Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Quyển 1 - Chương 101: Muốn lừa người trước tiên phải thông minh

Cho đến khi tầm mắt nhìn thấy cửa đá, Mạnh Tam hít vào một ngụm khí lạnh, hô to: “Đại tướng quân!”

Tiếng vừa cất lên, Nguyên Tu và Nguyệt Sát đã nhìn thấy phía trước, đằng sau vách tường treo đầy cầu sắt rậm rạp bị quyền phong quét sang hai bên, là một cái hố sâu!

Nguyệt Sát ở phía trước, một đường như gió lốc, khi thoát khỏi rừng cầu sắt, trông thấy hố sâu kia, người đã ở giữa không trung! Bên kia hố chính là cuối đường, cửa đá trong tầm mắt, phía trước lại bỗng nhiên không còn cơ quan cầu sắt, Nguyệt Sát đang ở giữa không trung, sức lực suy giảm, không có chỗ mượn lực, lập tức lọt vào trong hố sâu!

Bên trong cơ quan này có đèn ở hai bên vách đá, nhưng Nguyên Tu và Nguyệt Sát không có thời gian thắp sáng, hai người một đường đều sờ soạng tiến lên, hố sâu lại tối tăm, không thấy năm ngón tay, Nguyệt Sát rơi xuống, hai mắt còn chưa thích ứng được với bóng tối, đã nghe thấy tiếng sắt nặng nề chìm xuống, cùng với những lưỡi đao lạnh lẽo bên dưới hố.

Cổ tay áo của Nguyệt Sát giương lên, trong bóng tối không nhìn thấy được sợi tơ mảnh trong ống tay hắn, không biết hắn mượn lực từ chỗ nào, dẫm trên tường đá, giống như chim ưng bay vọt lên!

Vừa nhảy lên, trong thời gian nháy mắt, Nguyên Tu đã thoát khỏi cơ quan cầu sắt, lúc trước nhìn thấy Nguyệt Sát rơi xuống hố, trong lòng hắn đã có báo động, khi sắp thoát khỏi cơ quan, hắn dùng quyền ném một quả cầu về phía vách đá, tiếng va đập điếc tai, gạch xanh rơi xuống vỡ vụn, Nguyên Tu đạp lên những cục đá vụn, lại bám vào vách tường, mượn lực nhảy qua đối diện hố sâu.

Khi rơi xuống đất, Nguyệt Sát cũng đang đi lên, sợi tơ trong cổ tay áo đã thu lại, trong mắt Nguyên Tu lộ ra nghi ngờ, khi nhìn dưới hố sâu thì hơi cụp mắt che mất thần sắc nơi đáy mắt, nhìn trong chốc lát, mày kiếm nhíu chặt lại.

“Dưới hố có cơ quan?”

“Ừ.”

“Ở chỗ này còn đào hố bố trí cơ quan! Chủ nhân nơi này cũng thật biết dọa người!” Mạnh Tam tức giận mắng, theo đường hầm đến ba lối rẽ, gặp lại cơ quan hố ác ý như thế này, trong lòng hắn không có một chút hảo cảm với chủ nhân địa cung, cho dù nơi này thật sự là lăng tẩm của Xiêm Lan đại đế, thì lòng dạ của đại đế này cũng quá đen rồi! Cơ quan cầu sắt dầy như cây rừng nhanh như gió bão, còn đen đến khó nhìn thấy con đường phía trước, trên tường có đèn, nhưng ai có thể rảnh tay thắp? Cho dù một vài người vượt qua được rừng cầu sắt, cũng rất có thể ở thời khắc cuối cùng chết dưới cơ quan hố!

“Nàng ở bên kia cũng có thể có hố này.” Sắc mặt của Nguyệt Sát trầm xuống.

“Yên tâm đi, hắn có bản lĩnh tìm được phương pháp vượt qua.” Nguyên Tu khoanh tay nói, xoay người nhìn cửa đá phía sau, cửa đá và cơ quan hố chỉ cách nhau khoảng một trượng, cơ quan mở cửa không biết có phải nằm trong một trượng này không.

