Quý Nữ Yêu Kiều

Chương 70

Tái thi hội chính thức bắt đầu, các cô nương tranh tài đọ sắc, bày ra tất cả tài hoa của chính mình, Sở giá bọn họ, Hòa Ngọc cũng không kém nhiều. Thật ra thì tái thi hội diễn ra chậm, cái này cũng không có biện pháp, theo quy củ của tái thi hội, bình thường đều là một đề đối với một đề. Mặc dù ngươi đối đáp nhanh, nhưng đối xong rồi, còn phải căn cứ yêu cầu ra lại một đề, mà đã có yêu cầu,.com cũng không có khả năng gian lận! Đề rất nhanh bị Cô nương khác phá giải, lại chứng minh mình không có trình độ, cho nên các cô nương dù sốt ruột, cũng không có cách gì, phải nhất định nắm chắc mới dám mở miệng, ai mà biết, vinh hoa trưởng công chúa sẽ ra đề gì!

Dĩ nhiên, thời gian này cũng không phải là bao lâu cũng được, mà cố định thời gian một nén nhang. Một nén nhang không có đối đáp ra, xem như người ra đề chiến thắng!

Có thể thấy được, là cực kỳ công bằng, vừa nhìn thấy đạo đề liền cuối mặt xuống, Hòa Tuyết liếc Hòa Linh một cái, nói: "Y mới vừa rồi đưa cho tỷ, tám phần là đề trưởng công chúa sẽ ra!"

Hòa Linh nghiêm nghị nhìn về phía Hòa Tuyết: "Lục muội muội nếu như không có kiến thức, trở về học cho tốt hãy ra cửa, không nên đi theo ra ngoài như vậy sẽ mất mặt. Không nói tới ta không trả lời đề tài, dù trả lời, ta cũng không cần tờ giấy của Hàn Mộc công tử. Cuối cùng, muội làm sao biết, tờ giấy Hàn Mộc công tử đưa, trong đó viết chính là đề thi? Muội thấy được sao? Nếu như không nhìn thấy, cũng đừng ở nơi đây nói hưu nói vượn, sẽ chỉ làm chuyện cười cho người khác! Nhân phẩm Hàn Mộc công tử rất tốt, tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy!"

Hòa Linh vốn xinh đẹp, lời khiển trách như vậy, càng thêm mấy phần trang trọng!

Hòa Tuyết muốn phản bác, Tứ phu nhân dùng sức nắm tay của nàng, cười yếu ớt: "Linh tỷ nhi nói đúng, Tuyết Nhi sai rồi. Nàng chẳng qua là nhìn mấy tỷ tỷ sốt ruột, trong lòng sốt ruột theo theo mới hồ ngôn loạn ngữ, tiểu nữ hài chính là thiếu kiên nhẫn như vậy, thật ra thì trong lòng cũng chỉ vì mấy tỷ tỷ!"

Cầu nói của tứ phu nhân, ngược lại rất thông minh, có điều nhị phu nhân cũng không hải loại người để cho người khác viện cớ, giọng nói của bà chói tai không dễ nghe, "Ai u, Tứ đệ muội, muội nói như vậy không đúng nha, diendanlqd.com ta thấy, Tuyết tỷ nhi ở đâu là vì suy nghĩ cho tỷ tỷ mình, nàng nghĩ cho mình nhiều hơn chứ? Ta thật ra cảm thấy, Tuyết tỷ nhi rõ ràng chính là muốn bỗng nhiên nổi tiếng! Cũng đừng bắt chúng ta khoác lác, chuyện này ta không thể theo."

Lão phu nhân quả nhiên là nhìn không vừa mắt loại người chưa từng va chạm xã hội này, nàng Lãnh Ngôn: "Ngươi không nói chuyện, không ai nghĩ ngươi bị câm!"

Nhị phu nhân bị giáo huấn như thói quên co rúm cổ lại, nàng lầm bầm: "Thật là thiên vị!"

Hòa Linh nhịn không được cười lên, Hòa Tuyết mẫn cảm nhất, nhịn không được nói: "Ngươi cười cái gì!"

Hòa Linh nhíu mày: “Cần phải bẩm báo với ngươi sao!"

Hòa Tuyết nổi đóa!

Hòa hoãn tâm khí lại, nàng cười lạnh nói: "Mình không có năng lực, còn giả vờ đàng hoàng."

