dọn dẹp rời đi.

Giọt nước mắt ủy khuất lăn dài, Ninh Tịnh không hiểu bản thân đang làm gì nữa, cũng không hiểu rốt cuộc vì sao mọi chuyện lại đi đến bước đường cùng này.

Cô có nên rời khỏi nơi này, vĩnh viễn không trở lại nữa, định cư bên Anh quốc sống cuộc đời vui vẻ tự tại?

Nhưng cô luyến tiếc anh, thật sự luyến tiếc, nói rời đi , nói buông tay biết bao nhiêu lần đều tuyệt vọng quay đầu trở về.

Cũng tốt thôi! Lần này cứ để anh tàn nhẫn chà đạp đến khi nào con tim vỡ vụn tuyệt vọng buông tay đi!