"Tê..."
Miêu Doanh ôm đầu đau nhức kịch liệt tỉnh lại sau khi hôn mê.
Còn nhớ rõ một giây trước khi hôn mê, căn phòng sụp đổ đã quăng cô từ trên tầng mười lăm xuống, toàn thân cô tê liệt, không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể của chính mình rơi xuống đất trong một mảnh đá vụn.
Động đất, sóng thần, núi lửa phun trào, thiên thạch từ trên trời rơi xuống.
Nhân loại ở trước mặt lực lượng tự nhiên nhỏ bé như vậy, tai họa tàn phá mang đi thế giới này, đồng thời cũng hủy diệt tất cả sinh mệnh.
Nhưng không phải cô ấy đã chết sao?
Miêu Doanh không dám tin giơ hai tay lên, trắng nõn, mảnh khảnh, đường cong cánh tay lưu loát mà duyên dáng.
Giờ phút này cô lại dùng hai chân đứng trên mặt đất, hai mươi năm sống không bằng chết, khiến cô cơ hồ quên mất mình từng là một người đam mê thể thao mạo hiểm thân thủ cường tráng.
Miêu Doanh nuốt nước miếng, đè nén cảm xúc phập phồng, nhìn quanh bốn phía.
Thân thể của cô chính là đang đứng ở một mảnh đất trống, phía sau là bóng ma đen tối, chỗ tối tựa hồ ẩn núp sinh vật nguy hiểm gì đó, đang dùng một đôi mắt thú tràn ngập ác ý nhìn chằm chằm nơi này.
Ngoại trừ cô ra, xung quanh còn có rất nhiều người xa lạ không rõ tình huống, giờ phút này đang phân tán năm ba chỗ đất trống mà thảo luận cảnh tượng trước mắt:
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chúng ta đang ở đâu?”
"Vợ con của tôi đâu?!"
"Mẹ nó, cái chân tàn phế này của lão tử cư nhiên tốt lên rồi! Hahahaha!”
"Mẹ ơi! Bố ơi! ”
Tiếng khóc, tiếng nguyền rủa, và cả sự bối rối hoảng loạn của những người xa lạ ồn ào vang vọng cả một khu đất hoang vu.
Cô ấy không phải là người may mắn duy nhất.
Tố chất tâm lý vượt trội so với người thường khiến Miêu Doanh trước tiên liền tỉnh táo lại, cô trốn ở góc không người, kéo vạt áo ra, bắt đầu kiểm tra thân thể khỏe mạnh này.
Áo khoác giống như bao tải không có gì, nhũ đầu phấn nộn, chiếc bụng bằng phẳng, phảng phất như một quả đào mật mới mọc thành, đã có thể ngửi được mùi hương thơm ngọt ngào mê người.
Bằng cách nhận ra vết bớt trên ngực, cô xác nhận đây là cơ thể ban đầu của mình, nhưng không biết tại sao thân thể của chính mình lại trở lại trạng thái khi vừa mới qua mười bảy hoặc mười tám tuổi.
"Đinh Linh Linh"
Đang lúc hiện trường hỗn loạn một mở hỗn độn, chân trời trống rỗng vang lên một tiếng chuông thanh thúy dễ nghe.
Những người đã từng trải qua chín năm giáo dục bắt buộc đều biết rất rõ, đây chính là tiếng trống vào lớp học quen thuộc như đã khắc vào xương cốt của mỗi người.
Bãi đất trống vốn đầy tiếng người sôi trào đột nhiên an tĩnh lại, mọi người theo tiếng trống đánh kia mà nhìn lại, sương mù dày đặc trước mặt tản đi, lộ ra kiến trúc thật sự đằng sau làn sương mù dày đặc.
Đó là một tòa nhà cao tầng kết hợp thành một cơ thể kiến trúc, tường trắng gạch đỏ lát nền, đứng sừng sững trong làn sương khói trắng mịt mù bị bao trùm bởi bóng tối dày đặc.
Đối diện với bọn họ là một cánh cửa điện tử có cảm giác thời đại, một khối nham thạch bám vào rêu ở chính giữa, đem cửa điện tử hoàn mỹ chia thành hai cánh.