Hòa Linh không để ý tới nàng, quả nhiên, lão phu nhân chán ghét trợn mắt nhìn Hòa Tuyết một cái, trước mặt mọi người, nàng quả nhiên là không ngại mất mặt! Hòa Tuyết bị Tứ phu nhân hung hăng bấm một cái dưới bàn chân, nàng rốt cuộc ngồi đàng hoàng. Hòa Linh cảm thấy, thật ra thì không biết ddlequydn.com thi từ ca phú cũng không có gì, mỗi người đều có sở trường của mình, sở trường của nàng, vừa vặn không giống người khác! Thật ra thì nàng sống như vậy chừng mười năm sau, cũng biết được rất nhiều người khác vốn cũng không biết thơ ca, nhưng nàng cũng không muốn"Mượn" tới dùng, những thứ này vốn cũng không phải tài nghệ chân thật của nàng, tội gì! Người khác nghĩ ra được, nếu nghĩ ra được câu thơ kinh diễm thì cứ nghĩ ra đi!

"Mộng nhi, sao con không thử một chút!" Sở thị liên tục không ngừng, chỉ hy vọng con gái của mình có thể bỗng dưng nổi tiếng. Mà Lý Mộng từ đầu đến giờ vẫn luôn không lên tiếng!

Lý Mộng ngẩng đầu nhìn mẫu thân mình, nghiêm túc: "Không có cái tài hoa đó!" Một câu nói, thành công khiến Sở thị ngậm miệng, bà bị nghẹn một chút, ngay sau đó mũi không phải mũi, mặt không phải mặt nói, "Con nói gì vậy!"

Sở thị trong lòng biết, Lý Mộng bởi vì chuyện Lý Hiển nên có chút oán giận bà, nhưng bà không rõ, mình làm sai chỗ nào. Có một ca ca không tốt sao? Lúc mấu chốt còn có thể gánh vác được, đợi nàng lập gia đình thì biết, nhà mẹ ruột có một huynh đệ là trọng yếu dường nào! Nghĩ như vậy, Sở thị càng cảm thấy nữ nhi mình không hiểu chuyện, bà là vì ai chứ, còn không phải là vì hai mẹ con họ sao! Nàng có thể có một nhi tử dựa vào, Mộng nhi cũng có thể có một ca ca làm chỗ dựa, nhưng nàng lại thiên vị không có chút nào hiểu, chỉ biết theo tính khí bản thân, khiến cho người ta hết nói nổi! Bà hận liếc Lý Mộng một cái, Sở thị suy nghĩ, quả nhiên là sinh nữ nhi vô dụng! Mà nhìn Trí An trước mặt, nàng ghen tỵ nhìn về phía đại phu nhân, tại sao, tại sao bọn họ lại có nhi tử!

Ánh mắt Sở thị quá mức rõ ràng, đại phu nhân cảnh giác nhìn về phía bà, "Muội muội thế nào vậy? Trên mặt ta dính cái gì sao?"

Sở thị giả vờ cười: "Không có!"

Hòa Linh thấy cái bộ dáng này của bà, nhìn về Lý Mộng, vừa lúc, Lý Mộng cũng nhìn nàng, tầm mắt hai người va chạm, đồng thời dùng khẩu ngữ, đúng hơn, càng giống như là cười khổ! Lý Mộng khổ sở trong lòng, mà Hòa Linh cũng đồng tình! Mặc dù mẹ nàng cũng là người như vậy, nhưng "Cũng may", kiếp trước nàng đã sâu sắc cảm nhận được, lần này cũng không còn coi đó là vấn đề rồi. Đã trải qua điều xấu nhất rồi, cái khác hình như cũng chẳng còn quan trọng. Mắt thấy một nén nhang sắp hết, Hòa Linh không nhớ ra được kiếp trước tái thi hội lần này cuối cùng người nào đoạt được thủ khoa, tóm lại không phải vị Phòng gia tiểu thư ra đề vừa rồi, quả nhiên, Triệu Uyển Oánh vọt ra!

Hòa Linh một đề cũng không đáp, uống trà ăn điểm tâm, cũng phải nói, quán này điểm tâm làm thật không tệ, nhìn bàn khác, căn bản chỉ có nước trà hết, những thứ khác vẫn còn chỉnh tề, chỉ có bàn bọn họ này, cơ hồ mỗi cái mâm đều bị Hòa Linh động tới, nàng cắn môi, hình như chần chờ tiếp theo nên ăn cái nào. Cả người giống như là một tiểu bất điểm tham ăn! Do dự một chút, nàng cầm một khố bánh ngọt cách mình xa nhất, không chút do dự cắn, hé mắt thỏa mãn, quả nhiên ăn ngon! Hòa Linh có thể cảm nhận được ánh mắt người khác nhìn mình, mà quả thật, không ít người thật ra đang yên lặng quan sát Sở Ngũ Tiểu thư này, muốn nhìn đến tột cùng là một cô nương thế nào mà được Hàn Mộc công tử ưu ái!