Đến cuối đường này, Nguyên Tu lại cảm thấy không xác định cho lắm, hắn cảm thấy bọn họ đi quá thuận lợi, lấy tâm tư của chủ nhân địa cung, cơ quan mở cửa chắc chắn không dễ tìm.

“Nói không chừng ở dưới hố này.” Nguyệt Sát nói, hắn cũng cảm thấy quá thuận lợi. Cơ quan mở cửa dưới đường hầm lúc trước bọn họ tìm lâu như vậy, đường này cơ quan tuyệt không đơn giản, chỗ khó khăn để tìm kiếm cơ quan nhất, cũng chính là dưới hố này.

“Hừm, cũng không chừng lại ở trên đường đến đây.” Nguyên Tu đồng ý, lấy tâm tư của chủ nhân nơi này, hắn rất có thể sẽ làm như thế, hố cơ quan là một loại khả năng, cũng có thể ở trên đường, ví dụ như trên vách đá. Trên vách đá có ngọn đèn, bọn họ một đường không rảnh để đốt, nhưng nói không chừng cơ quan cần phải vừa vượt qua cầu sắt vừa tìm cách mở.

Hai người nhìn hố cơ quan, mặt trầm như nước.

Mạnh Tam cổ quái nhìn bóng dáng hai người, chỉ chỉ trên tường, “Cái đó… Không phải ở đàng kia sao?”

Nguyên Tu và Nguyệt Sát phút chốc đều quay đầu, nhìn lại, giật mình.

Trên vách đá bên trái cửa, có một khối gạch xanh khắc hình trăng lưỡi liềm!

Nguyên Tu: “…”

Nguyệt Sát: “…”

Mạnh Tam hơi hắng giọng ho, vì để lại cho Nguyên Tu chút mặt mũi, nói: “Nhìn có vẻ giống, giống cơ quan để mở cửa, không biết có phải không.”

Nguyên Tu hơi nhíu mi lại, hắn và Nguyệt Sát đều cho rằng cơ quan mở cửa không dễ tìm, không ai nghĩ có thể tìm được ở trong phạm vi một trượng này, cũng sẽ không để ý những chỗ gần cạnh, không ngờ thật sự có! Nhưng mà, phải hay không, khó nói.

Nguyệt Sát cũng không ngờ tới, nhưng cũng có thể do bọn họ tưởng tượng phức tạp, bên trong địa cung dưới lòng đất này chỗ nào cũng quỷ dị khó dò, đi tới nơi nào cũng không dễ dàng, bởi vậy theo bản năng bọn họ cảm thấy cơ quan mở cửa đá của nơi này không dễ tìm.

Có lẽ chủ nhân địa cung đoán được bọn họ sẽ có tâm tư này, cho nên cố tình đi ngược lại?

Nguyên Tu cùng Nguyệt Sát liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người đều muốn đi lên.

“Chi bằng tìm kiếm thêm một chút?” Mạnh Tam hỏi.

“Không, mở!” Nguyên Tu khoanh tay nhìn viên gạch kia, bóng lưng thẳng thắn mà cương nghị, “Cần gì e ngại thật giả! Hắn dám bố trí cơ quan này, ta cũng dám mở! Nếu mở lầm, cùng lắm là một hồi chém gϊếŧ! Đập nát cơ quan trong đường này, không tin không ra được!”

Nguyệt Sát cũng không có ý kiến, sai thì cùng lắm đánh một hồi, nếu đúng có thể đi ra ngoài, không thể buông tha cho bất cứ khả năng nào.

Mạnh Tam nghe thấy lời của Nguyên Tu, tâm sinh hào hùng, vỗ ngực, “Ta phát hiện, để ta!”

Nguyên Tu không ngăn cản hắn, cùng Nguyệt Sát tránh ra hai bên, Nguyên Tu đứng ở bên cạnh Mạnh Tam, đề phòng lát nữa khởi động cơ quan, nếu có nguy hiểm gì, có thể mang hắn tránh thoát.

