Quý Nữ Yêu Kiều

Chương 48

Hòa Linh vốn là tính gần tối mới trở về nhà, nhưng lại không ngờ, còn chưa tới gần tối, Sở phủ sđã sai người tới đón Hòa Linh, Lan Đại Phú bộ mặt là Tiếu nhi, tới đón Hòa Linh, chính là phụ thân nàng Sở Phi, Sở Phi mặt đen thui, vẻ mặt rất khó coi. đối lập rõ rệt với Lan Đại Phú.

Lan Đại Phú đi tới, khoác vai Sở Phi: "Ay da, muội phu của ta, đệ xem này! Ngoại sinh nữ bị uất ức rất lớn nha! Huynh đây làm cậu nhưng ở kinh thành không quyền không thế, cũng không thể giúp ngoại sinh nữ của huynh trút giận. Huynh rất thương ngoại sinh nữ! Đệ phải làm chủ cho nàng đó! Cái loại chó mèo mà cũng có thể khi dễ người."

Lan Đại Phú ôm Sở Phi không buông tay, Sở Phi trong lòng chán ghét, nhưng trên mặt lại không thể không phản ứng: "Đệ là tới đón Linh tỷ nhi. Nàng ở chỗ này phải không."

Sở Phi bây giờ nghi ngờ, Linh tỷ nhi có phải vì tiếp xúc nhiều với cữu cữu thần kinh này, mới không nghe lời như vậy hay không. Hơn nữa, chuyện Ngọc Như Ý, sợ là do y nói cho Linh tỷ nhi biết, nếu không, Linh tỷ nhi chỉ là một tiểu cô nương làm sao biết những chuyện này!

Nghĩ đến đây, vẻ mặt ông càng thêm khó chịu mấy phần: "Linh tỷ nhi gây đại họa. Không phải trốn ở chỗ này là được. Để cho nàng theo đệ trở về."

Lan Đại Phú chống nạnh: "Sao lại là ngoại sinh nữ của ta gây họa, nàng là đứa nhỏ ngoan ngoãn, nếu như không phải người khác khi dễ, nàng sẽ không quá đáng. Đợi một chút, ta và đệ cùng nhau trở về, ta muốn tìm lão tướng quân nhà các người nói chuyện. Cũng không thể tùy tiện để cho người khác khi dễ Linh tỷ nhi của ta như vậy."

Lan Đại Phú bảo Lan Vân chuẩn bị quà cho Hòa Linh, "Những thứ này đều là cho Linh tỷ nhi nhà chúng ta. Các ngươi suốt ngày để đứa bé này chịu thiệt thòi, đệ nhìn một chút cái váy này, lần trước ta đã nhìn.com thấy nàng mặc, vợ chồng các ngươi thật keo kiệt. Các ngươi keo kiệt, ta thì không keo kiệt, ta chuẩn bị đồ tặng cho ngoại sinh nữ của ta, ngoại sinh nữ mặc khẳng định rất đẹp mắt."

Nhìn đồ do Lan Vân đưa đến, Sở Phi nhếch mép một cái, không keo kiệt, ha ha ha, không keo kiệt mà ngay cả một người làm cũng không có. Nếu nói, tiền của Lan Đại Phú có thể so với Sở tướng quân phủ nhiều hơn. Nhưng người này tính tình vẫn như cũ. Bên này bình thường cũng không có người ở, huống gì người làm. Dù là ở cách kinh thành, nhưng cũng chỉ là một lão già giữ cửa thôi.

"Thật đa tạ huynh." Có thể chi khoản lớn cho Hòa Linh như vậy, quả xem trọng nàng.

Hòa Linh vẫn luôn im lặng nhìn hai người, hai người nói đủ thứ chuyện xong rồi, Hòa Linh nói: "Cữu cữu không cần cùng với trở về với cháu. Không có chuyện gì đâu!"

Hòa Linh đứng dậy, việc không đáng lo, nàng cười với Lan Đại Phú: "Cữu cữu tặng cháu đồ, cũng là tự nguyện nha. Sau này cũng không thể đòi lại, càng không thể lấy lý do này uy hϊếp cháu." Dừng lại một chút, Hòa Linh mỉm cười: "Uy hϊếp cháu gả cho con trai của người."

Lan Vân đỏ mặt, vội vàng khoát tay: "Không, ta không dám!"

Mặc dù Lan Vân không thong minh, nhưng là cũng biết, chọc ai cũng không thể chọc biểu muội này, rất đáng sợ! Ngay cả phủ Thừa Tướng cũng không sợ!

