"Hạ tiểu thư, cô nắm chắc lấy dây cương, không nên dùng sức quá... Đúng rồi, kéo về phía bên trái, lưng thẳng lên, không cần ngửa ra sau... Rất tốt, ngựa đi trước rồi, đừng sợ, sẽ không có vấn đề gì..."
Nghi Hi đặt tay lên ngang trán, ngăn trở ánh mặt trời chói mắt, xem Hạ Tâm Đồng đang được huấn luyện viên trợ giúp cưỡi ngựa trên thao trường. Nơi này là trường đua ngựa Hoành Điếm, các cô thừa dịp hôm nay không có thông cáo tới đây luyện tập thuật cưỡi ngựa, chuẩn bị cho phân cảnh vây săn vào cuối tuần. Thực ra đối với việc cưỡi ngựa, nửa năm trước khi quay một bộ phim võ hiệp Hạ Tâm Đồng đã từng học, chỉ là lâu rồi không luyện nên mới cảm thấy lạ thôi. Nghi Hi quan sát một lát, đoán rằng cô ấy chỉ cần thêm ba vòng nữa là có thể tìm được cảm giác, yên tâm dời mắt đi.
"Alice, đừng đứng ở dưới ánh mặt trời, cẩn thận không bị bắt nắng. Tới đứng dưới ô của tôi này."
Nghi Hi quay đầu lại, trợ lý của Thái Kiệt Hồng cầm dù thay anh ta để che nắng, tiểu thiên vương đứng ở trong bóng râm, cười tít mắt vẫy tay về phía cô. Cô liếc anh ta một cái, "Hôm nay chính là ra cưỡi ngựa, anh lại sợ phơi nắng như vậy, đợi lát nữa đến lượt anh định cưỡi ngựa cũng che ô sao? Còn nữa, đừng gọi tôi là Alice."
"Vậy gọi cô là gì? Mị Nương?"
Nghi Hi làm bộ muốn đánh anh ta, Thái Kiệt Hồng lập tức giơ hai tay lên xin tha. Lấy chiếc ô từ trong tay trợ lý, đi đến bên cạnh thay cô che khuất ánh mặt trời, "Tốt xấu gì chúng ta cũng từng có giao tình với nhau, thái độ cô đối với tôi lại thiếu thiện cảm vậy sao? Cẩn thận không tôi sẽ gọi fan đến tấn công cô!"
Anh ta nói thực trịnh trọng, giống như thật sự quyết định làm như vậy, Nghi Hi trừng mắt nhìn anh ta 3 giây, phì một tiếng nở nụ cười.
Lúc này đã qua nửa tháng kể từ ngày chạm trán bên ngoài phòng họp, nghĩ đến tình cảnh hôm ấy, Nghi Hi còn có chút 囧. Sau đó cô còn phải giải thích với mọi người, cô và Thái Kiệt Hồng chỉ là từng gặp được một lần lúc ăn cơm, trò chuyện không quá 5 câu, đáng tiếc nhóm các chị em đều nửa tin nửa ngờ. Không vì điều gì khác, khẩu khí của Thái Kiệt Hồng khi chào hỏi quá thân thiết! Ai có thể tin được tiểu thiên vương từ trước đến nay khi đối mặt với truyền thông luôn trầm mặc lạnh lùng là người này!
Nhưng trên thực tế, anh ta chính là người như vậy.
Lúc gặp ở nhà hàng, Nghi Hi bởi vì còn đang trong thời kỳ bí mật, chỉ nói tên tiếng Anh, không nghĩ rằng lần này gặp lại, Thái Kiệt Hồng liền cố ý gọi cô như vậy. Nghi Hi cảm thấy, hiện tại bản thân chẳng qua là người mới, luận về địa vị trong giới ngay còn thua kém không bằng một ngón tay của Thái Kiệt Hồng. Nhưng trong quá trình hai người tiếp xúc, anh ta lại là phía chủ động, hơn nữa sau hai lần xem cô diễn tại hiện trường, càng nghiêm túc sửa miệng gọi cô là cô Nghi, xin nhờ cô mang anh đi đóng phim, chất giọng thuần Đài Loan cộng thêm đôi mắt lúc nào cũng chớp chớp như điện xẹt, làm cho Nghi Hi da đầu cũng tê dại.