Mạnh Tam không sợ trời không sợ đất, cũng không có tâm tư phức tạp như Nguyên Tu và Nguyệt Sát, Nguyên Tu đồng ý khởi động cơ quan, hắn đưa tay về phía viên gạch hình trăng rằm dứt khoát ấn một cái!

Khi viên gạch xanh được ấn xuống, vách đá lạnh lẽo đến xương, gạch đá trầm như sắt, bên tai có tiếng sắt từ từ chuyển động, cửa đá ngàn năm chưa mở, chấn động đất như đá nổ, cuồn cuộn ầm vang đáng kinh sợ.

Ầm ầm!

Ầm ầm!

Hình như có sức lực gì đó vô cùng mạnh va chạm với cửa đá!

Tay Mạnh Tam còn đang đặt trên viên gạch, giương miệng quay đầu nhìn chằm chằm cửa đá kia, “Sao, sao lại có động tĩnh lớn như vậy…”

Lời còn chưa nói xong, cửa đá đã đột ngột mở ra! Như miệng rồng đột ngột giương lên, sóng to cuồn cuộn, trong khoảng một trượng, chớp mắt biến mất!

Nguyên Tu và Nguyệt Sát khi nghe thấy âm thanh va chạm kia đã sinh ra cảnh giác, đến khi cửa đá đột ngột mở ra, Mạnh Tam lập tức bị Nguyên Tu nhấc lên, bước trên vách đá, nhưng đã quá muộn, cửa đá giống như liền với sông ngầm, cửa vừa mở giống như đập nước được tháo ra, thế nước ào ào, dưới sự va chạm, dưới chân Nguyên Tu và Nguyệt Sát đồng thời trượt đi, không kịp thoát khỏi, ba người bị sông ngầm cuốn vào trong hầm cơ quan!

*

Tám trụ hỏa đài ánh lửa hừng hực, trên đài cao hoàng kim châu ngọc chồng chất như núi, bên cạnh là mười đài rương lớn, giáp y tràn đầy, tơ vàng chói mắt.

Hô Diên Hạo chưa đến gần, chỉ nâng tay ném thứ gì đó đi! Ánh lửa chiếu lại, chỉ thấy một thanh chủy thủ lóe ánh vàng, bắn về phía bộ giáp y, keng một tiếng!

Tiếng vang thanh thúy lọt vào tai, chủy thủ leng keng rơi xuống đất, giáp y vẫn nằm bất đông trên mặt rương, không tổn hao chút gì.

Ánh mắt Hô Diên Hạo sáng ngời, bước qua đem bộ giáp y nhấc lên, bộ giáp y kia không giống chiến giáp của võ tướng, chỉ là giáp mềm, nhìn giống như được chế tác từ tơ vàng, nhưng tơ vàng mềm mỏng không thể làm giáp, bộ giáp này không biết do vật gì chế tạo, đao thương bất nhập!

Mười rương giáp y nằm thành hàng dài, nếu có một đội quân mặc thần giáp, định có thể xưng bá một phương, thành một nhánh Thần quân!

Tâm tình Hô Diên Hạo mênh mông, vừa định đem giáp y mặc vào, chợt thấy phía sau có ánh mắt nhìn hắn chằm chằm, sau khi xoay người về phía Mộ Thanh, trong con ngươi toát ra vẻ âm trầm, cười nói: “Bổn vương có thể tìm được kho báu, công lao của Anh Duệ tướng quân không nhỏ, bộ giáp y này bổn vương tặng cho tướng quân.”

Nói là tặng cho, nhưng hắn cũng không cho phép Mộ Thanh cự tuyệt, mở hai tay của nàng ra, đem giáp y khoác lên, muốn mặc bộ giáp kia cho nàng. Trước ngực bộ giáp y có vạt áo cần buộc lại, nếu như hắn mặc áo cho Mộ Thanh, không thể không giúp nàng cài trước ngực, nửa người trên của Mộ Thanh bị điểm huyệt, không thể chống cự, chỉ có đi đứng là còn hành động tự tiện.

