Chương 1598
Bây giờ đúng thật là Tân Phong bị thái độ vô cùng kiêu ngạo này của Mlyamoto Takuro làm cho kl b Hoặc cũng có thể nói là, Tân Vũ Phong bị thái độ bây giờ của Miyamoto Takuro chọc. .
Tân Vũ Phong không rõ, vì sao người Đông Hoàng lại luôn luôn có cảm giác mình ưu việt hơn, đứng ở những nơi phía trên để nhìn xuống người Đại Hạ.
Thật ra từ tận trong đáy lòng Tân Vũ Phong, khẳng định là không tránh khỏi có hơi kỳ thị người Đông Hoàng.
Hễ là có một người bình thường nho nhã có phép tắc của Đông.
Hoàng xuất hiện thì Tân Vũ Phong cũng sẽ nhìn thẳng vào đối phương.
Nhưng Tân Vũ Phong vĩnh viễn không thể hiểu được, vì sao bất cứ lúc nào người Đông Hoàng cũng sẽ mở miệng sỉ nhục người Đại Hạ.
Cho dù trên thực tế, Đông Hoàng muốn có được thứ gì từ Đại Hạ cũng không thể không dựa vào trộm cắp mà đoạt được.
Lấy Đỉnh Cửu Châu làm ví dụ, không biết Đông Hoàng đã ẩn nấp hết bao lâu mới có thể lén lén lút lút cướp về Đỉnh Cửu Châu.
Không, cũng không thể nói là hoàn toàn lén lút…
Chí ít thì lúc bọn chúng hành hạ Bạch Hứa Trạch đến chết, cho dù là thái độ hay là hành động thì cũng đều vô cùng kiêu ngạo.
Loại chuyện này, đối với Tân Vũ Phong mà nói thật ra thì rất dễ giải quyết.
Dù sao thì đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên Tân Vũ Phong bị kẻ thù chọc giận.
Mỗi khi có người sỉ nhục người Đại Hạ đứng trước mặt, trong lòng Tân Vũ Phong chỉ có duy nhất một ý niệm.
Đó chính là khiến cho bọn chúng câm miệng vĩnh viễn!
Người như nào sẽ vĩnh viễn không thể há miệng?
Đáp án cũng rất đơn giản thôi.
Đó chính là người chết.
Biểu hiện của Tân Vũ Phong rất lạnh lùng, nhìn chằm chảm thẳng vào Miyamoto Takuro.
Trong mắt anh, cho dù giờ phút này Miyamoto Takuro có nói mấy lời kiểu căng thế nào…
Cũng là người một người chết không thể thay thế được.
Tân Vũ Phong thở dài một hơi, rút Đao Bắc Thần ở bên hông ra: “Xem ra, ông vẫn không hề biết hối cải như cũ nhỉ”
Miyamoto Takuro nghe anh nói như vậy chỉ hừ lạnh một tiếng.
“Tôi? Không biết hối cải?”
“Tôi thấy người đã sắp chết đến nơi mà không biết hối cải chính mà chiến thần Thiên Vũ cậu mới đúng!”
“Bây giờ gia tộc Miyamoto sụp đổ, bị cậu cho tắm máu, nghe thì đúng là rất đáng sợ”
“Nhưng mà tôi có thể nói cho cậu biết, người mạnh như tôi đây, muốn xây dựng lại một cái gia tộc Miyamoto, vốn cũng chẳng tốn chút sức lực nào!”
“Ngược lại là cậu đấy, chiến thân Thiên Vũ của Đại Hạ”
“Làm gì cũng không được, hết lần này đến lần khác muốn nhảy vào vũng nước đυ.c này hả?”
Trong mắt Miyamoto Takuro loé lên sự tiếc hận và thương yêu, giống như thật sự là vậy.
Nhưng người trong cuộc là Tân Vũ Phong hay là Miyamoto Takuro đều biết những thứ trong mắt ông ta, tất cả đều là giả hết.
Miyamoto Takuro cười lạnh một tiếng, thở dài.
“Đáng tiếc, chiến thần Thiên Vũ của Đại Hạ, thiên tài tài năng anh tuấn vô cùng, Tân Vũ Phong…”
“Là vị thần mới đánh ngã vị thần cũ Kitano Takeshi, chiến thần Thiên Vũ”
“Hôm nay, chỉ vì chọc phải người không nên dây vào, tuổi tác còn trẻ mà đã muốn lạc…”
Miyamoto Takuro nói, nụ cười nơi khóe miệng càng kéo cao.
Càng về sau nó đã trở nên vặn vẹo thành một độ cong dữ tợn.
Nhưng mà Tân Vũ Phong lại chẳng bị ý tứ uy hϊếp trong lời nói của Miyamoto Takuro mà sinh ra một chút sợ hãi.
Thậm chí ngay cả một chút thay đổi trên gương mặt cũng không có.
Nếu như chỉ vì mấy lời độc ác của kẻ thì mà Tân Vũ Phong cảm thấy e ngại…
Vậy thì, cái danh chiến thần Thiên Vũ này cũng không xứng đặt trên đầu của Tân Vũ Phong.
Một Tân Vũ Phong biết sợ hãi, trong một đêm mưa gió kia tận mắt chứng kiến Thượng Quan Uyển Nhi bị xe tải tông ngay trước mặt mình…
Bị nghiền nát vụn!
Bây giờ, Tân Vũ Phong đã không còn sợ hãi!
Cho dù có đối mặt với cảnh tượng lần này!
Chỉ nghe thấy “Âm!” một tiếng.
Trên người Miyamoto Takuro dường như có cấm chế gì đó được mở ra.
Chỉ trong nháy mắt đã hướng thẳng lên trời.
Rầm rầm.
Trên tầng có thứ gì đó, hoặc là đá vụn, hoặc là đồ dùng trong nhà, tóm lại là trận khí thế này của Miyamoto Takuro đã làm võ nát thứ gì đó..