Quyển 2 - Chương 1: Nhàn trứng đau
Edit: Leo
Việt Châu, Phụng huyện.
Mặt trời lặn đã lặn sau núi, cửa thành lại chưa đóng, Tri huyện cùng với Huyện thừa dẫn theo đám quan lại thuộc hạ đứng ở ngoài cửa thành chờ, khi sắc trời tối đen, một con ngựa từ ngoài đường lớn chạy tới, xa xa truyền lời: “Phụng huyện, Thánh giá đã đến bên ngoài mười dặm, nửa canh giờ nữa sẽ tới nơi!”
Nửa canh giờ rất nhanh đã đến, khi Thánh giá vào thành thời gian không còn sớm, trăng sáng đậu trên đầu cành cây khô, chiếu rõ đoàn người thật dài vào thành.
Phụng huyện là một huyện nhỏ của Giang Bắc, dịch quán đã cũ, khách điếm chỉ có ba nhà, mấy ngày trước đã tiến hành quét dọn thanh lý sạch sẽ. Dịch quán được bố trí cho sứ đoàn nghị hòa Ngũ Hồ, Thánh giá nghỉ tại Khách Lai cư lớn nhất trong thành, khâm sai nghị hòa và tướng lĩnh Tây Bắc quân phân chia nghỉ tại hai khách điếm còn lại, năm vạn đại quân đi theo đóng quân ở ngoài thành.
Mộ Thanh nghỉ ở lầu hai phòng chữ giáp của khách điếm, dẫn nàng lên lầu là một bộ khoái của huyện nha, bộ khoái kia vào phòng thắp đèn, cúi đầu khom lưng cười nói: “Tướng quân, ngài nghỉ ngơi trước đi, cơm canh lát nữa sẽ được hầu hạ đưa lên.”
Mộ Thanh đáp một tiếng nhàn nhạt, cởϊ áσ khoác lông chồn tía, giũ tuyết. Bộ khoái kia thấy vậy vội đi lại muốn đỡ áo, lại nghe Mộ Thanh nói: “Cảm ơn, không cần.”
Nàng tự mình treo áo khoác lên trên bình phong, cẩn thận sửa sang lại mới xoay người đến ngồi trước bàn. Bộ khoái có chút xấu hổ, mắt nhìn ngọn đèn dầu sáng ngời, trong lòng bất giác sinh kinh ngạc. Nghe nói vị tướng quân này là Trung Lang tướng của quân Tây Bắc, cấp quan so với tri huyện đại nhân còn cao hơn, có phong hào trong người, hắn vốn tưởng rằng sẽ là một hán tử cường tráng, không ngờ lại là một thiếu niên lang.
Thiếu niên khoảng mười sáu bảy tuổi, dung mạo không đáng chú ý, hành xử với người khác xa cách, thoạt nhìn không dễ ở chung.
“Tiểu nhị! Trà nóng đâu? Hừ! Đồ vô dụng này, không biết nhìn gì cả!” Bộ khoái thấy Mộ Thanh không dễ ở chung, xấu hổ không biết nói chuyện gì, đành phải mở cửa phòng cao giọng hô quát với người dưới lầu.
Mộ Thanh nhíu mày lạnh nhạt nói: “Ồn quá!”
Khách điếm này rất nhỏ, thân binh chỉ có thể mang theo một người, nàng dẫn Nguyệt Sát cùng theo vào thành, Hàn Kỳ Sơ, Lưu Hắc Tử và Thạch Đại Hải theo quân đóng ở ngoài thành. Khách điếm không có chuồng ngựa, vào thành Nguyệt Sát dẫn ngựa đến chuồng ngựa của huyện nha, nếu không phải chưa trở về, cũng không cần người khác đưa nàng lên lầu. Ngày thường cảm thấy Nguyệt Sát không khác gì một bà quản gia, hiện giờ cảm thấy vẫn khá tốt, ít nhất không ầm ĩ.
Bộ khoái kia càng thêm xấu hổ, lại không dám lớn tiếng hô quát nữa, chỉ đứng ngoài cửa chờ tiểu nhị đưa trà tới.
Lúc này, chợt thấy một người từ dưới lầu bước nhanh lên cầu thang tầng hai.
