Chương 1433
Tân Vũ Phong đi ra khỏi rừng cây và trở về khách sạn.
Vương Hán Đại vẫn đợi Tân Vũ Phong trên ban công khách sạn.
Anh ta biết rằng nếu như Tần Vũ Phong đã thu hút tất cả kẻ địch rời khỏi, thì chắc anh đã nầm chắc 100% có thể tiêu diệt được hết kẻ địch.
Vì vậy mà Vương Hán Đại không hề cảm thấy có một chút băn khoăn hay lo lắng gì cả.
Dù sao thì cũng không phải là ai khác!
Mà đó là thần hộ mệnh của Đại Hạ, đã từng là Chiến thần Thiên Vũ!
Cũng chỉ là một trăm con kiến nhỏ nhoi mà thôi, có gì phải lo lắng cơ chứ?
Chẳng có gì mà phải sợ hãi cả!
Vương Hán Đại cúi đầu thổi lá trà nhấp nhô trong cốc, đêm tối giá lạnh, trong cốc trà còn xuất hiện cả những lớp sương mù “Rầm!”
Có tiếng bước chân, tiếng bước chân trên lầu ban công vang lên, Vương Hán Đại nghe theo tiếng bước chân.
Là Tân Vũ Phong.
Vương Hán Đại đứng dậy cúi đầu chào Tân Vũ Phong.
“Thiên Vũ đại nhân, anh đã trở lại rồi!”
Tân Vũ Phong gật đầu, thuận tay bưng cốc trà nóng trên bàn lên uống cạn.
Vương Hán Đại có chút kinh hãi liền hỏi: “Thiên Vũ đại nhân, đều…”
“Đã kết thúc rồi sao?”
Tân Vũ Phong hừ một tiếng, lấy cửa tay áo xoa xoa vụn trà: ‘Không thể chịu nổi được nữa”
Vương Hán Đại nuốt nước bọt.
Đó chắc là Nguyên Hòa Minh.
“Trong số các cao thủ của giới võ thuật Đông Hoàng, cũng là một cao thủ cực kì có tiếng.
Mặc dù vì nguyên nhân hiệu lực của gia tộc Nguyên Thị, không hề có thứ hạng.
Tuy nhiên sức mạnh của anh ta cũng vô cùng đáng sợ.
Hơn nữa, phía sau Nguyên Hòa Minh còn có hàng trăm võ giả của Đông Hoàng.
Không ngờ rằng Thiên Vũ đại nhân chỉ trong vòng vài phút đã có thể đánh cho bọn chúng không còn đường thoát? !
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Vương Hán Đại không tránh khỏi lo lắng: “Cái đó… Thiên Vũ đại nhân, Nguyên Hòa Minh chắc chắn sẽ báo thù, nếu vụ ám sát Thiên Vũ đại nhân không thành, chắc là trong tương lai sẽ còn có nhiều đòn trả đũa ác liệt hơn…”
Tân Vũ Phong lắc đầu, mở cửa ban công và đi vào phòng.
“Ông ta không có cơ hội nữa rồi”
“Tôi đã dụ họ tới chỉ là bởi vì muốn tất cả đều bị gϊếŧ chết.”
Nghe xong Tân Vũ Phong nói ra hai câu đó, Vương Hán Đại sững sờ, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại.
Sau một thời gian dài.
Vương Hán Đại miễn cưỡng mới có thể hiểu được ý của Tân Vục Phong nói.
“Thiên Vũ đại nhân, ý của anh là.
Vừa rồi anh đã gϊếŧ hết tất cả những người đã bao vây anh, bao gồm cả Nguyên Hòa Minh?
Vương Hán Đại mở to hai mắt nhìn không thể tin được, hết sức khống chế lại âm thanh của mình, ngăn không cho nó phát ra!
Điều này thật không thể tin được!
Ban đầu, Vương Hán Đại nghĩ rằng Thiên Vũ đại nhân chỉ đánh cho bọn họ chạy bốn phương tám hướng, như vậy đã là quá lắm rồi.
Nhưng không ngờ rắng Thiên Vũ đại nhân vậy mà đã gϊếŧ chết Nguyên Hòa Minh cùng với hàng trăm người mà hắn đem theo!
Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy!
Phái biết rằng lúc Tân Vũ Phong rời đi trà vẫn còn nóng.
Lúc Tân Vũ Phong trở lại, trà vẫn chưa nguội, thậm chí là dưới nhiệt độ thấp của buổi đêm vẫn có thể toát ra từng làn sương khói!
Vương Hán Đại hít một hơi.
Ở thời Đại Hạ cổ, có thần đã gϊếŧ Hoa Hùng bằng rượu ấm (Ôn tửu trảm Hoa Hùng), còn ngày nay thì có Thiên Vũ đại nhân một mình đối phó với cả trăm người, một phát gϊếŧ chết hết tất cả, và khi mọi chuyện kết thúc…
Trà trong chén vẫn còn chưa nguội.
Vương Hán Đại nuốt nước bọt, phải một lúc lâu sau tâm trạng mới bình tĩnh lại.