Tiểu Mỹ Nhân Ốm Yếu Rơi Vào Tu La Tràng

Chương 36: Bệnh viện tâm thần 10

Arthur vươn tay đỡ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang rũ xuống, Lâm Chiêu Vân so với bất kì ai đều không khoẻ hơn, chỉ có thể để hắn ôm.

Làn đạn cũng trở nên căng thẳng.

{Chết tiệt, cứ tưởng là si ngốc, hóa ra là một tên bệnh hoạn? }

{Tên này trong đầu nhất định có ý niệm không hay ho về con trai Chiêu Chiêu của chúng ta, hiện tại xem như là đang bắt giang trên giường, đầu đội nón xanh (bushi!)}.

"Tôi định tìm thứ gì đó bên trong..." Lâm Chiêu Vân cụp mi, cái đầu nhỏ đang chạy thật nhanh, thấp giọng nói dối: "Sau đó bác sĩ Lance vừa vặn ở đó, tôi bị anh ta bắt được..."

"Em tốt nhất đừng lừa tôi." Arthur kiên định nhìn chằm chằm khuôn mặt Lâm Chiêu Vân, khóe miệng giật giật một cái, vẻ mặt âm trầm đáng sợ.

Arthur có thể cảm thấy người kia trong vòng tay của mình toàn thân căng thẳng, trên mặt lộ ra một vẻ kinh sợ.

Arthur híp mắt nhìn cậu, tựa hồ đang suy nghĩ , đột nhiên biểu cảm có một chút kì dị : "Em... đang muốn trộm đồ vật sao?"

Cái gì?

Lâm Chiêu Vân ngước mắt lên nhìn hắn với hàng mi run rẩy, mở miệng muốn nói điều gì đó, nghĩ về những báo cáo đã đọc trên tin tức trước đó.

Một số tên trộm đã hình thành thói quen, không bỏ được thói ăn cắp vặt, hoàn toàn không kiểm soát được bản thân, thường ngứa tay là trộm năm, mười tệ.

Lâm Chiêu Vân nhỏ giọng trả lời hắn một cách mơ hồ: "Ừm.... "

Nói xong, cậu lặng lẽ giương mắt nhìn trộm khuôn mặt Arthur, sợ mình vô cớ bị làm thịt.

"Anh... Anh không tin tôi?"

Đường nét khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Chiêu Vân dường như bị nước mắt làm ướt, khóe mắt ướŧ áŧ đỏ ửng, chóp mũi ửng hồng, rơi vào trong mắt Arthur lại ngoan ngoãn vô cùng.

"Tôi tin."

...

Hai người đi ra ngoài, Lâm Chiêu Vân chậm rãi thở ra một hơi bị đè ép trong lòng ngực nãy giờ, trò chơi này chẳng lẻ là muốn cho người ta chết sớm sao, ngày nào cậu cũng sợ chết khϊếp.

Bởi vì quá mức khẩn trương, đầu của Lâm Chiêu Vân ngốc một lúc, cậu dường như rơi vào trạng thái thất thần.

Lâm Chiêu Vân hỏi 886: Vừa rồi... những gì Lance nói là thật sao?

886: [ cậu nói cái gì? ]

Lâm Chiêu Vân lắp bắp: Đó là những lời anh ta nói , nhưng tôi không muốn nhắc lại những điều đó....

886 bắt chước giọng điệu của Lance: [Cậu có biết ở khu phía Đông có một nhà tù nhỏ, những bệnh nhân kia sẽ nhốt cậu lại, không cho ăn, không cho quần áo, không cho ngủ, chỉ cho phép cậu......]

Lâm Chiêu Vân lập tức ngắt lời số 886: cậu không biết xấu hổ!

886: [? Cậu bắt tôi phải nói ra.]

Lâm Chiêu Vân bị số 886 cắt ngang thậm chí quên mất bản thân muốn hỏi gì, khi khôi phục tinh thần lại thì phát hiện mình đã bị Arthur dẫn đến cửa phòng nghỉ ngơi.

Arthur kéo cậu vào, quay người đóng cửa lại.

Hắn đóng cửa lại, chậm rãi đi tới chỗ Lâm Chiêu Vân, Lâm Chiêu Vân đứng đó cụp mắt xuống, vẻ mặt thất thần.

Lòng bàn tay dày cộp cọ cọ lên cái gáy thanh tú của cậu, làn da sau lưng của Lâm Chiêu Vân nổi đầy những nốt sần nhỏ. Khi cậu ngước mắt lên, đôi đồng tử xanh nhạt bắt gặp đôi mắt không đáy của Arthur.

"Chiêu Chiêu, em có biết không? Tấm bản đồ tôi để cạnh giường đã biến mất rồi."

Lâm Chiêu Vân âm thanh có chút run rẩy: "... Tôi không biết."

Nói xong, cậu vô thức đưa tay chạm vào hông mình.

Khuỷu tay chạm vào một miếng bìa cứng, sợ tới mức giật mình một cái, bản đồ được cất ở đây.

Lâm Chiêu Vân: Tôi sẽ không thừa nhận... Nhưng, có có thể không?

886: [cậu... thử xem? ]

Lâm Chiêu Vân hai mắt rũ xuống, dùng sức mím môi, viền môi trắng bệch trong chốc lát lại hồng trở lại, lông mi run rẩy, "Anh nghi ngờ tôi sao? Chỉ bởi vì tôi là một tên trộm?"

"Tôi không lấy..."

Giọng nói của cậu chưa bao giờ lớn, đặc biệt là khi cậu đang nói dối, nó sẽ trở nên rất nhỏ và bị bóp nghẹt.

"Không phải tôi lấy, anh không tin tôi..."

Lâm Chiêu Vân đã rất lo lắng khi cậu nói dối, cậu thoáng thấy vẻ mặt dịu dàng của Arthur, cảm thấy rằng cậu có thể che giấu được sự thật này ,lại nói thêm một câu nữa một cách hợp lý.

"Nếu không tin, anh có thể tới tìm..."

Arthur đều nghe được lời nói thêm của Lâm Chiêu Vân , l*иg ngực run lên rất nhanh, ánh mắt trực tiếp rơi vào vòng eo mềm mại của Lâm Chiêu Vân.

Lần cuối cùng Lâm Chiêu Vân ngã trên chiếc giường gấp của Arthur, viền quần áo của cậu vô tình bị bung ra.

Một vòng eo hẹp lộ ra, được bao phủ bởi làn da mỏng manh, hắn nghĩ, miệng hổ có lẽ sẽ chìm vào trong đó với một cái cắn nhẹ.

Arthur đè nén nhịp tim kỳ lạ của mình, giống như một con chó ngửi thấy mùi thịt, ngón tay cái của hắn bóp cổ tay Lâm Chiêu Vân, thu hẹp khoảng cách giữa họ.

"Được, tôi muốn tìm trên người em ."

Cổ tay của Lâm Chiêu Vân giống như bị bỏng, từ cổ tay cho đến đầu ngón tay.