Người nọ khoác một thân áo choàng đen, sau khi lên đến hành lang cởi bỏ mũ áo, mái tóc dưới mũ không được vấn, tóc đen thắt cùng bảo châu, tai trái xỏ vòng, mắt sâu như vực, mặt trái có vết sẹo, bên hông treo một thanh loan đao tinh xảo. Dung mạo của người dị quốc khiến bộ khoái kinh sợ kêu lên: “Hồ Hồ, người Hồ!”
Tuy rằng Việt Châu tiếp giáp Tây Bắc, nhưng bá tánh chưa từng gặp người Hồ, chỉ nghe tiên sinh kể chuyện trong quán trà kể chiến sự Tây Bắc người Hồ hung tàn. Hôm nay Thánh giá vào thành, tuy nghe nói có sứ đoàn nghị hòa của Ngũ Hồ ở dịch quán, nhưng cũng không phải nghỉ ở khách điếm này. Lúc này đột nhiên bắt gặp, bộ khoái kêu lên oai oái, Hô Diên Hạo ngẩng đầu, ngọn đèn màu đỏ treo trên xà nhà chiếu lên đôi con ngươi như nhiễm hồng, khác nào một con sói khát máu trong đêm gió tuyết lạnh lẽo.
Bộ khoái kia vội vã đóng cửa lại, chống tay vào cánh cửa hoảng sợ hô với Mộ Thanh: “Tướng tướng, tướng quân! Hồ Hồ Hồ……”
“Hô Diên Hạo.” Mộ Thanh cau mày.
Đại Hưng và Ngũ Hồ nghị hòa, các bộ tộc người Hồ đều phái dũng sĩ hộ tống Vương tử nhập kinh như vật thế chấp, dũng sĩ trong tộc cũng đảm nhiệm việc đàm phán nghị hòa, chỉ có tộc Địch Nhân là bất đồng, Hô Diên Hạo tự mình dẫn theo tiểu vương tôn Hô Duyên Tra Liệt ba tuổi tới. Hô Diên Hạo xưng vương không lâu, căn cơ chưa vững chắc, lúc này dám bỏ lại bộ tộc đến Thịnh Kinh, người khác cảm thấy hắn gan lớn cuồng vọng, Mộ Thanh lại biết rõ hắn xảo trá như sói, hành sự như thế tất có ý đồ khác. Chỉ là một đường này cũng chưa nhìn ra ý đồ của hắn, những lần trước mỗi khi nàng nghỉ ngơi hắn đều đến quấy rầy, nên lúc này đây thấy hắn xuất hiện ở chỗ này nàng không ngạc nhiên.
“Ngươi đi xuống đi, hai nước nghị hòa, hắn sẽ không gϊếŧ ngươi.” Mộ Thanh nói.
“Hả?” Bộ khoái không ngờ Mộ Thanh lại đuổi người lúc này, tuy biết nàng nói có đạo lý, lại không dám dịch chân: “Thế hắn, hắn……”
Người Hồ không phải nghỉ ở dịch quán? Vì sao hắn lại tới khách sạn?
“Hắn nhàn quá đau trứng.” Mộ Thanh ngại ầm ĩ, lười giải thích.
Bộ khoái kia giật giật khóe miệng, lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Hô Diên Hạo đứng ở cửa, sắc mặt cổ quái, “Bổn vương thật hoài nghi ngày ấy ở địa cung sờ nhầm, ngươi đến cùng có phải……”
Hai chữ “nữ nhân” chưa ra khỏi miệng, Mộ Thanh đã nắm một chén trà trên bàn, ném về phía cửa, Hô Diên Hạo lắc mình tránh thoát, chén trà kia vụt một tiếng ném xuống dưới lầu, vỡ nát đầy đất.
“Lăn ra ngoài!” Mộ Thanh lạnh giọng nói.
Hô Diên Hạo thấy mặt nàng như sương lạnh, thế nhưng không giận, chỉ u ám liếc nhìn bộ khoái kia một cái, nói: “Bảo ngươi lăn đi, không nghe thấy sao?”