Cứ như vậy nửa bị động, nửa chủ động, cô cùng vị thần tượng của quần chúng này thành bằng hữu, cũng tùy lúc phải chịu sự ghen tị của chị em trong đoàn phim. Ngoại giới đối với Thái Kiệt Hồng có rất nhiều nghi ngờ chất vấn, mà căn cứ theo sự quan sát của Nghi Hi, kỹ năng diễn xuất của anh ta quả thật là vô cùng bình thường. Vì sự thiện ý của anh ta, cũng vì không ảnh hưởng đến chất lượng của bộ phim, lúc quay phim cô thực sự chiếu cố anh ta, bất luận máy quay phim có lia đến chỗ cô hay không, từ đầu đến cuối cô đều bảo trì trạng thái nhập vai, trợ giúp Thái Kiệt Hồng có thể tìm được cảm xúc.
Cách này thực sự nhận được hồi báo là không thể nghi ngờ gì nữa, thái độ Thái Kiệt Hồng đối với cô lại càng thêm thân cận mấy phần. Nghi Hi phán đoán, ban đầu anh ta hẳn là coi trọng thể diện của Lê Thành Lãng, ngày đó tại nhà hàng ngẫu nhiên gặp được khiến cho anh ta tin chắc cô và Lê Thành Lãng có quan hệ cá nhân không tầm thường. Nhưng trải qua mấy ngày nay chung sống, hai người thật sự có mấy phần tình nghĩa, nói giỡn một chút cũng không cần lo lắng đối phương tức giận.
"Thái tiên sinh, Nghi tiểu thư, ngựa của hai người đã dắt tới, hiện tại liền đi thử xem sao?"
Thái Kiệt Hồng giữ chặt một dây cương trong số đó, "Thuật cưỡi ngựa của cô thế nào, có cần tôi đỡ cô lên không?"
Nghi Hi không để ý, giẫm lên bàn đạp xoay người một, đã vững vàng ngồi trên lưng ngựa. Sống lưng cô thẳng đứng, nhìn Thái Kiệt Hồng từ trên cao xuống, "Hẳn là tôi tới hỏi anh, Thái tiên sinh có biết cưỡi ngựa không? Có cần tôi dạy anh không?"
Thái Kiệt Hồng cố ý làm ra vẻ mặt si mê, nhìn cô một lát rồi lấy điện thoại di động ra, "Mị Nương của trẫm quả nhiên là tư thế oai hùng hiên ngang, không thua nam nhi, nhất định phải chụp một tấm để cho mọi người cùng nhau thưởng thức mới được!"
Hạ Tâm Đồng cưỡi ngựa tới gần, vừa lúc nghe được câu nói kế tiếp của Thái Kiệt Hồng, "Không phải chứ, hai người lại muốn phát weibo? Còn chê lần trước chưa đủ náo động sao? Trên tin tức đều có!"
Nghĩ đến buổi chiều hôm đó, vì hoàn thành một phân cảnh đặc sắc nên có chút hưng phấn nên Thái Kiệt Hồng đã post một tấm chung với Nghi Hi lên weibo, lập tức dẫn đến sự điên cuồng chuyển phát lẫn bình luận của fan. Vốn chỉ là chuyện người trong nhà tự nói với nhau, hơn nữa nhiều nhất là dẫn tới một ít sự chú ý từ những người qua đường, không thể nào kích khởi lên một trận sóng gió. Nhưng tuyệt đối không nghĩ rằng, tối đó vào khoảng 9 giờ, Lê Thành Lãng lại bình luận!
Lê ảnh đế vạn năm không lên weibo, lại xuất hiện trong đống bình luận ở bài đăng của Thái Kiệt Hồng, còn đánh giá nữ diễn viên trong tấm hình đều đã từng hợp tác với hai người. "Mị Nương hình như béo lên một chút", khẩu khí này, còn có thể ái muội hơn sao???
Ngày hôm sau liền có trang web đưa tin về chuyện này, kết hợp với tin đồn tình ái trước đây của cô với Lê Thành Lãng, chuyện này quả thật có chút đáng để suy ngẫm. Bởi vì tin tức này trên weibo, Nghi Hi cảm thấy người trong đoàn phim khi nhìn cô ánh mắt đều có chút cổ quái.
Thái Kiệt Hồng vốn cũng không nghĩ sẽ phát lên weibo, nghe được lời nói của Hạ Tâm Đồng lại cười rộ lên, "Náo loạn như vậy cũng không thể trách tôi, vẫn là do mặt mũi của cô giáo Nghi đây. Tôi lúc đấy còn nói, không nghĩ tới lần đầu tiên thầy Lê bình luận weibo của tôi, lại là bởi vì chuyện này, nhân sinh khó dò a nhân sinh khó dò..."
