"Nơi đó! Ô a!"
Khoảnh khắc bị chạm vào điểm G, thân thể Hứa Mặc Bạch run lên như bị điện giật, kɧoáı ©ảʍ truyền lên theo sống lưng, đạo tràng kẹp chặt, suýt chút nữa đã kẹp chết Thích Duy.
“Thật sướиɠ, Mặc Bạch, hôm nay cho anh sẽ cᏂị©Ꮒ chết em!” Sau khi Thích Duy đè nén du͙© vọиɠ muốn xuất tinh xuống, hắn bắt đầu ôm eo Hứa Mặc Bạch rồi dồn dập tấn công tới, côn ŧᏂịŧ càng cắm càng sâu, chỉ chăm chăm đâm vào điểm G của Hứa Mặc Bạch, đồng thời cái miệng luôn nói lời tao nhã bắt đầu thốt ra những từ ngữ thô tục.
"Sắp bị hậu huyệt dâʍ đãиɠ này kẹp chết rồi, ư… Em có sướиɠ không? Mặc Bạch, anh cᏂị©Ꮒ em có sướиɠ không?"
"Không ... Đủ rồi, chậm một chút ... A a! Nhanh quá!" Hứa Mặc Bạch vẫn có thể nghe được hắn nói gì, nếu còn tỉnh táo, anh sẽ không bao giờ phát ra tiếng kêu ngọt ngào như vậy.
Cảm giác xấu hổ và kiềm chế, khi côn ŧᏂịŧ tiến sâu vào trong hậu huyệt, điểm G như bị mài nhẵn.
“Là ai đang cᏂị©Ꮒ em? Mặc Bạch, là ai?” Thích Duy vứt bỏ vẻ dịu dàng giả dối, thậm chí còn có chút điên cuồng, phát động công kích như vũ bão về phía điểm G của Hứa Mặc Bạch.
"Ư ư ư, Thích Duy, là Thích Duy!"
Hứa Mặc Bạch suýt nữa thì khóc thét lên, ngoan ngoãn gọi tên người trước mặt, nhưng cũng không đổi lấy sự dịu dàng của màn dạo đầu mà ngược lại còn khiến người đàn ông trên người như uống thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khiến hắn càng thêm dã man.
“Sắp ra rồi, sắp ra rồi, a a a!!! Thích Duy!” Không bao lâu, Hứa Mặc Bạc không thể không đầu hàng mà xuất tinh, anh run rẩy bắn ra bụng Thích Duy, kɧoáı ©ảʍ cao trào khiến làn da anh trở nên cực kỳ nhạy cảm, nhưng côn ŧᏂịŧ to lớn trong cơ thể anh thì không có dừng lại, ngược lại còn thừa cơ đâm mạnh hơn, khiến côn ŧᏂịŧ của Hứa Mặc Bạch chưa nghỉ ngơi bao lâu đã lại cương cứng.
"Đủ rồi, Thích Duy, đủ rồi, ư ư ..." Nước mắt rưng rưng không kìm được nữa mà rơi xuống, kɧoáı ©ảʍ quá độ gần như khiến anh phát điên, trong tiềm thức muốn thoát ra, nhưng dù có vặn vẹo thế nào, sức lực đó vẫn không đáng gì so với Thích Duy.
Côn ŧᏂịŧ của Thích Duy quá dài và quá lớn, người bình thường không thể chịu nổi, cho nên ngay từ đầu hắn đã không đi vào toàn bộ, gần một nửa côn ŧᏂịŧ không thể nhét vào trong tiểu huyệt.
Nhưng trong những lần va chạm lặp đi lặp lại, hắn như đánh mất ly trí, càng ngày càng đâm mạnh hơn, mặc kệ Hứa Mặc Bạch sắp không thể chịu nổi.
“Bạch Bạch!” Chỗ giao hợp của hai người phát ra âm thanh dâʍ đãиɠ, côn ŧᏂịŧ đâm vào hậu huyệt phát ra tiếng nước khiến người ta đỏ mặt, mỗi lần chạm vào là lại bắn ra vài giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙, khiến toàn bộ thân dưới của Thích Duy ướt nhẹp.
Sau một giờ làʍ t̠ìиɦ như vậy, Thích Duy cuối cùng cũng có ham muốn xuất tinh.
“CᏂị©Ꮒ chết em, cᏂị©Ꮒ nát tiểu huyệt dâʍ đãиɠ của em!” Thích Duy nâng hai đùi Hứa Mặc Bạch lên, tư thế này giúp hắn tiến vào dễ dàng hơn, hắn vừa xoa nắn nơi nhạy cảm của Hứa Mặc Bạch, vừa đưa tay chạm vào trong đạo tràng.
"A a a a a!!"
Đạo tràng của Hứa Mặc Bạch bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ liều mạng siết chặt, cuối cùng Thích Duy cũng không thể không bắn vào nơi sâu nhất trong hậu huyệt của Hứa Mặc Bạch, mà Hứa Mặc Bạch cũng xuất tinh cùng lúc ấy, để lại một vòng cung đẹp trong không trung.
Lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Thích Duy lớn hơn Hứa Mặc Bạch rất nhiều, đã hai phút đồng hồ rồi mà hắn vẫn xuất tinh, rót đầy vào bụng Hứa Mặc Bạch, chẳng mấy chốc bụng dưới của anh hơi phồng lên, giống như một người phụ nữ mang thai được ba tháng.
Hứa Mặc Bạch trợn mắt, toàn thân run lên vì sự xuất tinh của Thích Duy, mỗi lần xuất tinh thì anh lại rùng mình, há miệng la hét trong im lặng, trông vô cùng hư hỏng.
Sau khi Thích Duy xuất tinh xong mới chậm rãi rút côn ŧᏂịŧ của mình ra, bởi vì xuất tinh quá sâu, mấy phút sau tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c chảy ra từ hậu huyệt, ánh lên dâʍ ŧᏂủy̠, không khí nồng nặc mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dục vọng.
Hứa Mặc Bạch nằm liệt trên giường như sợi mì, hôm nay tiêu hao quá nhiều sức lực.
Còn Thích Duy thì còn chưa thỏa mãn, nhìn cảnh tượng trước mắt, côn ŧᏂịŧ của hắn lại ngóc đầu dậy, nhưng Hứa Mặc Bạch biểu thị rõ ràng không chịu nổi một trận nữa.
Nếu là với tư cách là một người bạn, chắc chắn Thích Duy không nên làm vậy nữa. Nhưng hắn lại trực tiếp đút côn ŧᏂịŧ vào tiểu huyệ của Hứa Mặc Bạch
“Không, Thích Duy, dừng lại!” Trên mặt Hứa Mặc Bạch tràn đầy kinh hãi.
Thích Duy nghiêng đầu, cúi đầu hôn lên mắt Hứa Mặc Bạch, "Đương nhiên một lần là không đủ, em yêu à."
Giọng điệu quen thuộc này khiến Hứa Mặc Bạch sững sờ, sau đó không tin nổi nhìn Thích Duy chằm chằm.