Lan Vân nghe không hiểu, nhưng Lan Đại Phú lại rất hiểu, đây là nói, mặc dù Hòa Linh để người ở chỗ của ông, nhưng cũng không có nghĩa, người này hoàn toàn cho ông. Lan Đại Phú cũng không phải người qua sông rút cầu, vội vàng nói: "Ngoại sinh nữ cứ yên tâm đi, ta muốn uy hϊếp ai cũng không dám uy hϊếp cháu đâu!" Nói xong, nói thầm: ta còn muốn sống lâu hơn vài năm!

"Có thật, cháu không cần ta đưa cháu về!" Lan Đại Phú vẫn lo lắng nàng trở về chịu phạt, lần nữa hỏi để xác nhận.

Hòa Linh lắc lắc khăn, ngọt ngào nói: "Cữu cữu yên tâm đi, người trong nhà đều rất thương cháu, bọn họ không đành lòng đâu."

Lan Đại Phú suy nghĩ thêm một chút, nếu như không phải bên trong kiệu giấu người, sợ là nàng cũng sẽ không đến nơi này, có thể thấy được, tiểu cô nương căn bản không sợ cái gì, nghĩ như vậy, cũng yên tâm. Sở Phi nhìn vào cỗ kiệu của Hòa Linh, xoay người lên ngựa. Lan Đại Phú lựa chọn trụ sở cách Sở phủ cũng không xa, Sở Phi ở trên ngựa cau mày, không biết nói gì, thật ra thì ông cũng không biết nên nói thế nào với Hòa Linh, chỉ cảm thấy càng khó chịu. Làm sao có thể không khó chịu cơ chứ, đắc tội phủ Thừa Tướng như vậy, còn không biết sau này sẽ như thế nào.

Mà Hòa Linh ở trong kiệu nở nụ cười như có như không, mặc dù kiếp này không tốn mười năm thời gian, vậy mà vẫn rất nhanh đứng đối lập với phủ Thừa Tướng, Hòa Linh nhịn không được bật cười. Như vậy hiện tại, bọn họ muốn ra tay với nàng sao? Hòa Linh nghĩ, chắc là sẽ không, tối thiểu, hiện tại Sở lão tướng quân còn sống, chỉ cần ông còn sống, Sở gia cũng sẽ không quá lo lắng. Hòa Linh không thể diễn tả cảm giác bây giờ của mình, chỉ cảm thấy có lúc cuộc sống thật ra cũng rất thú vị. Kiếp này, chuyện xảy ra trước thời gian, tất cả hoàn toàn khác rồi. Nàng chưa bao giờ nghĩ cứu vớt Sở gia, Sở gia đã nát đến vậy, nàng vốn không muốn giúp, nàng chỉ là nhàm chán, không có người nào để hàn huyên, nên muốn tìm chút chuyện thú vị thôi.

Cùng người khác đấu, luôn rất thú vị. Càng thêm có cảm giác mình đang sống!

Suy nghĩ một hồi, đã đến Sở phủ, xuống cỗ kiệu, Sở Phi thở dài nói: "Ngươi có thể không gây chuyện được không? Ngươi bây giờ còn không biết, mình phạm bao nhiêu lỗi!"

Hòa Linh cười như không cười nói: "Vậy thì có quan hệ gì! Tổ phụ ở thư phòng? Con đi qua đó!" Hòa Linh không do dự.

Sở Phi hơi híp mắt lại, không biết nói thế nào. Giống như nàng vốn không có để ở trong lòng, nhưng ông lại lo lắng trùng trùng. Tính tình phụ thân thế nào, ông rành rẽ nhất, lần này, sợ là sẽ không dễ dàng tha cho Linh tỷ nhi. Chần chờ một chút, ông đi theo.

Hòa Linh đi đến thư phòng, gõ cửa, "Vào đi." Trong phòng truyền đến âm thanh vang dội.

Hòa Linh đẩy cửa vào, không có gì quá bất ngờ, quả nhiên là cảnh tượng hỗn độn, lúc này, không ai dám xuất hiện, Hòa Linh cười duyên: "Tổ phụ đang làm gì vậy! Lớn tuổi, cũng không nên tức giận như vậy, nóng giận sẽ hại đến thân thể!"