Mà nàng biểu hiện ăn ngon như vậy, khiến mọi người đối với bánh ngọt trên bàn nổi lên hào hứng, chẳng lẽ, đồ ăn thật ngon như vậy? Hòa Linh ăn điểm tâm, rồi hớp trà một ngụm trà, lại suy nghĩ, ăn cái nào tiếp theo đây? Ặc, cũng rất khó lựa chọn!

Lý Mộng thấy, đưa cho nàng một khối bánh ngọt: "Cái này vị không tệ." Nàng mới vừa ăn!

Tiểu thư nhà người ta vắt hết óc suy nghĩ như thế nào mới có thể đối đáp lại câu đối, chỉ có bàn bọn họ, hình như đặc biệt chỉ ăn! Hòa Linh không biết, bởi vì nàng thỏa mãn với việc ăn bánh ngọt, cũng đủ khiến cho người quan sát nàng cảm thấy “bánh ngọt rất ngon”. Tính toán ra, tái thi hội lần này hẳn là từ lúc cử hành cho tới nay, bánh ngọt ăn nhiều nhất được một lần! Hòa Linh cũng không biết cái này, nhưng nàng lại nhận thấy được một tầm mắt vẫn chăm chú nhìn chằm chằm mình, nàng theo tầm mắt tìm kiếm, nhìn thấy tại đầu bậc thang, Tạ Du Vân đang nhìn nàng, ánh mắt nàng chống lại, ý có chút hốt hoảng, chỉ rất nhanh, y hướng về phía Hòa Linh gật đầu mỉm cười.

Hòa Linh ngay sau đó rũ mí mắt xuống, tiếp tục bắt đầu ăn, giống như không nhìn thấy Tạ Du Vân. Mà Tạ Du Vân vốn là ngồi ở lầu bốn, thân phận Tạ Thừa tướng ở đây, bọn họ đương nhiên sẽ không đi xuống. Chỉ là y nghe nói về chuyện của bọn họ, khoảng cách nghe được"Lục Hàn" "Sở Hòa Linh", chính là không thể ngồi yên, y cũng không biết mình bị làm sao, chỉ cảm thấy, cả người đều không được thoải mái.

Đi tới lầu hai, y lại không thể trực tiếp đi tới bên cạnh Sở Hòa Linh, hôm nay chung quanh nàng lời đồn đãi đã rất nhiều, nếu như y đi đến, tóm lại cảm thấy không tốt. Hơn nữa, Tạ Du Vân tự nhận là, y cũng không phải thích Sở Hòa Linh, chỉ là bởi vì nàng rất đặc biệt! Y lại chưa bao giờ mơ thấy nữ hài tử, cả khi thời điểm cực kỳ thích Lương Tú nghiên cũng không có nằm mơ. Mà lại đột nhiên mộng cảnh vô cùng rõ ràng, ở trong mộng, ngày hôm đó y đang thành thân lại bỏ rơi Sở Hòa Linh, mà nàng, đối với y hận thấu xương!

Y không biết có phải là báo trước cái gì hay không, nhưng Sở Hòa Linh vagf nhà bọn họ, đúng là không hợp nhau lắm. Nghĩ đến chỗ này, y khẽ thở dài một cái. Mê loạn mộng cảnh, nàng khóc, những thứ này đánh.com vào trong lòng của y, chính vì vậy, y cực kỳ chú ý Sở Hòa Linh. Mà càng chú ý, hình như lại càng thấy nàng và người khác không giống nhau. Cảm giác như thế, khó mà nói! Tạ Du Vân cứ đứng ở cửa cầu thang, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Sở Hòa Linh, nói không được là cảm giác gì, liền muốn nhìn nàng như vậy, không nhúc nhích!

"Tạ công tử ở đây làm gì vậy! Ta nghĩ, chỗ ngồi của ngài không phải bên này chứ?" Lục Hàn phát hiện Tạ Du Vân đang quan sát Sở Hòa Linh, ý mở miệng cười.

Tạ Du Vân xoay người lại, chào Lục công tử, "Thì ra là Lục công tử!"

