Trong lòng Chu Sơn nổi giận, cả người mất đi lý trí, tiến lên ném chiếc ô của Điền Đông rồi đẩy người phụ nữ kia ra. Người phụ nữ trong vòng tay hắn mất đi chỗ dựa nên trượt chân ngã xuống đất, Chu Sơn dùng một quả đấm đánh hắn ngã xuống đất, vừa đánh vừa mắng
“Vợ mày sinh non rồi có biết hay không, cái thằng chó này.”
Chu Sơn cao 1m8 ngang với Điền Đông. Hàng năm do làm việc nặng nên thân thể cường tráng. Lần trước bị Điền Đông đánh là do anh ấy đuối lý, lần này anh ấy dùng đủ sức để thay em gái mình đòi lại.
Điền Đông thình lình bị ăn đấm, theo bản năng đánh trả, hai người xô xát. Chu Sơn khàn cả giọng chửi đôi nam nữ chó chết kia.
“Em gái tao đang mang thai mà còn phải đi làm vào một ngày tuyết rơi, không để ý mà rớt xuống mương. Con mẹ nó mày đáng bị đâm ngàn đao với con đàn bà hư hỏng này”
“Mày có còn là người không, mày cái đồ súc sinh này”
Tiếp theo Nghiêm Nguyệt cũng gặp tai vạ.
“Cô con mẹ nó cái thứ thối tha không biết xấu hổ, không biết người khác đã kết hôn à.”
“Đồ gái điếm xấu xí không biết xấu hổ đói khát thế sao không lấy cây nhóm bếp thọc mình đi.”
Nghiêm Nguyệt té ngã một cái, đứng dậy mang vẻ mặt vô tội. Từ nhỏ đến lớn cô ta cũng chưa bị ai mắng qua thế này, chưa bao giờ phải chịu sự xúc phạm như thế này, muốn tìm người vây xem cầu cứu nhưng mới phát hiện người khác đều khinh thường nhìn cô ta, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Cuối cùng hai người cũng bị nhân viên tiệm cơm kéo đi, mấu chốt là đánh nhau trước tiệm cơm, thực khách đều thích xem náo nhiệt. Mới ăn cơm phân nửa đã chạy ra vây xem, ông chủ lo lắng có người ăn chùa, ảnh hưởng đến việc buôn bán nên hết sức can ngăn.
Đám đông vây xem hưng phấn rời đi, giống như nhìn thấy bí mật khó lường của nhà người khác lại có đề tài buôn chuyện rồi.
Hai người đánh nhau xong đều bị thương trên người, tới bệnh viện lại bị vây xem. Hai tên đầu gỗ đi đến phòng bệnh, ba người đứng trước phòng bệnh thấy hai người chật vật trở về thì há miệng thở dài, cũng chẳng nói gì cả. Trên mặt Điền Đông ăn hai ba bạt tai, một mùi máu tanh lan tỏa trong miệng.
Chu Vân ở bệnh viện ở mấy ngày, sau khi kiểm tra bên trong tử ©υиɠ không có tàn lưu thì mới xuất viện. Mỗi ngày mẹ chồng hầu hạ cô sinh non, tận tâm tận lực, một ngày ba bữa rất phong phú.
Chu Vân tiết sữa sau sinh non mấy ngày thì dừng lại. Mẹ chồng tìm bà vυ' chuyên nghiệp mát xa vυ' khơi thông cho cô để tránh bị viêm nhiễm. Bà vυ' an ủi cô rằng đứa bé đã không còn nữa, quan trọng là phải dưỡng thân thể khỏe lên, thuận tiện khen vυ' cô đẹp.
Bầu ngực của Chu Vân bởi vì mang thai mà phát dục, sinh non xong thì bộ ngực cũng không nhỏ lại. Cô có được một cặp ngực mang hương vị phụ nữ và mất đi đứa con trong bụng.
Trong lúc ở cữ cả ngày ở trên giường hoặc là nằm, hoặc là ngồi. Trong lúc nhàm chán, cô tìm một số sách để đọc thì phát hiện tài liệu giảng dạy ở đại học của Điền Đông. Đó là giấc mơ thời thiếu nữ mà cô không thực hiện được, tuy rằng trên thực tế bây giờ cô vẫn là một thiếu nữ.
Chu Vân dưỡng thân thể tốt lên, ra tháng thì lập tức làm việc, mất đi rồi sẽ không quay lại được, thương xuân thu buồn không làm nên chuyện gì. Mùa này trong ban không bận rộn, các đồng nghiệp đọc sách nói chuyện phiếm. Chu Vân tương đối tĩnh lặng, yên lặng đọc sách ở trong góc.
Chu Vân và Điền Đông càng im lặng như hai người xa lạ dưới một mái nhà, cùng nhau ăn cơm cùng nhau ngủ. Sau khi sinh non, Chu Vân mất đi ham muốn tìиɧ ɖu͙© một cách kỳ diệu, hai người đắp chăn bông đơn thuần ngủ dưới cùng một mái hiên.