Nghi Hi nhăn mày lại, Hạ Tâm Đồng nhún nhún mũi, "Ai bảo cậu suốt ngày lấy quà vặt ra dụ tớ, gặp báo ứng rồi đó! Lê ảnh đế nói cậu béo nha, ha ha ha!"
Nghi Hi liếc xéo Hạ Tâm Đồng, "Tớ có béo lên cũng còn nhẹ hơn cậu một câu, cũng không có gánh nặng tâm lý!" Nói xong giơ roi thúc ngựa, vυ't một cái lập tức chạy về phía trường đua ngựa.
Bên tai là tiếng gió vù vù, nghe không được Hạ Tâm Đồng có phải còn đang nói cái gì không, Nghi Hi thở sâu, lần nữa quất roi. Thuật cưỡi ngựa của cô là học ở chỗ cậu hai, cậu ấy yêu ngựa thành si, tại trang viên tư gia nuôi vài con, lớn lên không tồi chút nào. Trước đây mỗi lần Nghi Hi qua chơi, đều sẽ cùng anh họ trộm cưỡi ngựa, còn có một lần suýt nữa thì ngã xuống.
Bất luận có muốn thừa nhận hay không, dấu vết gia tộc đều tồn tại thật sâu trong xương cốt của cô. Cô muốn thoát khỏi bóng râm của mẹ ruột, bản thân dốc sức một phen làm ra sự nghiệp, hiện tại xem ra lại khó khăn đến vậy.
Chuyện xảy ra tại nhà Lê Thành Lãng đêm đó lại ẩn hiện ngay trước mắt, cô không nghĩ rằng, thì ra quan hện giữa hai người họ lại thân cận như thế. Cô vốn tưởng rằng, người ấy chỉ là rất nhiều năm trước từng hợp tác cùng bà ta một lần, nhiều năm trôi qua như vậy đã sớm không còn thân thiết, nhưng thì ra, đến hiện tại bà ta còn sẽ tự mình đến nhà chúc mừng sinh nhật cho người ấy.
Từ lúc gia nhập, cô vẫn luôn tận lực tránh đi những người có liên quan đến bà ta, vốn tưởng rằng đã làm rất tốt, ai ngờ cuối cùng lại được cho biết, thần tượng của mình chính là người bạn già của bà ta. Nghi Hi sẽ chẳng bởi vậy mà có thành kiến gì với Lê Thành Lãng, nhưng tình cảnh đứng cách Thẩm Nhất Lộ một bức tường lần nữa đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô, quyết định đem tâm tư đều vùi đầu vào trong nghiệp.
Cô toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho bộ phim mới, cũng đem Lê Thành Lãng ném ra sau đầu, thậm chí có lúc sẽ hoài nghi bản thân có phải thật sự đã từng tiếp cận anh như vậy hay không.
Thẳng đến khi, ba ngày trước anh để bình luận kia.
Nghi Hi đột nhiên ghìm chặt dây cương, chú ngựa cũng tùy theo dừng lại. Cô sờ sờ gò má, lại sờ sờ cằm, căm giận nghĩ, có rõ ràng như vậy sao? Chỉ với một tấm hình mà anh ấy đã nhận ra mình béo?
Bốn phía rất trống trải, đưa mắt nhìn bốn phía, có thể thấy xa xa là tòa cung điện to lớn. Nghi Hi nghĩ đến đêm quay cảnh Liễu Cơ chết, cô và người ấy đứng trong hành lang uốn khúc tối tăm, anh mượn ánh trăng búi tóc cho cô, tuy rằng cuối cùng chẳng qua là trêu đùa cô một lát, nhưng khi hô hấp ấm áp của anh phun lên phía sau gáy cô, thật sự có một khoảnh khắc như vậy, cô ngay cả cột sống đều tê dại.
Cho đến hôm nay, cô không thể không thừa nhận, Hạ Tâm Đồng nói không sai, trước đây khi cô và Lê Thành Lãng ở chung với nhau, quả thật có chút ái muội.
Nghi Hi lúc tâm tình không tốt liền thích vận độnh, sau 20 phút đồng hồ thúc ngựa rong ruổi, trong lòng cũng có chút sảng khoái. Thái Kiệt Hồng rốt cục cũng đuổi kịp, thở phì phò bất đắc dĩ nói: "Cô cũng liều mạng quá đấy. Mau trở về đi thôi, Hạ Tâm Đồng vừa mới nghĩ tìm cô lại bị ngựa làm cho kinh hãi, hiện tại đang cần được an ủi gấp."
Nghi Hi nhướng mi mắt, "Không tồi, xem anh cưỡi ngựa như vật, trước kia đã từng học qua?"
