Edit: jena
Không thể mất dấu người phụ nữ kia!
Ngẩng đầy lên, bóng dáng của người phụ nữ vừa nãy đã biến mất.
"A Nhuế!"
Sở Nhuế lảo đảo đi qua vòng người, bị xô đẩy vẫn không có cảm giác gì.
Lúc trước nhìn thấy quái vật sau lưng đôi tình nhân nhưng chỉ nhỏ bằng một phần mười bình thường, cùng lắm chỉ dài bằng một nửa cánh tay, nhưng con quái vật sau lưng người phụ nữ kia đã to lớn gần bằng một nửa người cô, hình dáng cũng rõ ràng, giống như... giống như...
Giống như đã trường thành vậy!
Năm xưa, quái vật sau lưng cha mẹ anh cũng như thế, ngày càng lớn hơn, ban đầu chỉ là một khối thịt mơ hồ, sau đó thành hình, cuối cùng thoát ly cơ thể mẹ, biến thành một con quái vật độc lập.
"A Nhuế..." Thương Trọng Lệ đuổi theo, muốn nói chuyện với anh, nhưng trong mắt Sở Nhuế lại tối đen một mảnh, không nhìn thấy gì, không nghe thấy cậu.
"A Nhuế!" Thương Trọng Lệ hét lên, Sở Nhuế mới giật mình bừng tỉnh, hoảng sợ nhìn xung quanh.
Những người xung quanh đánh giá tò mò nhìn khiến trái tim Sở Nhuế run lên, cơ thể run rẩy được Thương Trọng Lệ ôm trọn vào lòng.
"Phải tìm người phụ nữ đó, quái vật sau lưng cô ấy đang lớn hơn." Sở Nhuế gian nan nuốt nước bọt, mồ hôi ướt nhẹp bết trên tóc mái, dính vào làn da tái nhợt của anh.
Thương Trọng Lệ nhíu mày, cậu cũng không hỏi rõ hơn, chỉ nói: "Được rồi, em đi tìm, anh ở đây chờ em."
"Không, anh đi với em!" Sở Nhuế kiên quyết nói, Thương Trọng Lệ nghiến răng, sau đó gật đầu.
"Cô ấy mặc váy đen có khăn tang trắng, rất dễ nhận ra."
"Em biết rồi!"
Hai người quan sát trái phải suốt đường đi.
Chạy xuống thang cuốn gần đó, Thương Trọng Lệ nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy đen đang đẩy xe mua sắm.
"Ở đó!"
Hai người vội vàng đuổi theo, dòng người chen chúc nhau, đặc biệt trong thang máy, xe mua sắm còn ép vào, giới hạn hành động của cả hai, chờ đi khi đuổi đến thì người phụ nữ đã vào thang máy, đi xuống chỗ khác.
Là bãi đỗ xe tầng ngầm.
Bãi đỗ xe rất rộng, người cũng không ít, bọn họ từ khi A chạy đến khi B mới tìm thấy được người phụ nữ.
Người phụ nữ mặc váy đen đang bỏ đồ lên xe, động tác thong thả từ tốn. Cô đeo một chiếc khăn tang, vốn dĩ gương mặt có tia ưu sầu nhưng nhìn qua thần sắc không có ảnh hưởng gì nhiều, đôi mắt cũng thanh tỉnh điềm nhiên, ánh mắt sắc bén, khí chất cao quý, nhìn qua là một người từng trải.
"A Nhuế, em thật sự không nhìn thấy quái vật sau lưng cô ấy." Thương Trọng Lệ nhíu mày cẩn thận đánh giá, dù cậu đã mở mắt Âm Dương vẫn không thấy được gì.
Sở Nhuế nhìn thấy, quái vật đang nằm trên lưng của người phụ nữ.
Nó như một đứa trẻ lớn xác, cằm tựa lên vai người phụ nữ, thân hình mềm dẻo như rắn, làn da đen nhẻm. Theo động tác của người phụ nữ, Sở Nhuế nhìn thấy được chính diện gương mặt của nó, khuôn miệng rộng lớn chiếm hơn một nửa gương mặt, hàm răng sắc nhọn, đầu lưỡi dài ngoằng co duỗi không ngừng.
"Thấy, anh nhìn thấy!" Sở Nhuế thiếu chút nữa là lao ra ngoài.
Quá lớn, con quái vật này quá lớn...
Sở Nhuế chắc chắn nó sẽ tách ra khỏi lưng người phụ nữ bất kỳ lúc nào.
Sau đó...
Sau đó thì sao?
Đồng tử co rụt lại, hình ảnh chớp nhoáng lóa qua, anh kinh sợ rùng mình.
Sẽ gϊếŧ chết mọi người!
"A Nhuế!" Nhận thấy tình trạng của Sở Nhuế ngày càng tệ hơn, Thương Trọng Lệ đè vai anh lại, ngay trong nháy mắt, Thương Trọng Lệ cũng nhìn thấy.
Cậu cũng nhìn thấy con quái vật kia đang nhìn về phía mình.
"Thật sự... Thật sự ở sau lưng..." Không phải qua miêu tả của Sở Nhuế, mà là cậu thật sự thấy được.
