Chiến Thần Cuồng Phong

Chương 653

Chương 653:

Một cầu của Tân Vũ Phong, như là giữa lúc chảo dầu đang sôi, nhỏ vào một giọt nước lạnh. Cũng giống một tảng đá lớn, ném vào mặt hồ yên ả, kích khởi nghìn tầng sóng nước, dấy lên cơn chấn động mạnh!

Một người là đủ hả?!

Quả thực là chuyện cười lớn nhất thiên hạ! Tân Vũ Phong còn có thể lấy một địch nghìn sao?

Đối mặt ánh mắt của mọi người hoặc là nghi ngờ không tin, hoặc là khinh miệt buồn cười, Tần Vũ Phong chỉ là một mình đơn độc, đứng ngạo nghễ trước trận tuyến.

Vận sức chờ phát động, tùy thời chuẩn bị ra trận.

Giống như thiên thần hạ phàm, nhấc tay liền có thể hô phong hoàn vũ, giống như ngay sau đó, liền muốn xé nát bầu trời!

Ánh mắt khinh miệt của mọi người, chậm rãi thu lại.

Nói lời này, không phải ai khác, là chiến thần Thiên Vũ.

Hai nghìn năm trăm người, cho dù là hai nghìn năm trăm cái cọc gỗ, đứng yên một chỗ cho một người bình thường chém, chỉ Sợ cũng phải vung kiếm hết một ngày một đêm, cũng chưa chắc chém hết.

Huống chi, bọn họ cũng không phải là đầu cọc gỗ gì, đều là những người lính tinh nhuệ của hai mươi tổ chức ngầm hàng đầu thế giới, hơn nữa toàn bộ đều được vũ trang đến tận răng.

Càng miễn bàn giữa hai nghìn năm trăm người này, còn có rất nhiều cường giả.

Nào là Y Vạn Nặc Phu, Caesar, Hughes…

Nào là đại bàng Pampas của thảo nguyên, nào là Ninja của Đông Hoàng… Cũng không phải nhân vật bình thường gì!

Nhưng Tân Vũ Phong lại nói, đơn độc một mình mình, lại có thể chiến thắng hai nghìn năm trăm lính tinh nhuệ này?

Từ sự khinh miệt xem thường lúc ban đầu, lại nhớ tới chiến tích của Tần Vũ Phong thì liền ỉu xìu, sau đó đối với thực lực của Tân Vũ Phong cảm thấy hoảng sợ, mọi người một lần nữa xốc lại tinh thần!

Anh dù mạnh mẽ, có năng lực thì sao?

Cho dù là cọc gỗ, năm đại cao thủ này, chẳng lẽ trong chốc lát có thể chém hết hai nghìn năm trăm người sao?

Tân Vũ Phong đang khoác cái gì lác?

Anh ta là xem tất cả bọn họ, đều đã trở thành cọc gỗ rồi sao?

Khϊếp sợ qua đi, năm đại cường giả giận dữ đến mức không thể nén lại, tức giận không thôi, đều chửi ầm lên!

Lúc đầu, bởi vì nhất thời nóng vội, đều dùng ngôn ngữ của quốc gia mình để mắng Tân Vũ Phong.

Nhưng Tần Vũ Phong chỉ là khinh thường vểnh lổ tai.

Danh tiếng Đại Hạ lúc này, con dân Đại Hạ, không cần học ngôn ngữ phương Tây?

Một đám người chim ríu rít rả rích, ồn chết được!

Tần Vũ Phong cố ý không lắng nghe, những tiếng nước ngoài tức giận mắng chửi hỗn tạp, cũng là một chút thú vị.

Rất nhanh có người phản ứng lại, đây là ở Đại Hạ, vẫn là nói tiếng Đại Hạ thì tốt hơn. “Tân Thiên Vũ, anh thực sự cho rằng mình là thần sao!”

“Giả vờ con mẹ mày cái gì! Khinh thường chúng tôi thế sao!”

“Đừng quá xem trọng bản thân, Tân Thiên Vũ, hôm nay để cho anh thấy sự lợi hại của chúng tôi!”

“Đúng, cho dù anh có quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, chúng tôi cũng sẽ không buông tha anh đâu!”

“Đần độn! Khốn nạn!”

Bây giờ, không riêng gì năm người cao thủ mà đến cả tướng sĩ của quân địch đều cho rằng Tần Vũ Phong không có phần thắng.

Ngay cả tướng sĩ của doanh trại Thần Sách, cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng cho Tần Vũ Phong.

Bọn họ theo Tân Vũ Phong vào sinh ra tử, theo Tân Vũ Phong mở ra vô số thần thoại, nhưng lần này, Tân Vũ Phong có phải hơi tự tin quá hay không?

Phải biết rằng, quân địch mà lần này bọn họ đối mặt, cũng không phải là những quân địch ở biên giới phía Bắc Đại Hạ đó, nghe thấy danh hào của Tần Vũ Phong liền bị dọa vỡ mật, không chiến mà lui, hoặc là từ bỏ chống cự, khoanh tay chịu trói, hoặc là cứ thành thật làm một đám bia đỡ đạn.

Lần này, kẻ địch của bọn họ, chính là hai nghìn năm trăm lính tinh nhuệ của các thế lực nước ngoài, mỗi người gần như được vũ trang đến tận răng, trong đó còn có năm đại cường giả …

Tất cả mọi người của doanh trại Thần Sách, đều lo lắng nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Tân Vũ Phong.

Một người đánh lùi hai nghìn năm trăm người này, gần như là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành!

Kẻ thù luôn mồm uy hϊếp, ánh mắt của chiến hữu lo lắng, nhưng Tần Vũ Phong không giải thích nhiều.

Ở trước mạnh sức mạnh tuyệt đối, cần gì lãng phí những nước bọt này?

Tần Vũ Phong quay đầu, nói với một tiểu đội tinh nhuệ cách chính mình gần nhất: “Lấy sủng của tôi tới đây!”

Tướng sĩ bị Tần Vũ Phong điểm danh, nghe thấy Tần Vũ Phong muốn lấy súng, đầu tiên là giật mình, sau đó rất nhanh phục hồi tinh thần lại, hai chân khép lại đứng nghiêm, làm một cái chào theo nghi thức quân đội với Tần Vũ Phong: “Vâng!”

Súng?