Bộ khoái kia chỉ chỉ cái mũi mình, hai mắt trừng lớn, lại không dám giận, bởi vì bị Hô Diên Hạo liếc mắt nhìn một cái đã cảm thấy mình giống như miếng thịt bị con sói để mắt tới, cả người không thoải mái, lập tức nơm nớp lo mà đi ra ngoài cửa.
“Từ từ.” Hô Diên Hạo lại gọi hắn, “Lấy hai bộ bát đũa tới, bổn vương muốn dùng bữa cùng Anh Duệ tướng quân.”
Hai nước tuy đang nghị hòa, nhưng ban đêm lại gặp gỡ riêng Địch Vương, còn cùng nhau dùng bữa, việc này nếu truyền ra ngoài khó đảm bảo không bị Ngự Sử gán tội thông đồng với địch. Bộ khoái than thầm trong lòng, ngoài miệng lại không dám nói gì, xoay người ra khỏi phòng.
“Bày cơm ở đại sảnh.” Mộ Thanh ở trong phòng nói, “Bốn bộ bát đũa.”
“Hả?” Bộ khoái kia quay đầu lại, không biết bốn bộ bát đũa từ đâu mà đến, lại thấy Mộ Thanh đã đứng dậy, muốn đi ra ngoài, Hô Diên Hạo phất tay áo một cái, cửa phòng rầm rầm đóng lại!
Trong phòng Mộ Thanh lạnh lùng hỏi: “Địch Vương có ý gì?”
Hô Diên Hạo cười nói: “Bổn vương muốn cẩn thận nhìn ngươi một lát.”
Bộ khoái kia nghe vậy cả người lập tức nổi da gà, từ khi Thánh Thượng chiêu nạp mỹ nam tử khắp nơi làm phong phú hành cung ở Biện Hà, con cháu sĩ tộc cũng bắt đầu có tật xấu thích nam phong, nghe nói đặc biệt là con cháu sĩ tộc ở Thịnh Kinh, lại không ngờ đam mê này còn xuất hiện ở cả người Hồ.
Bộ khoái run rẩy, mang một thân nổi đầy da gà xiêu vẹo đi xuống lầu, suy nghĩ cơm chiều có nên bưng lên muộn một chút hay không, tránh phá vỡ chuyện tốt của người ta, tính mạng khó giữ được.
Nghe tiếng bộ khoái đi xuống lầu, ở trong phòng Mộ Thanh lạnh lùng nhìn Hô Diên Hạo, hắn cùng với trước đó vài ngày đã có những khác biệt rất lớn, bím tóc bện bảo châu, tai trái đeo ưng vòng, vòng kia khắc Thiên Ưng, là biểu tượng của Địch Vương, hình giống như Ưng phù trên tay trái.
Kẻ sĩ ba ngày không gặp phải lau mắt mà nhìn, nàng và Hô Diên Hạo đã không gặp nhau gần hai tháng từ ngày ở địa cung, hắn đã không còn là Địch Tam vương tử được nữ nô sinh ra chịu chúng huynh đệ nhục nhã xem nhẹ, mà là Địch Vương, tôn quý, cuồng vọng, bễ nghễ hết thảy.
Hô Diên Hạo cũng nhìn Mộ Thanh, sau khi rời đi vội vàng khỏi địa cung, chuyện trong bộ tộc, việc thần giáp, Lặc Đan vương liên hợp với ba bộ tộc còn lại, Tây Bắc quân thừa cơ đánh gϊếŧ, hai tháng này vội vã đến nỗi hắn chỉ mong co thể phân thân, nhưng lại chưa từng quên lần từ biệt khi đó.
Hắn còn nhớ rõ những chuyện cùng trải qua khi ở địa cung, còn nhớ rõ lần đυ.ng chạm ngoài ý muốn ở trong điện, còn nhớ rõ xúc cảm dưới bàn tay, nhớ rõ ngày ấy vội vàng rời khỏi không kịp nhìn thấy diện mạo thật của nàng.
Tối nay, hắn cuối cùng cũng tìm được cơ hội cùng nàng ở một chỗ.
“Bỏ lớp mặt nạ xấu xí kia đi, để bổn vương nhìn một cái ngươi rốt cuộc trông như thế nào.” Hô Diên Hạo nói.
