Tiểu yêu tinh trong l*иg ngực anh quả thật quá mức biết cách giày vò, La Tấn ôm ấp dỗ dành một lúc mới khiến cô an tĩnh lại nhịp thở nhẹ nhàng.
La Tấn buông rời cô ra, quỳ ngồi xuống, nâng hai chân cô gác qua vai mình, cái lưỡi nóng cháy xâm nhập vào đóa hoa đang tìm cách co thắt rút nhỏ lại.
"Hức…" Ninh Tịnh rướn người, đôi tay siết lấy xà ngang muốn tránh thoát thứ dẻo dai chai sần đang thò vào càn quét vách tường hoa non nớt.
Âm thanh hút nước lọc tọc vang vọng giữa căn phòng tĩnh lặng. Ninh Tịnh mím môi cố nén tiếng nấc dài bất lực, hai ngón tay được anh thêm vào cùng moi lộng bới móc.
mật dịch tuôn tràn rỉ ra khỏi môi anh, kéo sợi nhỏ xuống sàn nhà.
La Tấn tham lam quấn mυ'ŧ, muốn nuốt trọn tất cả mật ngọt thơm mát từ đóa hoa mê hồn của cô chảy ra.
"Huu … huuu… hức…" Ninh Tịnh rêи ɾỉ khóc nghẹn, tiếng khóc thều thào bất lực, đóa hoa sưng húp cam chịu bị môi lưỡi cùng hai ngón tay anh gặm cắn đào móc. Cô ngẩng cao đầu, gồng mình run rẩy. Đóa hoa bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ kịch liệt phun đầy mật dịch thoang thoảng hương thơm khắp phòng.
"Òa… Xin anh! Xin anh… dừng lại…" Cuối cùng vẫn là chịu đựng không nổi cô khóc nấc lên, hai chân banh thẳng quẫy đạp rời khỏi vai anh.
Trọng lực cơ thể hoàn toàn mất đi, lỗ nhỏ càng bị thọc sâu, Ninh Tịnh đau buốt nắm lấy xà ngang muốn nâng lên thân thể, lại vô lực không còn chút sức cam chịu thân dưới ngày càng trầm xuống lún sâu.
"Huuu… Đừng mà…Tấn…dừng lại đi! Làn ơn huhu!" Cô khóc rống, lí trí gần như bị phá hỏng, đoá hoa non nớt bị bức ép cao trào tạo mật dịch không ngừng nghỉ.
Mật dịch do cô quẫy đạp lên đã kéo dài thành từng sợi tơ vẽ loạn trên mặt sàn, phần lớn đã bị anh nuốt luôn vào bụng.
La Tấn gần như si mê không thể buông rời, anh lại thêm vào một ngón, ba ngón tay cùng lưỡi càng mạnh mẽ cường thế xâm lược. Một tay giữ chặt mông cô không cho loạn động.
"Oà… Muốn chết… Sắp chết rồi… Huhuhu…" Cô cao trào nhiều đến nỗi bụng dưới co thắt đau đớn, hít thở không thông.
Lọc tọc lọc tọc vang mãi không dừng, La Tấn càng ăn càng nghiện, phân thân sưng to muốn khủng bố, gân xanh nổi lên gồ ghề cũng không màng đến.
"Hư… Hức…" Ninh Tịnh gần như chết lặng, thân thể run rẩy bủn rủn, âm thanh rên la cũng trở nên thều thào kiệt lực.
La Tấn lúc này mới chịu dứt ra khỏi đoá hoa thơm ngọt mê hồn.
Anh hắng giọng trầm khàn, đôi mắt đỏ đυ.c ngầu rực lửa ngước lên nhìn thân thể nhỏ bé xụi lơ bị trói tay trên xà.
Đứng dậy áp thân thể ôm cô vào lòng ve vuốt, anh nhích hông điều chỉnh vị trí, đôi tay ghì lấy hai bên mông cô, thọc mạnh…
"Á… Aaaaaaaa…" Cơn đau buốt khiến Ninh Tịnh giật thót tìm về ý thức, nơi tư mật bị anh cưỡng chế căng lớn ngậm lấy hung khí sưng to đầy gân gốc gồ lên phập phồng. Lần đầu tiên cô cảm nhận được tính khí của anh trở nên to lớn đến mức này.
"Không… Vì sao lại lớn như vậy? Không… Huhuhu…" Vừa vào tới đã muốn đập nát cánh cửa thâm cung, cũng may vì vật lớn quá khổ nên đã bị hoa phòng nhỏ hẹp chặn lại chưa nuốt hết được.
