Tiểu Mỹ Nhân Ốm Yếu Rơi Vào Tu La Tràng

Chương 68

Trước khi tới đây, có mấy người đã thương lượng muốn cho Lâm Chiêu Vân biết một chút lợi hại, nhưng bây giờ làm sao để xuống tay được đây?

Lục Diễm trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái, hắn bình thường không làm những việc này, cũng không quen nhìn, nhưng lần này hắn rất muốn nhìn xem người thầm mến Thích Hoài như thế nào.

Một tay bóp chặt lấy mặt Lâm Chiêu Vân, từng chút nâng gò má lên.

Khi bọn họ nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của Lâm Chiêu Vân, tất cả đều ngơ ngẩn mất vài giây, làm sao có thể hình dung được đây? Dùng từ xinh đẹp để hình dung một nam sinh có vẻ hơi kỳ quái.

Nhưng đường nét trên khuôn mặt thật sự rất thuần khiết, nhưng vì có chút nước mắt nên toàn bộ khuôn mặt trở nên càng xinh đẹp hơn.

Hơn nữa họ luôn muốn nói rằng trên người cậu có mùi hương, thơm đến quái dị.

Một số nam sinh mới vào đại học kiến thức còn ít, nhất thời không nói nên lời.

Một vòng hốc mắt Lâm Chiêu Vân trông giống như một bức tranh mực, hàng lông mi thấm đẫm nước mắt không ngừng run rẩy, trong mắt bao bọc lấy nước mắt, trong nháy mắt một vài giọt nước mắt trong suốt rơi ra.

Những giọt nước mắt rơi xuống đầu ngón tay của Lục Diễm, khiến hắn lập tức buông tay ra.

Lau đi.

Cậu khóc đến đỏ mặt, lông mi dường như bị ướt, khuôn mặt thanh tú co rúm lại, ngoài đáng thương còn có một tia tức giận mỏng manh bị đè nén: "Tôi không có..."

"Không có gì."

"Không, không có chờ mong các người làm như vậy..." Lâm Chiêu Vân không nói được nữa, sau đó lại cúi đầu, dùng đầu ngón tay cọ qua khóe mắt.

Lục Diễm miệng lưỡi vô cớ khô khốc, hắn vô thức nuốt khan cổ họng, kỳ quái bổ sung thêm: "Làm cậu?"

Lâm Chiêu Vân chỉ cảm thấy đối phương đang muốn giúp bổ xung thêm lời nói cho mình, vì thế ngơ ngác gật đầu: "Ừm..."

{Chết tiệt, sao con tôi lại ngốc như vậy? Đám ngu ngốc này, tôi sẽ nguyền rủa chúng...}

{Làm đi! ! !}

{Nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng cảnh bảo bối lặp lại lời nói của mình có vẻ giống với cảnh tượng tương tự nào đó?}

Không biết vì sao, nam sinh cao lớn đứng bên cạnh Lâm Chiêu Vân đột nhiên đỏ bừng tai, hét lên: "Ai mẹ nó, muốn làm mày"

Lục Diễm liếc hắn một cái, muốn hắn im miệng, người nọ lập tức im lặng.

Lục Diễm rũ cổ ngẩng đầu nhìn Lâm Chiêu Vân đang cúi đầu, muốn nói gì đó.

"Đang làm gì vậy?" Cách đó không xa một giọng nói vang lên, mấy người nghiêng đầu nhìn qua, lập tức gọi: "Anh Thích."

Lục Diễm tỉnh táo lại nói: "Thích Hoài, cậu không phải là có lớp học sao?."

"Tan học sớm." Thích Hoài chỉ vào đồng hồ.

Cổ họng Lục Diễm ngứa ngáy, hóa ra đã trôi qua lâu như vậy mà không để ý.

Thích Hoài đến gần, phát hiện bọn họ đang vây quanh một người, nhìn có vẻ quen quen, hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"

Lục Diễm khôi phục lại bộ dáng ban đầu: "Tôi đang giúp cậu trút giận."

Ánh mắt Thích Hoài rơi vào trên người Lâm Chiêu Vân.

"Các cậu đã làm gì mà khiến, cậu ta chật vật như vậy?"

"Chúng tôi không làm gì cả, tự nhiên cậu ta liền khóc nhiều như vậy. Một tên đàn ông làm sao có thể khóc như vậy."

Đúng vậy, rất giỏi khóc, Thích Hoài cụp mắt nhìn Lâm Chiêu Vân, cậu gầy gò, bị vây quanh bởi mấy người cao lớn, có lẽ bị kéo đi mới giãy giụa, tóc rối bù , bởi vì khóc nên mặt mũi đều sưng đỏ, nước mắt chảy đầy mặt và mũi chảy từ khóe mắt đến tận cằm, ướŧ áŧ, môi dưới bị cắn đến đỏ bừng, trông khá khổ sở.

Cậu mấy ngày trước tự mình thú nhận tình cảm với hắn, cúi đầu, vành tai đỏ bừng, cố ý tìm một nơi không có người ở chung quanh, nhưng hắn lúc đó lại không thấy rõ mặt, Lâm Chiêu Vân nói xong liền bỏ chạy.

Thích Hoài rời mắt khỏi Lâm Chiêu Vân: "Đừng làm vậy, các cậu không phải muốn tối nay đi đánh bida sao, tối nay tôi có việc không đi được."

...