Chu Vân nhờ Lý Tiểu Phương lấy băng đĩa sách giáo khoa tiếng Anh mới từ tỉnh, đặt ở trên bệ bếp, dùng máy ghi âm nhỏ trong nhà phát ra. Lúc mỗi ngày nấu cơm sẽ vừa nhặt rau vừa bắt chước đọc theo.
Vào tháng 5, Chu Vân mua một đống trái cây quý hiếm và bánh ngọt đến thăm cô chủ nhiệm năm đó. Vào tháng 6 cô đã điền nguyện vọng dưới sự dốc lòng chỉ bảo của cô giáo. Tháng 7, cô tham gia thi đại học.
Vào một ngày tháng 8, Chu Vân đang nhặt trứng trong chuồng gà ngoài sân thì một người đưa thư đến nhà, là thư từ Bắc Kinh. Chu Vân đưa cho người đưa thư một túi rau sạch tươi mới, cô rửa sạch sẽ tay rồi mở thư ra, bên trong là giấy báo nhập học của Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh.
Lớn đến thế này, lần đầu tiên Chu Vân cảm nhận được cảm giác được như ước nguyện. Cô vén tóc lên, rửa gương mặt xám xịt vì làm việc nhà, thoa kem bảo vệ da, cho lá thư vuông vức vào túi rồi cưỡi xe đạp lên thị trấn.
Lý Tiểu Phương biết cô thi đậu đại học Bắc Kinh thì hét lên đầy phấn khích, ôm cô xoay một vòng, bị khách hàng trong cửa hàng quốc doanh ghé mắt sang nhìn. Chu Vân thưởng cho mình một chiếc đầm màu xanh đậm, mặc vào hiện ra dáng người duyên dáng yêu kiều rồi bước ra khỏi cửa hàng quốc doanh. Trước khi đạp xe, Lý Tiểu Phương gọi cô lại, chân thành chúc phúc cho cô bạn tốt
“Chu Vân, sau này bà sẽ càng ngày càng tốt”
Đối mặt với những lời chúc tốt đẹp từ bạn thân, Chu Vân cảm thấy trong lòng mềm nhũn. Dưới ánh mặt trời tháng 8, cô nở một nụ cười chân thành.
Chu Vân đi làm đã hơn một năm, bản thân cũng có chút tiền tích cóp, học phí tạm thời còn không phải là vấn đề. Cha mẹ chồng biết tin cô thi đậu đại học thì rất vui, mẹ chồng lén cho cô 200 đồng, cô rất cảm kích.
Tháng 9 năm 1989, Chu Vân từ biệt người nhà, ngồi xe buýt công cộng đến tỉnh trước rồi lên chuyến tàu màu xanh lá đến Bắc Kinh. Chu Sơn và Điền Đông đưa cô đến nhà ga.
Một người đàn ông như Chu Sơn lại đỏ mắt ở nhà ga lải nhải một đống. Điền Đông ở bên cạnh im lặng, cuối cùng dặn dò một câu trên đường cẩn thận.
Chu Vân đi Bắc Kinh, việc học nặng nề, giống như bọt biển, không ngừng tiếp thu mọi kiến thức và thông tin mà thành phố lớn đã cung cấp cho cô. Kỳ nghỉ đông năm 1989 cô trở về vào Tết Âm Lịch, đoạt vé xe lửa. Việc giành giật vé tàu và chèn ép xe lửa, xe buýt khiến cô sởn da gà.
Mùng tám Tết, cô đến cửa hàng quốc doanh tìm Lý Tiểu Phương và mang quà từ Bắc Kinh về cho cô ấy. Lý Tiểu Phương rất thích, lúc chia tay mới ấp úng nói với cô rằng Điền Đông và người phụ nữ kia còn thường xuyên đến nơi này mua quà.
Ra cửa không lâu, Chu Vân đi đến quán nhỏ đối diện khách sạn trên thị trấn, ngồi lẳng lặng chờ ở kia. Sáng nay Điền Đông ra ngoài, không lâu sau đã nhìn thấy một nam một nữ tiến vào khách sạn.
Chu Vân cưỡi xe đạp đi vào đồn công an trên thị trấn, đi vào báo án với ánh mắt bi thương, vừa nói vừa khóc
“Đồng chí cảnh sát, người đàn ông của tôi thông da^ʍ với người phụ nữ khác, hiện tại ở khách sạn Gia Duyệt, lầu hai phòng 206.”
“Người đàn ông của tôi tên là Điền Đông, làm việc ở Cục Điện Lực. Ả kia tên là Nghiêm Nguyệt là giáo viên ngữ văn ở trường tiểu học trung tâm thị trấn. Tôi thật sự không lo nổi, cầu xin anh giúp tôi.”
Nói xong lời cuối này thì cô lấy đôi tay che mặt lại, cầm lòng không đậu mà khóc thét lên