Thấy hung khí vẫn còn bị chừa ra một khoảng, đoá hoa yêu kiều cao ngạo của cô không chịu nuốt hết, đôi mắt La Tấn bạo đỏ, đôi tay gồng lên dùng lực dứt ra, sau đó dập mạnh vào, lút cán.
"Á… Tấn… Đau… Đau đau đau… Thật sự quá đau…" Ninh Tịnh gào thét, ngửa cao đầu thở dốc, đoá hoa yếu ớt căng trướng rát buốt, đường hành lang bị anh bạo lực xâm phạm ma sát run rẩy tả tơi.
La Tấn hiện tại đã hoàn toàn bị du͙© vọиɠ vây quanh, lí trí mất sạch chỉ còn lại bản năng nguyên thuỷ nhất, con dã thú tà ác trong linh hồn lại được thả ra.
Hai khuỷu tay anh móc ngược, móc lấy đôi chân cô nâng phần đầu gối lên hông, đôi bàn tay ve vuốt bờ mông cương cứng vểnh tròn, áp sát không cho phép nơi kết hợp lộ ra một khe hở.
Anh hít sâu, hơi thở khô nóng khàn đυ.c, cúi đầu hôn lên gương mặt đẫm nước mắt trộn lẫn mồ hôi của cô.
"Vật nhỏ nhiều nước!" Anh dừng không được, cũng không muốn dừng, anh bị cô bức điên.
"Huhuhu… Em muốn chết! Thật sự muốn chết…" Nức nở cầu xin anh, hai đầu gốc bị anh móc giữ cong thành hình chữ M, nơi tư mật bị cường độ áp sát nhồi nhét cự vật thô to gân guốc nóng cháy như thanh sắt nung.
Eo hông của anh lại đong đưa lắc lư đỉnh lộng chọc ngoáy.
La Tấn câu môi cười tà, đôi tay kéo lấy mông cô rút ra rời khỏi cự vật, sảng khoái tê dại đến lòng bàn chân của anh muốn trụ không vững.
Phập phập phập phập…
Nhẹ nhàng đung đưa eo hưởng thụ sướиɠ khoái do lỗ nhỏ của cô mang đến, rút ra một nữa rồi lại thọc sâu vào trong, ở tư thế này cô không hề có chút lực phản kháng nào. Mặc sức cho anh xằng bậy.
"Ưm… A…" Lỗ nhỏ bị bức ép căng ra xâm chiếm, nóng thiết ngày càng thô to căng phồng, gân guốc trướng lớn đốt nóng chà sát vách tường non nớt đáng thương.
Hông eo anh càng dùng lực đẩy mạnh thọc lộng, quán tính đung đưa của thân thể treo lên xà ngang của cô càng đáp trả đập mạnh ngược hướng, đoá hoa non mịn ướŧ áŧ bao hàm ngậm cắn, cố mở lớn nuốt chửng tớn cán.
Cửa cung bị vặn bung, đỉnh chóp đã tiến vào được một nữa. La Tấn vẫn gầm gừ thong thả đong đưa eo chơi đùa lỗ nhỏ đáng thương.
"Hức hức … Ô ô ô…" Ninh Tịnh khóc lớn uỷ khuất, cô sắp chết rồi, dũng đạo căng khít chật vật nuốt lấy dị vật thô to, chưa kịp giữ lấy thì lại bị rút đi ma sát đường hành lang bỏng rát. Tưởng rằng được giải thoát thì thứ thô to đáng sợ kia lại lần nữa tiếp tục xâm nhập vặn bung đường hành lang chật hẹp.
Ninh Tịnh gần như phát điên.
"Ứm … Oà…" Ninh Tịnh hét thảm, cửa cung bị cường lực vặn bung ra, run rẩy ngậm lấy đỉnh đầu thô to nóng ráp.
La Tấn ôm ghì cô vào lòng, cánh môi nóng cháy gặm cắn lên má cô, cọ cọ.
Tinh hoa nhẫn nhịn không được đành phun xối lên vách tường cung cấm ào ạt nóng bỏng.
"Ô ô ô ô…" Nơi non nớt mẫn cảm bị anh xâm nhập xối lên dòng nham thạch nóng cháy khiến cô rát buốt đến rối tung rối mù.
"Lại tới đỉnh! Nhạy cảm thế này!" Nhưng lại quá mức kiều mềm mít ướt, anh còn chưa thỏa mãn, huynh đệ của anh vì chịu đựng nới lỏng cho cô quá lâu chưa gì đã buông giáp đầu hàng rồi.