Hai người đứng chung một chỗ, một người áo tím, lạnh lùng cao nhã, một người áo nguyệt bạch, nhã nhặn cao quý. Nếu như nói Tạ Du Vân một mình đứng ở đó, không thấy rõ, thì hôm nay hai người đứng chung một chỗ, lập tức khiến cho tầm mắt của mọi người nhìn qua đây. Cũng không biết, hai người này sao lại đứng ở nơi này!

"Vị trí của Tạ công tử ở lầu bốn. Ta nghĩ Tạ công tử hình như quên là quên mất." Lục Hàn mặc dù mang trên mặt nụ cười, nhưng cũng chẳng có bao nhiêu chân thành.

"Ngay cả quên, ta cũng có thể tìm trở về! Đa tạ Lục công tử nhắc nhở! Ngược lại Lục công tử, có một số việc, nên lưu chút đường sống mới đúng. Huynh làm sao biết, việc huynh cần, thì người khác cũng cần." Câu nói của Tạ Du Vân mang hàm ý khác!

Hai người này bất hòa, ở đây ai cũng cảm giác được điều đó. Lục Hàn lạnh lùng như thế trước sau như một, trong ngày thường hết sức cao ngạo. Nhưng Tạ Du Vân luôn ôn hòa, y xa cách như vậy cũng nói rõ cái gì.

Lục Hàn nhíu mày: "Vậy sao! Chẳng qua là chuyện nên nói người khác chưa nói, Tạ công tử không cảm thấy mình xen vào việc của người khác sao! Nếu như có cái thời gian, nên dạy lại giá nhân trong phủ Thừa tướng mới phải, nếu không lần nữa gϊếŧ người trên đường, ta nghĩ, Tạ thừa tướng có thể không nói rõ ràng!"

“Nói rõ hay không, cũng không phải là Lục công tử muốn xen vào, Lục công tử tốt hơn nên nghĩ, là mình nên như thế nào, mà không ảnh hưởng những người khác!"

Lục Hàn nhìn về Hòa Linh, nhếch môi nở nụ cười, lúc này Tiểu Linh Đang cùng mọi người giống nhau, cũng nghiêng đầu nhìn bên này, gương mặt xem kịch vui, nàng làm sao biết, t

Tạ Du Vân bây giờ đang vì nàng bất diendanlqd.com bình! Rất đáng tiếc, Tạ Du Vân tốt bụng bất bình thường như vậy nhưng cũng không thể để cho Tiểu Linh Đang cảm động! Mặc dù không hỏi Hòa Linh, nhưng Lục Hàn biết, ngươi xem, y hiểu rõ Tiểu Linh Đang cỡ nào!

"Có lẽ, nếu nói những người khác, còn cảm thấy rất thú vị! Ngươi như thế nào biết, quan hệ của chúng ta, không thân thiết!" Lục Hàn nói xong, dẫn đầu tiến lên, trực tiếp đi tới bên cạnh Hòa Linh.

Hòa Linh lập tức cảnh giác nhìn y, người này nghiện đùa giỡn sao! Đây là muốn làm gì! Có điều, Lục Hàn cũng không có cùng Hòa Linh nói chuyện, không chỉ không có nói chuyện, y đứng ở lan can, đang ở lầu bốn có thể nhìn thấy mấy Vương Gia khoát tay một cái! Mấy Vương Gia vốn là có chút nghi ngờ, nhưng nhìn thấy nụ cười của y, cũng cười theo lên.

Náo đủ rồi, Lục Hàn rời đi, lại đến bên cạnh Tạ Du Vân, Tạ Du Vân sắc mặt không tốt lắm nhìn y: "Ngươi có ý gì!"

Lục Hàn nhíu mày: "Cũng không có ý gì. Cùng ta đi chào hỏi thôi cữu cữu thôi."

Tạ Du Vân không hiểu, nhưng mà vẫn là nói: "Chào hỏi chính là tạo cho người khác quấy rối. Đi tới như huynh vậy, cũng không có cân nhắc đến người khác nghĩ như thế nào sao! “Tam nhân thành hổ"* lời đồn nhiều người lặp lại người nghe sẽ tin là thật, nếu như người khác bắt nàng phải nói, ngươi lại có thể làm gì chứ!"

P/s*Tam nhân thành hổ: tiếng đồn cứ lập đi lập lại có thể khiến người ta tin là thật.

