Chiến Thần Cuồng Phong

Chương 188

Chương 188 Trưa ngày hôm sau.

Tần Vũ Phong đang ở trong biệt thự số 66, đột nhiên nhận được điện thoại của Dương Bách Xuyên.

“Chủ tịch, xảy ra chuyện lớn rồi! Có vị lãnh đạo họ Hạng, dẫn theo một đội ngũ tinh nhuệ bao vây công ty, chỉ đích danh muốn gặp anh…”

“Ö?”

Tần Vũ Phong nhưởng mày.

Anh không ngờ… hành động của Hạng Hồng Vũ lại nhanh và độc đoán đến như vậy, dám hống hách dẫn theo người đến tận tập đoàn Phong Vân để gây sự “Được, tôi qua đó ngay!”

Tần Vũ Phong nhanh chóng tới công ty chi nhánh.

Nhận thấy xung quanh tòa nhà, có mười người tinh nhuệ được trang bị đạn thật, ánh mắt sắc lạnh, khí thể hung tợn.

Cho dù cách xa vẫn có thể cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ.

Mặc dù cấp bậc của Hạng Hồng Vũ không cao, nhưng dù sao thì anh ta cũng đến từ trại Thần Sách.

Chỉ cần anh ta nói ra thân phận của mình, thậm chí còn có thể huy động sức mạnh của Doanh trại Dương Hải.

“Đinh!”

Tần Vũ Phong đi thang máy lên tầng cao nhất của công ty, bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc.

Dương Bách Xuyên đang đứng run rẩy trong góc, trên trán toát ra những giọt mồ hôi lớn, gần như đến hít thở cũng khó khăn.

Hạng Hồng Vũ vắt chéo chân, ngồi trên chiếc ghế… của ông chủ có quyền lực cao nhất ở đây.

Tu hú sẵn tổ, đảo khách thành chủ!

Hôm nay, Hạng Hồng Vũ không mặc quân phục mà mặc một bộ âu phục, dáng người cao thẳng, giống như một người đàn ông quý tộc trong phim truyền hình điện ảnh! Thời điểm Tần Vũ Phong bước vào, Hạng Hồng Vũ cũng ngẩng đầu nhìn sang.

“Lẹt xẹt!”

Ánh mắt của cả hai đâm vào nhau trong không trung, tạo ra một tia lửa vô hình.

Như đao gặp kiếm “Anh là ai? Tại sao lại đột nhập vào công ty của tôi?”

Tần Vũ Phong mang mặt nạ màu vàng kim, cổ ý thay đổi giọng nói và hơi thở trên người. Mặc dù hôm qua hai người đã gặp nhau, nhưng Hạng Hồng Vũ không thể nhận ra.

“Tôi là Hạng Hồng Vũ, tới từ Trại Thần Sách ở biên giới phía bắc, cũng là thanh mai trúc mã của Lâm Yến Vân!”

Anh ta chủ động giới thiệu thân phận của bản thân nhưng vẫn ngồi vào ghế của ông chủ như cũ, không có ý định đứng dậy chào hỏi.

Tần Vũ Phong lạnh lùng nhìn anh ta, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh.

“Có một số vị trí… mà tài đức của anh không xứng với vị trí đó, không những không thể ngồi vững mà còn không ngồi nổi!”

Giọng điệu khá đanh thép, giống như lời giáo huấn của người bề trên với kẻ dưới vậy.

Hạng Hồng Vũ rất khó chịu, nhưng vẫn cố nén giận nói: “Chủ tịch Phong Vũ, người trong lòng của anh, Lâm Kiều Như gần đây có mâu thuẫn với Yến Vân! Tôi hy vọng anh có thể nể mặt tôi, để Lâm Kiều Như xin lỗi Yến Vân, sau đó chuyển ra khỏi biệt thự Star River!”

Mặc dù anh ta nói chuyện lịch sự, nhưng yêu cầu lại rất hống hách, vừa mở miệng đã bắt Lâm Kiều Như phải nhượng bộ xin lỗi.

“Bop!”

Tần Vũ Phong đột nhiên đập bàn, từ trên cao nhìn xuống Hạng Hồng Vũ, giống như một con sư tử đang ngủ say bỗng nhiên thức giấc, gắn từng chữ một: Mặt mũi của anh đáng mấy đồng?”



Những lời này đầy mùi thuốc súng, giống như hoàn toàn không thèm để mắt tới Hạng Hồng Vũ.

Không khí trong phòng làm việc càng trở nên căng thẳng, giống như hai bên đã giương cung bạt kiếm.

“Chủ tịch Phong Vân, anh đang rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt sao?”

Khuôn mặt của Hạng Hồng Vũ tái nhợt, như thể đang đưa ra tối hậu thư.

Tần Vũ Phong cười lạnh một tiếng: “Chỉ dựa vào một tên lâu la như anh mà cũng muốn cho tôi uống rượu phạt, có phải quá đề cao bản thân rồi không?”

“Anh!”

Hạng Hồng Vũ tức giận đến mức cả người phát run, trên trán nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi.

“Chủ tịch Phong Vũ, anh đừng quá kiêu ngạo Tôi là tinh nhuệ của trại Thần Sách. Phía sau tôi có hàng triệu binh lính của biên giới phía bắc, thậm chí có cả chiến thần Thiên Vũ làm hậu thuận!”

“Mặt mũi của chiến thân không thể ước lượng bằng tiền bạc được! Bây giờ… anh đang coi thường chiến thần sao?”