Mộ Thanh lạnh lùng cười, biếи ŧɦái vẫn là biếи ŧɦái.
Kẻ này dùng danh nghĩa Địch Vương tự mình đi sứ nghị hòa, từ sau khi rời khỏi biên quan Tây Bắc đi một đường năm ngày, tìm đến nàng lại giở trò đăng đồ tử. Thánh giá và quân Tây Bắc tính cả đoàn nghị hòa của hai nước cùng trở lại Kinh thành, những châu phủ huyện thành đi ngang qua đã sớm nhận được ý chỉ tiếp giá ven đường. Vì lý do an nguy của Thánh giá, châu phủ dọc đường đều bố trí tách riêng sứ đoàn Ngũ Hồ và Thánh giá ra, tướng lĩnh Tây Bắc quân có khi sẽ sắp xếp ở cùng một chỗ với Thánh giá, có khi sẽ tách ra, huyện nhỏ như Phụng huyện, khách điếm quá chật chội, sẽ tách ra.
Mặc kệ là tách ra hay là cùng nhau, sứ đoàn nghị hòa Ngũ Hồ sẽ nghỉ ở dịch quán, không cùng một chỗ với bọn họ. Sau khi nghỉ ngơi, theo quy củ ban đêm không thể tùy ý đi lại, Hô Diên Hạo lại không tuân thủ quy củ, muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó, mỗi ngày đều đến nơi Tây Bắc quân nghỉ ngơi tìm nàng, quấy nhiễu thanh tịnh, phiền phức vô cùng.
Hai ngày trước nghỉ tại khách điếm có chuồng ngựa, phòng cũng đủ dùng, thân binh của nàng đều theo ở bên cạnh, sau khi vào khách điếm Thạch Đại Hải đi buộc ngựa, Nguyệt Sát cùng với Lưu Hắc Tử, Hàn Kỳ Sơ đều ở bên người nàng, không đến mức một mình đối mặt Hô Diên Hạo.
Tối nay, Nguyên Tu theo Thánh giá đến khách điếm dàn xếp chỗ ở chưa trở về, đám người Hàn Kỳ Sơ đóng quân ngoài thành, Nguyệt Sát đi huyện nha, Hô Diên Hạo tới sớm như thế, gần như chân trước nàng vừa tới chân sau hắn đã đến, thoạt nhìn là tính toán tốt lúc này bên cạnh nàng không có ai mới đến.
Mộ Thanh không hoảng sợ, lưỡi đao trong tay chỉ về phía Hô Diên Hạo, nói: “Địch Vương có thể thử xem.”
Hô Diên Hạo nhìn đao trên tay nàng, không bất ngờ mà ngược lại còn cười tiến tới gần, “Được, thế bổn vương liền thử xem.”
“Vậy phải cẩn thận, đừng kinh động đến những tướng lĩnh khác.” Mộ Thanh lạnh nhạt nói một tiếng, đao đâm lại như gió, nhằm thẳng về phía yết hầu Hô Diên Hạo!
Sát khí!
Sắc mặt Hô Diên Hạo trầm xuống, hai nước nghị hòa, hắn cho rằng nàng sẽ không động ý định gϊếŧ hắn, không ngờ nàng chưa bao giờ từ bỏ. Hắn hơi ngửa về sau, trở tay nắm lấy tay Mộ Thanh, nói: “Vậy ngươi cũng phải cẩn thận, nếu thật sự kinh động những người khác, bổn vương phải đem thân phận của ngươi chiêu cáo thiên hạ, sẽ nói tới nơi này là muốn ngủ cùng ngươi.”
Mộ Thanh thầm giận, ra chiêu lại chưa loạn, cổ tay lật lại nương theo ánh đèn chiếu ngược mà ra chiêu, khi Hô Diên Hạo đang nheo mắt, nàng bỗng chốc rút lại cánh tay nhằm về phía yết hầu của hắn, chân đá về phía sau, cửa phòng đột ngột mở ra!
Lúc Hô Diên Hạo còn đang trợn mắt, Mộ Thanh đã ra khỏi cửa phòng, nghênh ngang đi xuống lầu.