Lục Hàn bất cần đời nói: "Ta coi như là đứng ở bên cạnh nàng, nàng cũng sẽ không có một chút đề phòng. Hơn nữa, ngươi làm sao biết, nàng quan tâm những điều này chứ? Ta nghĩ, nàng và ngươi, cũng không tính là bằng hữu chứ? Ta ngược lại thật ra vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, Tạ công tử sao cứ chú ý nàng ddlequydon.com như vậy, có tự tin là tốt, nhưng cõi đời này tóm lại có một ít chuyện không được như ý, người ta không thích ngươi, cũng là bình thường. Dù ngươi gϊếŧ chết nàng, nàng như cũ không xem ngươi là chuyện gì nghiêm trọng!"

Tạ Du Vân đổi sắc mặt: "Ta chỉ là không ưa ngươi làm bại hoại danh tiếng người khác như vậy. Không có nghĩa, ta liền thích người này!"

Hai người ngươi một lời ta một câu, không ai nhường ai. Hoàn toàn không phải bộ dạng giai công tử trong kinh thành, bọn họ hiện tại cũng chẳng qua chỉ kém một người đàn bà chanh chua chửi đổng!

Mặc dù không nghe được bên kia hai người nói cái gì, nhưng Hòa Linh ý vị sâu xa phê bình nói: "Chó cắn chó!"

Âm thanh không lớn, những người khác không nghe được, nhưng Lý Mộng bên cạnh Hòa Linh lại nghe được, nàng không nhịn được cười: "Muội thật không khách khí!"

Hòa Linh vô tội lại buồn bực!

"Muội cần gì phải khách khí, vừa vặn, hai người kia muội đều ghét!" Nàng ghét hai người mà giữa họ lại không hòa thuận vậy chẳng phải nàng có thể an tâm xem cuộc vui rồi sao! Nghĩ như vậy, cảm giác mình cũng coi là cuộc đời sung sướиɠrồi!

"Muội thật không giải một đề nào sao?" Lý Mộng hỏi. Dù năng lực cũng không xuất chúng, cũng không thiếu cô nương muốn thử một chút, tối thiểu, cũng coi là lộ cái mặt.

Hòa Linh từ chối lời khen, nàng lắc đầu: “Muội không thể được!"

Lý Mộng bĩu môi: "Cái đó Triệu Uyển Oánh, nhìn liền thấy ghét! Tỷ không muốn nàng đoạt được thủ khoa."

Lý Mộng tài hoa hơn người, điểm này Hòa Linh biết, nàng cười: "Biểu tỷ áp chế nhuệ khí của nàng! Vừa vặn, muội cũng vậy nhìn nàng không thuận mắt!"

Phía sau câu này, Hòa Chânnghe được, cùng thật thầm cười nhạo bọn họ, chẳng lẽ cho là muốn là có thể ra ngoài? Thật là tự tin quá.

Nhìn ra cửa một cái, Hòa Chân nhéo ngón tay, đứng dậy: "Con có chút không thoải mái." Nhỏ giọng báo cho Nhị phu nhân.

Nhị phu nhân vội vàng bảo nha hoàn cùng với Hòa Chân đi ra ngoài. Hòa Chân nhanh chóng sửa lại quần áo, trưng ra nụ cười dịu dàng ngọt ngào nhất, hướng cửa cầu thang đi tới. Nàng chỉ là không có cơ hội thôi, nếu như có cơ hội, nói không chừng so với bọn họ mạnh hơn ngàn phần. Mà bây giờ, thay vì bắt được cái gọi là cơ hội so tài thơ ca, thì cái này tốt hơn! Nghĩ như vậy, Hòa Chân vẻ mặt càng dịu dàng.

Nàng bước không quy luật đi tới bên cạnh hai người, khẽ chào, mềm mại nói: "Sở gia Hòa Chân, gặp qua hai vị công tử, kính xin hai vị công tử nhường đừơng một chút!"

Dịu dàng Mỹ Lệ lại đối với hai người bọn họ không xem ra gì, chỉ có như vậy mới có thể làm cho người thật khắc sâu ấn tượng. Hòa Chân khẽ ngẩng đầu, lộ ra cổ, nàng trưng ra gốc độ đẹp nhất.

Tạ Du Vân sửng sốt một chút, ngay sau đó tránh người ra, "Sở tiểu thư xin mời!"

Lục Hàn nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng, Hòa Chân trong lòng mừng thầm, xem kìa, thật ra thì chỉ cần có cơ hội, nàng chưa chắc sẽ so Hòa Linh kém! Nàng nụ cười rực rỡ: "Lục công tử có thể nhường một chút không? Tiểu nữ......"

Lục Hàn cao lãnh nhìn nàng: "Ngươi là ai!"