Chiến Thần Cuồng Phong

Chương 30

Chương 30

Lâm Kiều Như lập tức cuống lên, nắm chặt tờ chỉ phiếu, dùng lý lẽ biện luận.

“Con nhóc chết tiệt kia, mày đúng là quá ngu! Sở dĩ cho mày tấm chi phiếu này là vì lấy lòng Tân Vũ Phong để đổi được lợi ích to lớn hơn! Cuối cùng Tần Vũ Phong căn bản chẳng phải ông trùm giàu có, chỉ là một tên giả mạo, con mẹ nó ai còn thèm để ý đến mày nữa?”

Lâm Hoàng Quân hùng hùng hổ hổ, vọt thẳng đến giật lại tờ chỉ phiếu trong tay cô, sau đó xé nát bươm.

“Xoẹt xoẹt xoẹt…”

Tấm chỉ phiếu trong chớp mắt hóa thành từng mảnh vụn rơi xuống tại chỗ.

Nhìn thấy hình ảnh này, cõi lòng Lâm Kiều Như đều tan nát, đôi vai gầy yếu run rẩy.

Cô khó khăn lắm mới tìm thấy hy vọng, cuối cùng lại bị vô tình bóp chết.

“Xóe! Mẹ của con nhỏ đê tiện này cũng chính là mụ hồ ly tinh!”

“Lúc trước phá hoại gia đình người khác, có chết cũng đáng đời!”

“Đúng thế! Đừng nói một tỷ rưỡi, một đồng cũng đừng hòng lấy được từ nhà họ Lâm của bọn tôi!”

Nghe thấy mấy câu sỉ nhục này, Lâm Kiều Như siết chặt nắm đấm, vừa oan ức vừa tức giận.

Tần Vũ Phong ôm vai đẹp của cô, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén như dao nhìn quét qua mọi người ở đây.

“Am”

Sau một khắc, trong cơ thể anh bùng nổ ra một luồng sức mạnh, cực kỳ ngang ngược, chúa tể loài người, trong nháy mắt làm mọi người hoảng SỢ.

Tất cả mọi người sợ hết hồn, l*иg ngực như có một tảng đá lớn đè lên, hô hấp cũng có chút khó khăn.

“Hay lắm nhà họ Lâm “Những hành động ngày hôm nay mấy người làm với Kiều Như tôi đều nhớ rõ trong lòng!”

“Ngày khác tôi sẽ trả lại gấp mười lần”

Bỏ lại lời đe dọa, Tân Vũ Phong trực tiếp dẫn Lâm Kiều Như rời khỏi nhà chính này.

Qua một lúc lâu mới có người sực tỉnh lại.

“Tên Tân Vũ Phong này ngông cuồng quái”

“Muốn bắt chúng ta trả giá lớn ư, còn nói cái gì trả lại gấp mười lần?

Thật sự quá nực cười!”

“Nó nghĩ mình là ai chứ, con riêng của ông trùm nào đấy à?”

“Xóe! Một thằng oắt vô dụng mà thôi, có thể gây ra sóng gió gì chứ?”

Nửa tiếng sau.

Tần Vũ Phong chở Lâm Kiều Như quay về lại căn phòng nhỏ trong xóm nghèo.

Gian nhà chỉ có chừng mười mấy mét vuông, chật hẹp tối tăm, góc tường bày một cái giường nhỏ, nếu như muốn đi vệ sinh còn phải băng qua một dãy hành lang dài dằng dặc, cực kỳ bất tiện.

Nhìn thấy điều kiện sơ sài này, Tần Vũ Phong âm thầm hạ quyết tâm phải nhanh chóng đổi chỗ ở mới cho cô, đồng thời không thể để lộ thân phận tiếp nữa.

“Kiều Như, dây chuyền anh tặng cho em là đồ giả, em sẽ không tức giận chứ?” Tần Vũ Phong hỏi.

“Sao có thể chứ? Quà sinh nhật anh tặng cho tôi không thể dùng tiền tài để suy xét được, tôi vẫn sẽ trân trọng giữ gìn nói”

Lâm Kiều Như vội vàng lấy dây chuyền xuống, cẩn thận từng chút một bỏ vào trong hộc tủ, coi như đồ quý giá.

“Phải rồi!”

Cô như chợt nghĩ đến điều gì, mở miệng nói: “Tân Vũ Phong, anh đã ly hôn với chị tôi, vừa nãy lại làm mích lòng nhà họ Lâm, chắc hoàn toàn không thể quay về rồi đúng không?”

“Cái nơi máu lạnh không có tình người kia thì chẳng có gì đáng lưu luyến, không quay về cũng được!” Tần Vũ Phong hờ hững lên tiếng.

“Haiz… Anh cũng là một người đáng thương!”

Lâm Kiều Như thở dài sâu xa, cảm xúc cực kỳ phức tạp.

Cô tuyệt đối không thể nào ngờ được rằng, vì thực hiện điều ước của mình mà Tần Vũ Phong lại mất đi ân tình với ông trùm giàu có, cho mình một sinh nhật khó quên.

Nếu như đổi lại thành tiền ít nhất cũng hơn mấy ngàn tỷ!

Phần ân tình này, cô có làm cách nào cũng không thể trả lại đủ.

Nhưng Tần Vũ Phong cũng bởi vì vậy mà hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm, không còn nhà để về.

“Thời gian không còn sớm,em nghỉ ngơi đi! Anh tìm đại một chỗ nào đó ở tạm một đêm!” Tần Vũ Phong nói xong thì đi ra ngoài.

“Chờ đãi!”

Lâm Kiều Như vội vàng năm lấy tay anh, gương mặt đột nhiên đỏ bừng lên, dùng giọng nói nhỏ như muỗi kêu nói với anh: “Tân Vũ Phong, nếu không… Anh ở lại đây một đêm đi?”