Sở lão tướng quân nhìn nàng ngây thơ không biết sầu lo là gì, cả giận nói: "Ngươi còn biết trở về. Nếu như không bảo người đi tìm ngươi...ngươi có phải không trở về hay không? Ta với ngươi đã nói gì, ngươi phải ngoan ngoãn một chút, ngoan ngoãn một chút, ngươi hoàn toàn không có để trong lòng có phải hay không! Ngươi nói cho ta biết, tại sao lại đắc tội với phủ Thừa Tướng, ngươi biết ngươi gây ra bao nhiêu họa trong phủ này rồi không."

Hòa Linh nhìn thấy Sở Phi đứng ở ngoài cửa, xoay người quay đầu lại "Lạch cạch" một tiếng đóng cửa lại.

Để Sở Phi ở ngoài cửa giương mắt nhìn.

"Ngươi nói ta nghe xem!" Sở tướng quân hét lớn!

Hòa Linh nhàn nhã nói: "Thật ra cháu làm như vậy cũng không có gì là không tốt."

"Ầm!" Sở tướng quân nện lên bàn một cái, cái bàn vỡ lần nữa! Hòa Linh cảm thấy, bàn trong thư phòng, báo hỏng chắc cũng rất cao.

"Ngươi nghiêm túc một chút cho ta! Ngươi mỗi ngày đều gây sự! Ngươi đừng tưởng rằng ta không thể gϊếŧ ngươi!" Sở tướng quân hung tợn, nếu như Sở gia lâm vào tình trạng không thể thay đổi cục diện, ông sẽ không tiếc hy sinh đứa cháu gái này.

Hòa Linh cười lạnh: "Cháu đương nhiên tin người dám động thủ, trong nhà này bất luận là ai, ngay cả nhi tử của mình, chỉ cần là uy hϊếp của Sở gia, người cũng không chút do dự mà diệt trừ, cháu chưa bao giờ hoài nghi điều này. Nếu cháu đã dám làm, thì bây giờ cũng không sợ gì!"

Sở lão tướng quân cảm thấy mình thật sự một chút cũng không hiểu đứa cháu gái này, ông đã gặp rất nhiều người, đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng lại chưa từng gặp người có tính tình giống Hòa Linh như vậy. Nàng dường như có thể nói là mềm không được mà cứng cũng không xong, nước gạo không vào. Hơi nheo mắt, ông nắm quả đấm, "Ta không cần ngươi nói điều này! Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, tại sao lại đắc tội phủ Thừa Tướng."

Nếu Hòa Linh không thể nói rõ ràng, ông phải hạ cơn tức giận, nhưng chuyện này, nhất định là phải nói!

Hòa Linh vô tội nói: "Người khác có thể đắc tội, tại sao y lại không thể đắc tội. Thừa Tướng thì thế nào, trên đường lớn chặn người kín đường, diendanlqd.com y còn chưa có cái quyền đó! Người nghĩ cháu ở trên đường cái đùa giỡn sao? Không, nhừng lời cháu nói đều là lời nói thật, thiên hạ này, còn không phải là của Tạ gia ông ta."

"Nhưng người biết kết quả của việc đắc tội Tạ Thừa tướng là gì không! Ngươi chỉ ỏ trong nhà......"

"Người không biết là các người." Hòa Linh cười lạnh, nàng lượm cái ghế lên ngồi xuống, nói: "Hoàng thượng là sẽ không thích tất cả triều thần đều thân thiết. Mọi người đứng ở phe phái riêng, như vậy hoàng thượng mới yên tâm!"

Sở tướng quân ở triều đình nhiều năm như vậy, tuy chỉ là võ tướng, nhưng cũng không phải là kẻ ngu, Hòa Linh chỉ vừa nói như vậy, ông thoáng đã hiểu được mấy phần, nghĩ như vậy, ông sợ đến mức xuất mồ hôi lạnh cả người.

"Ngươi làm sao biết điều này." Ông nghiêm túc hỏi.

Hòa Linh đầu ngón tay chạm nhau, cười xinh đẹp: "Tự cháu nghĩ lung tung vậy thôi!"

Sở tướng quân nhìn kỹ Hòa Linh, "Ngươi suy nghĩ lung tung? Một mình ngươi suy nghĩ lung tung, sẽ liên lụy phủ tướng quân ngươi biết không? Lá gan của ngươi, cũng quá lớn rồi đó."

Hòa Linh vô tội nhíu mày: "Nếu như cháu đã sai, vậy tại sao Lục Hàn lại xuất hiện! Cháu nghĩ, nếu như Tạ Thừa Tướng trở về biết Tạ Du Vân đầu óc có vấn đề cản đường chỉ vì tìm một tiểu thϊếp, sợ là sẽ tức giận tới thổ huyết. Không biết tại sao, nghĩ đến cảnh đó, cháu cảm thấy trong lòng rất sung sướиɠ!"