Thái Kiệt Hồng lập tức ưỡn ngực, ngạo nghễ nói: "Vậy cũng không đúng! Thời trung học tôi từng tham gia thi đấu, đã nhận được giấy khen!"
"Cha! Bằng không chúng ta liền thử xem, xem ai đi về trước, thế nào?"
"So liền so, tôi sợ cô sao."
Hai người đều là kẻ có tính háo thắng, nói muốn thi đấu lập tức giữ vững tinh thần, Thái Kiệt Hồng cúi người xuống, hưng phấn nhìn về phía trước, "Tôi hô nhé. Chuẩn bị —— bắt đầu!"
Nghi Hi giương tay lên quất một cái, chú ngựa giống như mũi tên vọt tới trước, Thái Kiệt Hồng cũng không cam lòng yếu thế, chặt chẽ theo sát cô. Anh ta nói bản thân từng nhận được giấy khen không phải khóa kasc, trình độ quả nhiên không tồi, nhưng muốn so với Nghi Hi vẫn còn kém xa. Rất nhanh, hai người liền kéo ra khoảng cách, Nghi Hi túm nhanh dây cương, nhìn về phía người đàn ông ở bên trái đá lông nheo, "Xin lỗi, tôi đi trước nhé!"
Sảng khoái! Quá sảng khoái! Quả nhiên chỉ có loại kɧoáı ©ảʍ khi nghiền áp được đối thủ này mới cứu vớt cô được! Những chuyện lung tung lộn xộn kia đều tránh sang một bên đi, cô không có thời gian để quan tâm đâu!
Rất nhanh, cô thấy căn nhà gỗ ở điểm xuất phát, Hạ Tâm Đồng dắt ngựa đứng ở chỗ ấy, đang cùng ai đó nói chuyện. Nghi Hi ngay từ đầu không thấy rõ, khoan khoái huýt sáo một tiếng, "Đồng Đồng, trẫm đã trở về nha! Còn không mau tới tiếp giá!"
Hạ Tâm Đồng và người đàn ông cùng nhau quay đầu lại, Nghi Hi tươi cười nháy mắt cứng ở trên mặt. Cô trợn to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm người nào đó trước mặt, quen thuộc như vậy, vừa nãy cô còn cẩn thận nhớ lại mấy lần, đảo mắt liền xuất hiện ở trước mặt!
Ai có thể nói với tôi, vì sao Lê Thành Lãng lại ở đây a!!!
Quá mức chấn kinh, làm cho cô quên mất bản thân lập tức sẽ dừng lại, chỉ là sững sờ bắt lấy dây cương, tùy ý để nó chạy về phía trước. Hạ Tâm Đồng kinh hô, "Phải quất roi a! Dừng lại!"
Nghi Hi lúc này mới phục hồi lại tinh thần, nhìn hàng rào bảo vệ càng ngày càng gần, thầm mắng một câu đáng chết. Tay phải dùng sức ghìm chặt dây cương, chân trước của chú ngựa rời khỏi mặt đất, hí lên một cái, phát ra tiếng kêu chói tai. Hơi thở của Nghi Hi vững vàng, ánh mắt sắc bén, dựa vào những gì đã học được trước kia để khống chế chú ngựa. Loại chuyện nguy hiểm này cũng không phải là chưa từng gặp qua, việc đầu tiên chính là không thể để bản thân bị rối loạn bởi trận tuyến, cô rất có lòng tin.
Chú ngựa xoay vài vòng ở tại chỗ, rốt cục một khắc cuối cùng trước khi va vào hàng rào bảo vệ thì dừng lại. Nghi Hi tránh được một kiếp, thở phì phò bình phục tâm tình, Thái Kiệt Hồng đuổi tới bên cạnh, bị một màn vừa rồi nhìn thấy mà kinh hãi trợn mắt há hốc mồm, chỉ thiếu nước không quỳ xuống trước mặt cô, "Cô giáo Nghi à, ngài quả thật quá xuất sắc! Tiểu nhân có mắt không thấy Thái sơn, lại dám cùng ngài so, hổ thẹn! Hổ thẹn!"
Nghi Hi cúi đầu, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Lê Thành Lãng. Anh đang nhìn cô, ánh mắt có thể được coi là chuyên chú, không biết có phải là ảo giác hay không, có khoảnh khắc như vậy, dường như cô nhìn thấy được ánh sáng khác thường trong đấy.
Như một ngọn lửa chợt bùng lên, vô cùng nóng bỏng, rồi lại chợt tắt.
HẾT CHƯƠNG 29