Nhưng nàng không lui về phía sau, chỉ hơi nhíu mi, trào phúng nói: “Hô Diên vương tử thật biết hầu hạ người khác.”

Sắc mặt Hô Diên Hạo trầm xuống, lập tức ném giáp y lên người Mộ Thanh, nâng tay giúp nàng giải huyệt đạo, từng chữ như nghiến răng mà nói, “Tự mặc!”

Mộ Thanh lấy lại được tự do, trong lòng biết Hô Diên Hạo đem giáp y tặng cho nàng không phải xuất phát từ rộng rãi, chỉ là do bản tính đa nghi, sợ mặc giáp y vào sẽ nguy hiểm trong người, lấy nàng thí nghiệm trước mà thôi. Trong lòng nàng hiểu rõ, nhưng không nói toạc ra, cầm giáp y trên tay, chỉ cảm thấy mềm mại, không có cảm giác lạnh như băng như trong tưởng tượng, mặc lên người cũng không có cảm giác cứng rắn, ngược lại rất vừa vặn.

Hô Diên Hạo thấy Mộ Thanh không có chuyện gì, vui sướиɠ như điên, liếc mắt nhìn những rương chứa thần giáp, nâng tay muốn điểm huyệt Mộ Thanh, nhưng khi ngón tay dừng trên người Mộ Thanh, hắn hơi giật mình, sau đó sắc mặt lập tức biến đổi!

Ánh mắt Mộ Thanh lộ ra trào phúng, nàng mặc giáp y hắn đưa cho, bởi vậy hắn không thể điểm huyệt nàng nữa.

“Ngươi… cố ý lừa bổn vương đưa giáp y cho ngươi?” Đôi mắt Hô Diên Hạo nheo lại, nguy hiểm như sói. Thật ra vừa rồi hắn không muốn đưa giáp y cho nàng mặc, chỉ là khi muốn mặc giáp y lại cảm giác được ánh mắt của nàng, hắn mới cảm thấy bộ giáp này nên có người thử trước một lần, bởi vậy đem giáp y cho nàng. Lúc ấy hắn thầm nghĩ để nàng thử nghiệm xem có nguy hiểm gì không, lại không ngờ sau khi nàng mặc vào cả huyệt đạo hắn cũng không điểm được, lúc này ngẫm lại, lúc trước quả thật là nàng cố ý dụ dỗ hắn!

“Muốn lừa được người khác phải thông minh, đối với ngươi, ta vô dụng.” Mộ Thanh không thừa nhận.

Nàng không cho rằng nàng lừa gạt Hô Diên Hạo, nàng chỉ lợi dụng sự đa nghi của hắn, một ánh mắt đã khiến thần giáp tới tay, không phải mánh khoé của nàng cao minh, mà là hắn rất ngốc.

Hô Diên Hạo tức giận nở nụ cười, ý cười lạnh như băng, bỗng nhiên duỗi tay ra, tóm lấy cổ Mộ Thanh!

Mộ Thanh đã sớm có dự liệu, thấy động tác của hắn cũng lập tức khom người, lưỡi dao ở đầu ngón tay tàn nhẫn đâm về phía đầu gối Hô Diên Hạo! Nàng không lùi mà tiến tới, nhanh nhẹn như báo, trong lòng Hô Diên Hạo đề cao cảnh giác, chân không kịp thu hồi lại, chớp mắt, toàn bộ sức lực đều dồn lại trên đùi hắn, lưỡi dao của Mộ Thanh cách đầu gối hắn một chút xíu, lại thấy mũi đao nhọn như bị một sức lực vô hình cản trở, cổ tay Mộ Thanh đau nhói, đao ở đầu ngón tay chấn động đến nỗi suýt nữa rơi xuống đất! Nàng xiết chặt tay thu lại, khom người lui xuống, kéo dài khoảng cách với Hô Diên Hạo, trong lòng âm thầm đáng tiếc.