Sở tướng quân lúc này cũng không còn tức giận nữa, ông chậm rãi nói: "Ngươi rất căm thù Tạ Thừa Tướng."

Hòa Linh gật đầu, thừa nhận: "Ta ghét người ỷ quyền ỷ thế!"

Sở tướng quân đổi sắc mặt: "Ta nghĩ, Lục Hàn xuất hiện là vì ngươi." Liếc nhìn lắc chân gắn chuông của Hòa Linh một cái, ông nói: "Coi như là hắn thích ngươi, cũng không đại biểu là cái gì."

Hòa Linh thật không nhịn được, nàng nở nụ cười, hồi lâu, nói: "Ngài chẳng lẽ nghĩ Lục Hàn sẽ lấy cháu sao! Thật ra thì, chúng cháu không có quan hệ gì! Chút xíu cũng không có, nếu như có, chỉ có thể nói, cháu khiến cho hắn cảm thấy vậy thôi! Tạ gia ba đời làm tướng, tổ phụ không nên đứng sai phe, cháu chỉ là một tiểu cô nương có gây sự cũng chỉ là không hiểu chuyện, nhưng nếu người đứng sai phe, sẽ hại chết Sở gia. Cháu thấy, tất cả hoàng tử, hình như không có người nào có quan hệ đặc biết tốt với Tạ Thừa Tướng!" Dừng lại một chút, Hòa Linh nói: "Hoàng thượng cũng đã lớn tuổi!"

Sở tướng quân không thể tin nhìn Hòa Linh, hồi lâu, nói nhỏ: "Những lời này, không nên nói nữa."

Hòa Linh: "Cháu đương nhiên biết, đây là cùng người tâm sự! Sao rồi, có phải người cảm thấy, cháu gây chuyện như vậy cũng không có gì phải không? Thật ra thì, đại ca với Tạ Du Vân có quan hệ tốt, có thể tiếp tục như vậy, ai nói một nhà không thể có hai loại âm thanh chứ? Đúng không? Lúc nào nên tốt thì tốt, nên không tốt thì không tốt. Người bất kể thế nào nên nhìn nhận khách quan, người xem trọng là hoàng thượng, chứu không phải Thừa Tướng gì đó. Hơn nữa, tiểu cô nương hồ đồ, cũng không phải là gì chuyện lớn, nếu như chuyện bé xé ra to, chính là người mất mặt nha!"

Sở tướng quân lúc này đã thay đổi cách nghĩ, mặc kệ là ông hay Tạ gia, mặc kệ là aikhông chịu bỏ qua chuyện này, cũng sẽ làm chuyện cười cho người khác. Dù sao, tiểu cô nương gây sự, không phải chuyện lớn, nhiều lắm là bàn ddlequydon.com tán tính tình nàng không tốt. Nhưng nếu như bọn họ xen vào, đây mới thật sự khiến chuyện lớn hơn. Khó coi!

"Vậy là cháu đã có tính toán, cháu đến chỗ Lan Đại Phú, vốn không phải là vì không dám về nhà." Sở tướng quân nói.

Hòa Linh gắt giọng: "Cháu trở về nhà mình, tại sao phải sợ chứ! Cháu chỉ cũng ghé ngồi một chút thôi. Là cữu cữu có lòng tốt, ông ấy cho cháu rất nhiều đồ an ủi!"

Sở tướng quân mắt trợn trắng: "Trong phủ cháu thiếu ăn hay mặc hay sao, mà cháu phải lừa gạt đồ của hắn."

Hòa Linh vẫn bình thường nói: "Làm sao lại là lừa gạt, cậu cháu thương cháu. Tổ phụ, cháu có thể trở về rửa mặt rồi chứ! Hôm nay ra ngoài cả ngày, có chút mệt."

Sở tướng quân gật đầu, khoát tay: "Đi đi đi đi!"

Hòa Linh quay đầu lại, nói: "À đúng rồi, lần này không so đo với người, nhân tiện cháu nói cho người biết một chuyện!"

Sở tướng quân lẳng lặng chờ đợi nàng nói, Hòa Linh mỉm cười: "Lâm gia tra được chuyện của Triệu uyển Oánh biểu muội kia của Tạ gia. Cháu thấy ý tứ của Lâm phu nhân, là muốn lợi dụng cháu làm vũ khí, nhưng cháu chưa cho bà ấy cơ hội nói. Cháu đắc tội Tạ gia, khó có thể nói Lâm gia không ở trong đó đυ.c nước béo cò, lúc thích hợp người gợi ý Lâm đại nhân một chút, ông ta sẽ hiểu."

