Trái tim của cô bé có vấn đề về bơm máu nên chỉ có thể chăm sóc cho cô bé thật tốt, nếu không tìm được trái tim phù hợp thì cô bé này sẽ không sống quá được hai năm.
"Ding - phát hiện mục tiêu nhiệm vụ."
Hứa Mặc Bạch sững sờ một lúc, không ngờ mục tiêu nhiệm vụ lại xuất hiện trước mặt mình một cách bất ngờ như vậy.
Người đàn ông ngồi trong phòng bệnh khoảng hơn hai mươi tuổi, tướng mạo khôi ngô, khí chất dịu dàng, toát ra vẻ hào hoa, tuy còn trẻ nhưng lại cho anh cảm giác chững chạc và thành thục.
So với đôi mắt trong veo của Hứa Mặc Bạch, ánh mắt của hắn ta thâm thuý hơn nhiều, khi Hứa Mặc Bạch mở cửa đúng lúc hắn nhìn về phía bên này, bị đôi mắt ma mị nhìn thẳng vào người, Hứa Mặc Bạch dám đảm bảo rằng những y tá trẻ ở ngoài hành lang chỉ cần ba giây là sẽ đỏ mặt ngay.
Người đàn ông kia đứng dậy và đưa tay về phía Hứa Mặc Bạch, "Chào anh bác sĩ Hứa, tôi là anh trai của Tiểu Ngữ, Thích Duy."
Hứa Mặc Bạch lạnh lùng gật đầu, nắm lấy tay Thích Duy, lưu luyến rời đi, "Xin chào."
Hứa Mặc Bạch dùng ánh mắt kín đáo liếc nhìn dáng người của Thích Duy, hắn ta có một dáng người hoàn hảo, bộ vest trên người hắn thẳng tắp không một nếp nhăn, eo thon hông nở, cùng với một đôi chân dài thẳng tắp, ước chừng cao hơn Hứa Mặc Bạch một cái đầu, có lẽ là khoảng 1m9
“Hệ thống, cho ta biết kích cỡ.” Hứa Mặc Bạch đã bắt đầu cảm thấy hậu huyệt trống rỗng.
"... 22." Nếu 113 có thể biểu cân, nó nhất định sẽ cho anh một cái nhìn khinh bỉ.
Hứa Mặc Bạch vô cùng hài lòng, kích thước lớn như vậy quả là có một không hai, chắc chắn đủ để thỏa mãn anh rồi, lúc này trong đầu anh đã bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh Thích Duy ôm lấy mình, hung hăng thao một trận.
Thích Duy cảm nhận được hơi lạnh từ đầu ngón tay của Hứa Mặc Bạch thì ngẩn người, ý cười trong mắt sâu hơn một chút, "Tôi mới từ nước ngoài trở về không lâu, muốn biết tình trạng sức khỏe của Tiểu Ngữ."
Hứa Mặc Bạch nhìn Tiểu Ngữ còn đang ngủ say, gật đầu, cũng không muốn hỏi thăm chuyện riêng tư của người khác, "Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện."
Không ngờ bên dưới vẻ ngoài lạnh lùng kia lại là một trái tim ôn nhu như vậy, Thích Duy đi theo Hứa Mặc Bạch ra khỏi phòng bệnh, nhìn đôi môi anh cứ đóng lại mở, hắn không khỏi liếʍ liếʍ miệng mình, ánh mắt tối đi rất rất nhiều.
Trong nhà của hắn chưa có một mỹ nhân lạnh lùng như vậy.
“Ký chủ, hảo cảm của Thích Duy đối với anh đã tăng lên 20 điểm.” 113 run rẩy báo cáo.
Hứa Mặc Bạch mặc kệ hệ thống, vẫn đóng vai bác sĩ nhân từ, giải thích tình hình của Tiểu Ngữ cho Thích Duy, "... Nói tóm lại, bệnh nhân vẫn cần thời gian để tĩnh dưỡng."
Thích Duy gật đầu, hắn có thể thấy được vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt Hứa Mặc Bạch, lúc này sắc trời cũng đã tờ mờ tối, hắn lịch sự cảm ơn Hứa Mặc Bạch rồi dò hỏi: "Bác sĩ Hứa trông có vẻ mệt, nghỉ ngơi sớm đi."
Vẻ mặt Hứa Mặc Bạch thoải mái hơn, gật đầu với hắn rồi quay đi.
“A, ký chủ, khó khăn lắm mới có thể tiếp xúc được với mục tiêu nhiệm vụ, anh cứ để hắn ta rời đi như thế sao?” 113 có chút sốt ruột, “Tốt xấu gì cũng phải xin được thông tin liên lạc chứ.”
“Đừng lo lắng.” Hứa Mặc Bạch bình tĩnh trấn an, “Hắn chỉ muốn cảnh giác tiếp xúc con mồi mà thôi.”
Kể từ ngày đó, hệ thống đã phát hiện có rất nhiều camera giấu kín được lắp đặt trong nhà của Hứa Mặc Bạch. Nó không khỏi rùng mình, cuối cùng đã hiểu tại sao ký chủ phải diễn đúng vai ngay cả khi ở nhà.
Buổi tối, sau một ngày làm việc mệt mỏi, bác sĩ Hứa trở về nhà, anh là người rất thích sự riêng tư và có thói quen sạch sẽ, chưa bao giờ có ý định thuê người giúp việc, điều đầu tiên anh làm khi về đến nhà là dọn dẹp và khiến mọi thứ trông thật ngăn nắp.
Sau khi dọn dẹp xong, Thích Duy sẽ thích thú nhìn anh thay quần áo, sau đó hắn sẽ theo dõi anh vào phòng tắm tắm rửa.