Lễ đường oi bức lại nhiều người, sau lưng Lâm Chiêu Vân chảy đầy mồ hôi.
Những người đàn ông bên cạnh đang điên cuồng hò hét cũng mang theo mùi mồ hôi, Lâm Chiêu Vân khẽ co chân lại, cậu chỉ dám nhìn chằm chằm mũi chân của mình, cố gắng thu nhỏ bản thân lại.
Tầm mắt của Anthony chuyển tới trên người cậu, khuôn mặt nhỏ vốn hồng hồng lúc này lại không còn giọt máu, cúi đầu run rẩy, ngay cả vành tai cũng trắng bệch.
Hắn vừa cúi đầu nói chuyện bên tai đã làm cậu sợ hãi run lên.
Trên người Anthony thật ra lại rất sạch sẽ, so với những người đàn ông hôi hám kia thì trên người hắn không có mùi lạ.
Lâm Chiêu Vân theo bản năng mà tới gần, sau lưng dán sát ngực hắn.
Hành động này của cậu làm cả người hắn tê dại, hô hấp cũng trở nên nhẹ nhàng và chậm rãi hơn, không để tiếng thở dốc quá lớn quấy nhiễu đến người trong ngực.
Trên người Lâm Chiêu Vân rất thơm, cho dù đổ mồ hôi cũng không có bất cứ mùi lạ gì mà ngược lại rất thơm. Đỉnh đầu nho nhỏ, những sợi tóc lắc lư cũng mang theo mùi hương nhàn nhạt.
Cổ họng Anthony không nhịn được mà hoạt động, cằm chậm rãi dán tới khẽ ngửi.
Lâm Chiêu Vân bị tiếng hút làm cho khϊếp sợ, cậu đột nhiên quay đầu về phía sau, đôi môi hơi cọ qua cằm của hắn, bị râu trên cằm quét qua.
“A, rát quá…”
Lâm Chiêu Vân lập tức che miệng lại, môi châu đã hơi đỏ lên.
Lúc này, trên đài “Rầm” một tiếng lập tức làm cậu sợ tới mức hai mắt trợn tròn, môi nửa mở, một giọt mồ hôi chậm rãi chảy xuống từ trên thái dương.
Cận châm rãi quay đầu đi ôm lấy chân của mình, cúi đầu, sau cổ đã có một lớp mồ hồi ướt đẫm.
Tất cả âm thanh bên tai đều là tiếng gậy gỗ đập vào da thịt, trái tim cậu hoảng loạn run rẩy theo từng tiếng đập, ngay cả môi dưới cũng hơi run rẩy.
“Lâm Chiêu Vân, tại sao người như cậu lại đến đây chứ?” Anthony nhẹ giọng nói bên tai cậu trong từng tiếng đập.
“Nếu bây giờ không có tôi, cậu biết cậu sẽ thế nào không?”
Lâm Chiêu Vân chỉ cúi đầu nhìn mũi chân của mình, nhắm mắt lắc đầu, mím chặt môi không nói gì.
Anthony nắm lấy cằm cậu xoay về phía mình: “Bởi vì, tôi rất thích cậu.”
“Hừ, không chỉ là tôi, sợ rằng có rất nhiều người thích.”
“Vậy nên, cậu đã có lựa chọn chưa?”
Lâm Chiêu Vân bị hắn nâng cằm, cậu ngửa đầu, môi mím chặt, khuôn mặt trắng bệch hiển nhiên là đã bị dọa ngốc, không nghe thấy Anthony đang nói gì, chỉ lung tung lắc đầu.
Khuôn mặt của Anthony dần dần lạnh băng.
Trận tỷ thí bên trên đã có kết quả, người thua ngã xuống mặt đất bị kéo đi, để lại một chất lỏng đỏ như máu thật dài.
Đã chết.
Lâm Chiêu Vân ngừng thở, ngay cả đầu ngón tay cũng cứng đờ lại.
Người chủ trì lại cầm danh sách rồi nở một nụ cười quỷ dị.
“Đến lượt cậu, lên sân khấu đi.” Anthony vừa thay đổi sắc mặt đột nhiên mỉm cười.
Khi hắn cười rộ lên lộ ra hai chiếc răng nanh, đặc biệt là như lúc này, cong khóe môi cười hưng phấn, lộ ra năng nanh như quỷ hút máu.
“Cái gì?”
Cơ thể Lâm Chiêu Vân bị hắn đẩy về phía trước, tuy lực không lớn nhưng lại làm Lâm Chiêu Vân không phòng bị lập tức lao về phía trước, cứ như vậy ngã trong tầm mắt của mọi người.
“Lâm Chiêu Vân.” Người chủ trì cúi người xuống, nhẹ giọng đọc tên của cậu.
Hắn bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, lại liên tục đọc tên cậu mấy lần, “Lâm Chiêu Vân, Lâm Chiêu Vân, à tôi nhớ ra rồi, là người mà cảnh vệ trưởng Victor rất thích.”
Tay chân Lâm Chiêu Vân chết lặng, như bị đóng đinh tại chỗ không thể cử động, bên tai truyền đến đủ loại lời nói ác liệt cùng với tiếng hét gần như điên cuồng.
Cậu hơi ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy trong đám người đối diện có một gương mặt quen thuộc.
Là Slade, hắn lạnh mặt, khuôn mặt không cảm xúc, nhưng khóe môi cong lên quỷ dị một cách khác thường.
Nhưng khi cậu nhìn lại cũng chỉ nhìn thấy những khuôn mặt hưng phấn kia.
Là ảo giác sao?
Khi cậu vất vả lắm mới đứng vững, lúc này, mọi người đều thấy rõ khuôn mặt cậu, không khí yên tĩnh trong chớp mắt, sau đó chính là tiếng ồn ào lớn hơn nữa.
“Đến lượt cậu, không cần tôi giới thiệu quy tắc chứ?”