Âʍ ɦộ của chị ấy thật mềm, chắc chỉ đút vừa ba ngón... không! Hai ngón thôi...
Âʍ ɦộ của chị ấy thật đẹp, trông giống như con sò vừa luộc chín tới, nếu dùng ngón tay chọc vào thì nhất định vừa chọc vào đã tạo thành một vết lõm rồi, rồi khi rút ra, nó sẽ kêu “póc” một tiếng rồi bắn ra đi...
Nhìn đẹp như thế này, âʍ ɦộ của chị ấy chắc chắn sẽ rất thơm đây, mình muốn ngửi thử quá, thật muốn đưa mũi vào khe của chị... nhất định cảm giác sẽ rất ướt, rất mềm lại còn rất thơm nữa...
Nhìn xuống phía dưới, nằm sâu bên trong khe còn thấp thoáng lộ ra lỗ âʍ ɦộ màu hồng phấn khi nãy mới thấy... Chỗ tiểu tiện của chị cũng thật đáng yêu quá, những nếp nhăn mỗi bị ép xuống, đều để lộ ra tính đàn hồi của âʍ ɦộ...
“Hôm nay cậu bị làm sao vậy, sao cứ làm rơi lá bài mãi thế?” Vương Minh Minh cảm thấy phiền phức, vừa xáo bài vừa cằn nhằn.
“Không có gì... Mình sẽ cẩn thận hơn.” Lý Tân Lượng chột dạ không dám ngẩng đầu lên, lí nhí đáp.
Họ lại chơi thêm vài ván bài nữa, Vương Minh Minh cũng làm rơi hai lá, liền nghiêng người chui vào gầm bàn nhặt bài.
“Hớ....” Vương Minh Minh bị dọa bất ngờ, suýt chút nữa đυ.ng đầu vào bàn.
Cậu nhìn thấy... Cậu thấy chị gái ngồi đối diện không mặc quần trong... nhìn xuyên qua đôi chân đang dạng ra của chị, có thể nhìn được âʍ ɦộ nhỏ nhắn được bao bọc bởi phần đùi, âʍ ɦộ chị đang phơi bày ra trước mắt cậu, trên đó còn có vài sợi lôиɠ ʍυ đang rủ xuống, phần bên ngoài mềm mềm, phần khe ở giữa dường như hơi mở ra, làm lộ ra một ít màu hồng phấn.
Vương Minh Minh ngẩn người, vài giây sau thì hoảng hốt vội ngồi thẳng dậy, ngẩn ngơ ngắm nhìn Nguyễn Thiên đang ngồi ở phía đối diện, nhưng ánh mắt cậu lại không phải hướng về phía gương mặt của Nguyễn Thiên mà đang chăm chăm nhìn vào tà váy của Nguyễn Thiên.
Lý Tân Lượng ngồi cạnh thấy biểu cảm này của Vương Minh Minh, trong lòng còn có gì không hiểu nữa, tự nhiên biết được Vương Minh Minh vừa nhìn thấy âʍ ɦộ nhỏ nhắn xinh đẹp của chị Nguyễn Thiên.
Cùng lúc đó Vương Minh Minh dường như nghĩ ra điều gì, quay đầu ra chạm mắt với Lý Tân Lượng.
Trong chốc lát cả hai đều hiểu được suy nghĩ trong đầu của đối phương, thậm chí còn đạt được khế ước ngầm. Trong suốt những ván bài còn lại, hai người lần lượt làm rơi bài xuống gầm bàn, lấy cớ nhìn trộm âʍ ɦộ chị Nguyễn Thiên.
Cậu một nhìn một lần, mình nhìn một lần.
...
A! Chị gái đổi tư thế ngồi rồi, một chân duỗi ra còn một chân vẫn co lên, tư thế này khiến âʍ ɦộ của Nguyễn Thiên mở hẳn ra, trên một chút dưới một chút, còn mở ra một cái lỗ nhỏ, phần màu hồng ở bên trong lộ ra càng nhiều hơn.
Nhìn qua cái lỗ đó, có thể nhìn thấy hai phần thịt nhỏ hơn, màu sắc cũng không giống với phần âʍ ɦộ ở bên ngoài, phần bên trong đó có màu hồng, nhỏ nhỏ, mỏng mỏng.
Nhìn kỹ hơn một chút, phần âʍ ɦộ bên trong đó còn có chút nước lóng lánh, phần kết nối giữa chúng còn có một hạt ngọc bằng thịt, có hình tròn tròn, trông thật đáng yêu...
Thật muốn bóp thử viên ngọc thịt ấy, nghịch nghịch một chút, nhất định sẽ rất vui, nếu ngậm vào trong miệng liếʍ liếʍ một chút có lẽ còn ngọt hơn cả kẹo QQ...
Trong lúc hai người đang tận hưởng cảnh đẹp, Nguyễn Thừa sắp bực chết rồi, rốt cuộc là hôm nay hai người này bị làm sao vậy! Còn muốn chơi nữa hay không đây!