Đối diện với quái vật một giây, Thương Trọng Lệ như một nỗi sợ hãi vô hình nuốt chửng, khiến cho cậu quên phản ứng lại.
Cậu có thể cảm nhận được quái vật kia rất mạnh.
"Em nhìn thấy?" Sở Nhuế hỏi.
Thương Trọng Lệ gian nan gật đầu.
Người phụ nữ sắp xếp đồ xong, ngồi lên xe rời đi, Sở Nhuế và Thương Trọng Lệ nhanh chân lái xe đuổi theo.
Thương Trọng Lệ vừa lái xe vừa suy nghĩ một vấn đề quan trọng. Vì sao cậu không nhìn thấy gì, sau đó lại thấy? Nhớ lại cảnh tượng khi đó, có vẻ như sau khi chạm vào người Sở Nhuế, cậu mới thấy được.
Khi nhờ Hứa Diệu điều tra về đôi tình nhân kia, Hứa Diệu cũng nói ông không nhìn thấy quái vật.
Vậy thì vấn đề nằm trên người Sở Nhuế ư?
Thương Trọng Lệ căng thẳng trong lòng, nghi vấn từ xưa đến nay ồ ạt nhảy ra.
Vì sao Sở Nhuế lại có mắt Âm Dương? Vì sao ảo giác của anh về Hoa Lạc Thâm lại có thể xuất hiện trong ảo cảnh? Vì sao anh ấy có thể thấy được quái vật mà người trong nghề thì không? Và vì sao lúc trước ông nội lại nói Sở Nhuế là người sẽ cứu mạng mình?
Dường như đằng sau những việc này có một bí mật rất lớn. Thương Trọng Lệ không dám nghĩ tiếp, một nỗi sợ hãi sinh ra từ đáy lòng. Cậu không sợ Sở Nhuế, mà sợ thứ mình không biết kia, bí mật trên người Sở Nhuế sẽ khiến cậu mất anh.
Càng sợ hãi càng bất an, sự bất an ảnh hưởng đến cả Sở Nhuế.
"Đừng lo, anh đã liên lạc với nhóm Hứa Diệu rồi, sẽ không sao." Sở Nhuế nghĩ lầm Thương Trọng Lệ đang lo lắng không đánh lại được quái vật nên mới ngưng trọng như vậy.
Lúc trước Hứa Diệu từng gϊếŧ hai con từ trên người cha mẹ anh, hẳn là con quái vật này cũng không sao.
Qua một lúc lâu, Thương Trọng Lệ mới đáp lại một tiếng.
Xe của người phụ nữ chạy vào một khu biệt thự kiểu tây, gần thành phố A, là khu vực sinh sống của những kẻ có tiền và quyền thế, bên cạnh tiền, cần phải có địa vị xã hội mới có thể mua được chỗ này.
Sau khi xe người phụ nữ chạy vào, xe của Thương Trọng Lệ bị cản lại.
"Tìm ai?" Bảo vệ không thân thiện hỏi, khu biệt thự xa hoa này khiến cho ông cảm thấy mình thuộc lớp bảo vệ bậc nhất.
Thương Trọng Lệ khó xử không đáp, chần chờ một lát, bảo vệ càng nhíu chặt mày nhìn.
"Xe bên ngoài không được vào..."
"Chúng tôi tìm chủ nhân biển số xe ô tô U88888, người đó bảo chúng tôi tới tìm cô ấy, bàn về việc mua xe, nhưng chúng tôi quên hỏi địa chỉ nhà cô ấy qua điện thoại, chỉ nhớ ở số 3 hoặc số 4. Cô ấy tính tình không tốt, chúng tôi là nhân viên thực tập nên không dám gọi điện lại hỏi, nếu anh không cho chúng tôi qua, người ta đến làm phiền thì cũng không tốt lắm." Sở Nhuế nói một loạt khiến cho bảo vệ á khẩu không nói được gì.
Biển số xe U88888, đúng là có, và bảo vệ như ông cũng không thể đắc tội chủ nhân của chiếc xe này, một cuộc điện thoại cũng có thể khiến ông nghỉ việc, còn tính tình của người này... Có vẻ không tốt chút nào, nhà bọn họ vừa có đám tang, tốt nhất không nên rước thêm phiền phức.
Bảo vệ suy tư một phen rồi thả cho cả hai vào trong: "Hai người tìm cô Trương, ở số 4. Vào đi, đăng ký lại số điện thoại, một giờ sau phải ra ngoài, biết chưa?"
Sau khi xe được cho phép vào, Thương Trọng Lệ nghi hoặc hỏi Sở Nhuế: "Sao anh biết thông tin của cô ta?"
Sở Nhuế chỉ tay vào biển báo giao thông mấy trăm mét phía trước: "Xe cô ấy chạy vào bảng đánh số từ "số 1 – số 5", sau khi anh nói biển số xe, khả năng lớn là đã cho vào rồi, hơn nữa cô gái đó mặc đồ tăng, bảo vệ cũng sẽ không làm gì kinh động quá lớn."
Thương Trọng Lệ gật gật đầu: "Vẫn là anh thông minh."
Xe dừng trước biệt thự số 4, một chiếc BMW biển số U88888 đậu trên đường.
18.01.23