Hô Diên Hạo nhìn bóng dáng nàng, lúc này mới ý thức được lại bị nàng chơi, sát chiêu vừa rồi chẳng qua chỉ là muốn ép hắn lui về phía sau, nàng nhân cơ hội mà mở cửa xuống lầu!
Sắc mặt nam tử từ âm trầm chuyển thành xanh đen, Mộ Thanh đã ở dưới lầu, bộ khoái kia vẫn đang ở dưới lầu chưa đi, còn đang cân nhắc có nên thật sự chuẩn bị bốn bộ bát đũa hay không, khi nào mang lên mới thích hợp, đã thấy Mộ Thanh đi xuống lầu. Hắn bất giác cảm thấy kỳ quái, chưa kịp mở miệng, lại nghe thấy bên ngoài có cung nhân cao giọng đưa tin: “Thánh Thượng giá lâm ——”
Bộ khoái kinh sợ, vội vàng quỳ ở cửa nghênh Thánh giá.
Mành được vén lên, Nguyên Tu theo Bộ Tích Hoan đi vào, thấy Hô Diên Hạo đứng ở cửa lầu hai, sắc mặt Nguyên Tu trầm xuống, hỏi Mộ Thanh: “Việt Từ đâu?”
“Đi huyện nha buộc ngựa.”
“Ồ?” Bộ Tích Hoan lãnh đạm nói, “Trưởng thân binh như hắn cũng không xứng chức, chẳng bằng trẫm phái người khác cho ngươi?”
“Nếu bệ hạ có thể phái một người ba đầu sáu tay tất nhiên là tốt nhất.” Cuối cùng Mộ Thanh cũng biết vì sao Nguyệt Sát hà khắc như vậy, có một chủ nhân hà khắc, hắn không muốn hà khắc cũng khó.
Phụng huyện đất nghèo người thưa, người của huyện nha không đủ, Thánh giá vào thành, tri huyện điều hơn nửa số người đến Khách Lai cư, còn mọi người trong khách điếm này đều đến phòng bếp chuẩn bị cơm canh, bộ khoái kia là sau khi nàng vào khách điếm rồi mới đến. Không người có người buộc ngựa, Nguyệt Sát mới đành phải tự mình đi, hắn cũng khó liệu đến chuyện Hô Diên Hạo nhân cơ hội này lại đây, người không thể có ba đầu sáu tay, sao có thể trách móc nặng nề?
Bộ Tích Hoan liếc nhìn nàng một cái, thấy nàng nói thay Nguyệt Sát, người lại chưa có việc gì, nên không nhắc lại việc này.
Việt Từ là người của Thứ Nguyệt môn, Mộ Thanh không chịu đổi người, tức là có cảm tình với Thứ Nguyệt môn. Nguyên Tu nhíu mày, lúc này mới nhớ lại vì chuyện nàng và Thánh Thượng có quen biết mà kinh sợ, nên quên chưa hỏi nàng và môn chủ của Thứ Nguyệt môn có quan hệ thế nào.
Việc này trước mắt không thể hỏi, Nguyên Tu quay sang nói với Hô Diên Hạo: “Địch Vương thật là một bữa cũng không chịu thiếu.”
Hắn thân là chủ soái Tây Bắc quân, trên đường hồi kinh đi theo hộ giá, vào trong thành trước tiên phải thu xếp cho Thánh giá. Đã năm ngày kể từ khi ra khỏi quan thành, ngày nào Hô Diên Hạo cũng tới tìm Mộ Thanh, bên ngoài khách điếm vốn có đội ngũ thân binh của hắn canh giữ, nhưng trong lúc nghị hòa, thân binh của hắn không tiện xung đột với người Hồ. Mộ Thanh vì tránh hiềm nghi, buổi tối nhiều ngày đều dùng cơm ở sảnh lớn. Hắn thấy nàng cùng Hô Diên Hạo ngồi cùng bàn dùng cơm cảm thấy chói mắt, cho nên ngày ngày ngồi cùng, sau đó không biết Thánh Thượng từ chỗ nào biết được việc này, cũng tới ngồi cùng bàn dùng bữa, lấy lý do đường hoàng —— quân thần cùng vui.
Một đường mới được năm ngày, bốn người ngồi cùng bàn dùng bữa đã thành việc không hẹn mà thành.