Phân thân của anh có chút thu nhỏ lại nhưng vẫn còn rất cứng, giận dỗi, La Tấn gồng mình thúc hông dồn dập.
"Á…Aaaa…" Ninh Tịnh giãy giụa trong bất lực, nơi sâu thẩm yếu ớt bị hung khí quấy phá hung bạo, thân thể bé nhỏ run run ngẩng cao đầu thở dốc, nước mắt như đê vỡ tuôn tràn không dứt.
Phành phạch phành phạch phành phạch …
Phân thân cương cứng được ngàn vạn miệng nhỏ non mịn ngậm xoắn cắи ʍút̼ không ngừng nghỉ…
Cảm thấy có đã có chút thoả mãn, huynh đệ được lỗ nhỏ của cô săn sóc tận tình đã thô lớn trở lại. La Tấn mỉm cười hài lòng.
Tháo Ninh Tịnh ra khỏi xà ngang, anh ôm thân thể bé nhỏ mềm oặt của cô đến bên giường chuẩn bị tiếp tục hành trình hoan ái.
"Hức… Mắc tiểu… Bụng trướng…" Rêи ɾỉ như tiếng mèo con nỉ non.
"Em có thể xì xì luôn trên giường!" Tà ác câu môi.
"Không… Huhu… Mắc tiểu…"
Anh phì cười, ôm lấy cô đi vào wc, đặt lên bàn cầu.
Ninh Tịnh không còn chút hơi sức, ngã đầu ra sau nhắm mắt, hai chân vô lực dang rộng hai bên.
La Tấn đôi mắt gần như nứt ra, nhìn chăm chăm vào lỗ nhỏ sưng tròn bị thọc lộng thời gian dài đã to như quả trứng gà, co bóp run rẩy sưng đỏ rướm máu.
Anh ngồi xuống đưa tay vuốt lấy vài tia máu vừa bị rỉ ra, lòng có chút nhói, lại bị anh phá hư, có lẽ cửa cung bị đâm rách, chỉ vài tia máu nhỏ, nhưng anh nghĩ có lẽ cô thật sự rất đau.
Chờ mãi không thấy cô xì xì, nhìn lên liền thấy cô đã mơ màng ngủ, hít thở nhẹ nhàng đều nhịp.
Bụng nhỏ của cô bị căng phồng đội lên, La Tấn áp bàn tay ấn nhẹ đều đều muốn bơm hơi để dịch hoan ái đổ ngược ra ngoài.
"Ưm… trướng… Tấn!" Ninh Tịnh mơ màng rêи ɾỉ.
"Em mau xì xì nào!" Thật là giày vò chết anh, định không cho anh ăn tiếp sao hả?
"Hức… Xì xì không ra… Huu…!" Uỷ khuất thút thít.
Anh nghĩ cô vẫn còn bị cao trào khổng lồ chồng chất khiến cho mơ màng, lời anh nói đều nghe rất rõ. Lỗ nhỏ vẫn còn liên tục run rẩy co thắt không dừng đây này.
Anh đưa hai ngón tay vào trong u kín tìm tòi, phát hiện lý do cô không thể xì xì, ngỏ vào đường tiểu bị hung khí của anh càng quấy chà đẹp sưng phù bịt kín.
Dùng hai ngón tay vạch vạch ấn ấn giúp cô. Dòng nước nóng phụt mạnh chảy tràn qua tay anh.
"Huuu… rát quá…" Mở mắt mông lung uất ức cong môi tố cáo anh.
"Ừm, trong đó có muối!" Anh kiên nhẫn chờ đợi cô xì xì đến khi bụng không căng phồng nữa mới nhẹ nhàng lấy vòi nước xịt vào làm sạch.
Ninh Tịnh thấy đau rát liền đưa tay xuống sờ sờ lỗ nhỏ, vừa sờ đến liền hét lên khóc lớn.
"Oà… Huhuuu… Đồ biếи ŧɦái…"
"Em bị làm sao?" Cất vòi sang bên, anh lo lắng lấy khăn ướt lau mặt cho cô.
"Bị phá hư rồi huuu…" Hai ngón tay cô đưa vào còn cảm thấy nơi đó bị banh lớn không khép lại được, cũng phải to như quả trứng ấy, huhuhu.
"Đồ ngốc!" La Tấn mắng thầm, dùng nước nóng giúp cô tắm rửa gội đầu.
Cô khóc gào một lúc thì lại ngã người ngủ say.
Anh liền biết du͙© vọиɠ của anh đành phải đóng băng mà. Ngủ dậy rồi chết với anh, hừ.