Cũng hiếm khi tư tưởng của bà Lý đồng điệu với suy nghĩ của Vinh Cẩm, hiểu ý cháu gái.
“Ha, cháu gái của bà thật thông minh, đây, cho cháu cầm đó.” Bà Lý lấy tất cả cánh hoa mà bà giữ trong ngực ra, đặt chúng vào giỏ tre.
“A!” Vinh Cẩm chỉ vào bé gái trên bàn đá.
Đừng lề mề nữa, mau đi cứu người, dẫu sao cũng là một mạng người.
Bà Lý cầm lấy lá bạc hà vội vàng đi tới, đầu tiên xé một ít ra chà xát thật mạnh lên tay, chân, tai, đùi của đứa bé, sau đó lại vắt lấy nước cốt, pha với nước cho con bé uống vào.
Đứa trẻ nửa chết nửa sống, nếu muốn sử dụng lá bạc hà thông thường để làm điều này, có thể sẽ không hiệu quả.
Nhưng bà Lý lại tin chắc rằng cháu gái mình là thần tiên chuyển thế, chắc chắn lá bạc hà được lấy từ tay của cháu gái bảo bối không phải phàm vật, muốn cứu một đứa trẻ cũng đơn giản.
Quả nhiên, khi Tiền Xuân Kiều bưng một thùng nước giếng mới tới, con gái cô ấy đã không còn trợn mắt, miệng cũng không còn sùi bọt mép, vết bầm tím trên cũng biến mất theo.
Chỉ là thân thể con bé vẫn còn hơi đỏ, bà Lý đưa tay sờ sờ, cảm thấy con bé đang phát sốt.
“Được rồi, đứa bé đã qua cơn nguy hiểm, chờ hạ sốt nữa là được.” Bà Lý thở phào nhẹ nhõm nói.
Tiền Xuân Kiều sững sờ sau đó là vui mừng khôn xiết, thùng gỗ cũng rơi cái cạch xuống đất, nước giếng chảy ra khắp nơi nhưng cô ấy chẳng quan tâm được nhiều như vậy, chỉ vội chạy tới xem.
Lúc này cô ấy mới phát hiện, trông bệnh của con gái cô ấy đã không còn nghiêm trọng như trước, hai mắt nhấp nháy tràn đầy sức sống, chẳng phải là sống lại rồi sao.
“Bác gái, cảm ơn, cảm ơn bác, nếu không có bác con cháu đã...” Tiền Xuân Kiều vừa ôm đứa bé nức nở vừa cười nói cảm ơn.
Bà Lý xua tay bảo Tiền Xuân Kiều đặt đứa bé xuống, lại đổ đầy một chậu nước mới, đổ thêm chút nước ép bạc hà vào.
Sau đó bà đặt đứa bé vào chậu tắm lại, tắm xong bà cũng không lấy khăn lau khô mà đặt đứa bé lên bàn đá để con bé hạ nhiệt.
Cuối cùng, trên khuôn mặt của Tiền Xuân Kiều cũng có chút vui mừng.
Lúc này, cổng nhà mở ra, ông Lý cùng một đám người lớn trẻ nhỏ cũng đi làm về.
Họ rời đi muộn hơn các thôn dân khác, do phải chuyển lúa mới thu hoạch trong thôn đến sân đập lúa rồi mới về nhà.
Thấy có người ngoài ở đây, cả nhà đi vào đều sửng sốt.
“Chuyện gì xảy ra?” Ông Lý nhìn lướt một vòng trong sân rồi hỏi.
Ở trước mặt Tiền Xuân Kiều, bà Lý chỉ nói cháu gái bị ngạt khí, hai người họ vừa cấp cứu cho đứa bé, giờ đang chờ hạ nhiệt.
Cả nhà nghe mà hoảng sợ, lập tức vây tới xem, cô bé sáu tháng tuổi gầy gò yếu ớt chưa được hai lạng thịt, tay chân gầy guộc đến đáng sợ.
So với Phúc Oa của nhà họ, trông cô bé này có vẻ giống dân tị nạn hơn là một đứa bé bình thường.
“Sao con bé gầy vậy, nuôi kiểu gì thế…” Lý Trị Dân thuận miệng lẩm bẩm một tiếng.
Lão nhị Lý Trị Phú đập em trai một cái rồi lại lôi em trai đi vào, miệng không quên báo với thầy u bọn họ ra cổng hái táo.
Lý Trị Quốc đưa năm đứa nhỏ trong nhà đi hái đào, cây ăn quả cũng giống như hoa màu trên ruộng, cũng phải nhanh chóng thu hái.
Triệu Phượng Tiên nháy mắt với Vương Nguyệt Cầm, cả hai cùng nhau vào bếp làm bữa tối.
Về phần Tiền Xuân Nga, cô ấy bước tới nắm lấy tay Tiền Xuân Kiều, thở dài vỗ nhẹ.