Hô Diên Hạo không đuổi theo, ánh mắt dừng lại trên mũi đao của nàng, lạnh lẽo cười, “Ngươi vẫn lừa bổn vương.”

Trên mũi đao kia có dấu vết của chất lỏng màu vàng, là độc rắn, vừa rồi nàng trong hang rắn dùng đao này đẩy những viên gạch. Rồi lại lấy đao này ám sát hắn, hắn mới hiểu được, lúc đó nàng dùng đao này đẩy viên gạch, có lẽ đã có ý niệm ám sát hắn trong đầu, đáng tiếc lúc ấy tâm tư của hắn chỉ đặt trên chuyện làm cách nào để mở được cơ quan, không hề phát hiện ra.

Hắn phải ngẫm lại, hắn còn bỏ qua cái gì nữa hay không?

“Ngươi nói muốn nhìn sự phân bố của những viên gạch trên tường, để liên hệ hàm nghĩa trong đó, thật ra là vì lừa bổn vương giải của ngươi huyệt đạo đúng không?” Hô Diên Hạo cũng không ngốc, có một số việc không phát hiện ra được cũng chỉ vì Mộ Thanh làm quá kín kẽ, nhưng nếu đã phát hiện nàng có ý định sử dụng độc rắn để gϊếŧ hắn, như thế rất dễ dàng có thể phát hiện ra chuyện nàng muốn hắn giải bỏ huyệt đạo là nói dối, bởi vì những viên gạch đó chỉ cần trí nhớ, cũng không cần xem cách thức phân bố. Khi nàng nói lý do này, đã xem qua hai viên gạch trên tường, coi như nàng thông minh, lúc ấy hẳn đã biết những viên gạch đó điêu khắc hình bách quan. Như vậy, tại sao phải lấy cớ xem xét tất cả những viên gạch để mở cơ quan?

Khi đó chẳng qua là muốn lừa hắn cởi bỏ huyệt đạo, để nàng lấy đao đẩy những viên gạch một cách hợp tình hợp lý, nhân cơ hội làm cho mũi đao dính độc, dễ dàng ám sát hắn hơn thôi.

Trong chớp mắt khi cửa hang rắn được mở ra, bởi vì hắn lo ngại, cho nên hắn tiếp tục điểm huyệt nàng, chỉ sợ khi đó nàng sẽ động thủ! Cũng vì hắn chưa từng tin nàng, bên ngoài hang rắn nàng mới không tìm được thời cơ ra tay, nhưng hắn ngàn phòng vạn phòng, cuối cùng vẫn cho nàng một cơ hội, bị nàng lừa đi thần giáp, suýt nữa bị thương dưới tay nàng!

Hô Diên Hạo bỗng nhiên cười to, tiếng cười ngắt quãng, ánh mắt tàn nhẫn, dần dần cười ra huyết khí.

Hắn đã nói, người muốn gϊếŧ hắn đều đã chết, hắn chưa từng nói giỡn. Nàng rơi vào tay hắn, mặc dù hắn cần sự trợ giúp của nàng, nhưng thủ đoạn khiến nàng muốn sống không được muốn chết không xong cũng không thiếu, hắn có thể tra tấn nàng, nhưng một cọng tóc hắn cũng chưa thương tổn.

Hắn hiếm khi đối với kẻ nào cảm thấy hứng thú như thế, nhưng nàng hại hắn nhiều lân thất bại, liên tiếp muốn gϊếŧ hắn, hắn đều có thể không truy cứu, nhưng hắn không thể tha thứ cho chuyện lừa dối.

Vốn định sau khi tìm được đường ra, chỉ cần nàng chịu đi theo hắn, hắn sẽ không gϊếŧ nàng. Nay xem ra, chỉ có thể để mạng của nàng lại chỗ này!