Hô Diên Hạo nói: “Bổn vương không có hứng thú với đồ ăn Đại Hưng, chỉ là muốn ngồi cùng Anh Duệ tướng quân thôi.”
Lời này mang hàm nghĩa ái muội, Bộ Tích Hoan cười nhìn Mộ Thanh, Mộ Thanh ngồi xuống bàn, để lại bóng lưng cho Hô Diên Hạo còn ở trên lầu, lãnh đạm nói: “Xin lỗi, ta không có hứng thú với biếи ŧɦái.”
Bộ Tích Hoan nhìn sắc mặt Hô Diên Hạo đen như đáy nồi, khóe môi cong cong, lắc đầu bật cười, miệng nàng trước nay vẫn độc, chỉ cần không phải độc hắn, độc ai hắn đều cảm thấy thật vui. Hắn vào ngồi xuống bên cạnh, Nguyên Tu cung kính hành lễ, cũng ngồi vào, Hô Diên Hạo từ trên lầu xuống, tự động ngồi vào vị trí bỏ trống của bàn vuông.
Bộ khoái bị bỏ quên đi ở ngoài cửa, hắn không dám đứng dậy, đành phải nơm nớp lo sợ nói: “Ngô, Ngô hoàng…… vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Ừ.” Một giọng nói truyền đến, lười nhác tận xương, không chút để ý: “Dứng dậy đi, truyền thức ăn lên.”
Giọng nói này khó mà liên tưởng đến Đế Vương hỉ nộ vô thường bạo ngược thành tính trong lời đồn, bộ khoái lại không dám nhìn trộm đế nhan, tạ ơn đứng dậy, run tay run chân chạy đi truyền thức ăn.
Người Việt Châu thích vị tương, một bàn đồ ăn, gà vịt cá tôm đều có màu sắc vàng ươm sáng bóng, bên ngoài khách điếm tuyết lớn bay tán loạn, bên trong sảnh chính than hồng cháy vang, bốn người vây quanh bàn mà ngồi, người đẹp đồ ăn ngon, chỉ có không khí là không hài hòa.
Hô Diên Hạo chính là người phá hư bầu không khí, nhưng bản thân lại không thèm để ý, cởi rượu túi bên hông ngửa đầu uống một ngụm, nói: “Vẫn là rượu thảo nguyên ngon, rượu Trung Nguyên nhạt như nướ© đáı ngựa.”
Hắn ác ý cười, Bộ Tích Hoan và Nguyên Tu lại như mắt điếc tai ngơ, Mộ Thanh cũng tự mình ăn cơm không để ý tới hắn, Hô Diên Hạo cảm thấy không thú vị, năm ngày này hắn nghĩ mọi cách nói chuyện với nàng, nàng lại luôn lạnh nhạt xa cách, hắn chưa thấy nữ nhân nào ít nói như vậy.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hô Diên Hạo thoáng động.
Nàng cũng không phải ít nói, chỉ là gặp được vụ án mới nói nhiều.
Hô Diên Hạo nuốt xuống một ngụm rượu mạnh, bỗng nhiên cười, hỏi Mộ Thanh: “Đúng rồi, ở trong cung điện tròn của địa cung, rốt cuộc ngươi làm thế nào biết cửa ra là cửa Thủy?”
Nàng nói câu chuyện của những hình khắc trên tám trụ đài, cởi bỏ bí ẩn việc Xiêm Lan quốc cổ biến mất, vạch trần bí mật bộ tộc Ngũ Hồ là hậu nhân của Xiêm Lan đại đế, lại chưa từng nói bằng gì kết luận đường ra là cửa Thủy.
------ Nói ngoài lề ------
Leo: Ở cuối chương này tác giả có giới thiệu truyện “Ngự linh nữ đạo” của tác giả Tiễn Vũ. Một bộ tu tiên huyền huyễn vô cùng đồ sộ với bút lực rất tốt. Nàng nào có hứng thú với tu tiên có thể tìm đọc nhé, truyện mới chỉ hoàn Convert chưa edit hoàn thì phải. Bản convert cũng rất dễ đọc. Leo đề cử truyện này nhé ^^~