Sở tướng quân vừa giận vừa cười: "Đây cũng là chuyện cháu chọc vào! Nếu như cháu không cùng phủ Thừa Tướng náo loạn, bọn họ sao lại có cơ hội đυ.c nước béo cò! Ta gợi ý. Hắn có thể hiểu sao?"

Hòa Linh nghiêm túc: "Đương nhiên có thể! Nói thế nào, cháu tin người có thể làm. Nếu như ngài cảm thấy bất lực, cháu tự mình làm vậy, chẳng qua nếu như cháu tự mình đến, chuyện có thể nhìn không tốt như vậy."

"Khó coi? Một mình cô nương như ngươi, có thể làm gì đến khó coi!"

Hòa Linh nghiêm túc: "Cháu sẽ đợi bà ấy tát nước dơ, thời điểm lời đồn lớn nhất, tới cửa chửi đổng! Ngài biết, cháu có thể làm được mà!"

"Ngươi cút cho ta!" Sở tướng quân cực kỳ tức giận.

Hòa Linh buông tay, "Người suy nghĩ đi!" Hòa Linh kéo cửa ra, suy nghĩ một chút, nói: "Đã lớn tuổi rồi, luôn tức giận như vậy không tốt. Hơn nữa, người nên suy nghĩ thật kỹ thế cục một chút! Mọi việc nên bình tĩnh một chút, nói không chừng sẽ có nghĩa khác!"

Sở tướng quân: "Được rồi, ngươi thật là tốt! Gọi phụ thân ngươi tới đây."

Hòa Linhvẫn bình thường rời đi, Sở Phi đứng ở cửa, nhìn thấy Hòa Linh ra ngoài không có chút tổn thương nào, ngẩn ra. Hòa Linh chỉ vào thư phòng: "Xin mời. Tổ phụ muốn gặp ông!"

Hòa Linh thuận lợi trở về phòng, về đến phòng, tâm tình thật tốt dặn dò Xảo Âm: "Đi lấy đồ hôm nay cữu cữu tặng ta mang đến đây. Quả nhiên là một cữu cữu tốt."

Vừa dứt lời, đã thấy Lan thị hấp tấp vào cửa, trách mắng: "Nha đầu chết tiệt kia, còn biết trở về."

Hòa Linh giọng lạnh nhạt nói: "Tổ phụ cũng không nói gì. Mẫu thân vẫn muốn quản sao?"

Lan thị kinh ngạc, ngay sau đó hỏi "Chuyện như vậy, tổ phụ của con nói thế nào!"

Hòa Linh lắc đầu: "Không có chuyện gì. Người chỉ trách mắng một chút!"

Lan thị không tin, "Tổ phụ của con không có tức giận?"

Cùng linh hỏi ngược lại: "Tại sao phải tức giận chứ! Con không có làm cái gì. Mẫu thân người xem chất vải này, đây là cữu cữu tặng cho con, có phải rất thích hợp với người không? Con cảm thấy màu sắc này rất hợp với người. Người mang đi đi!"

Lan thị không hiểu gì, tiếp tục chất vấn: "Tổ phụ mới vừa rồi chỉ trách mắng con, không có phạt con?"

Hòa Linh bỏ đồ xuống, nghiêm túc hỏi "Tại sao lại phạt con. Mẫu thân, người thật buồn cười! Con cũng không có làm gì cả!"

Lan thị: "......" Ha ha, không làm gì cả! Kinh thành đều muốn náo loạn, không làm gì cả! Không nói tiếp nữa, Hòa Linh ngâm nga tiểu khúc tiếp tục lục lọi đồ......

"Ta không không hiểu gì hết, Hòa Linh, con nói cho ta biết, lần này, có phải là con làm sai hay không, Tổ phụ không phạt con là vì ông ấy tốt bụng!" Chưa kịp nói xong, đã nghe Hòa Linh cười, nàng cười không ngừng được, cuối cùng ngưng không cười nữa, hỏi ngược lại Lan thị: "Người nói là thật sao? Tốt bụng? Người cũng thật biết nói giỡn. Chuyện này, mẫu thân đừng xen vào, con nói không có chuyện gì thì là không có chuyện gì. Người nào náo loạn, tò mò nói, con không bảo đảm tổ phụ sẽ làm gì!"

Lan thị đổi sắc mặt.