Suỵt! Bí Mật

Chương 47: Trò chơi trốn tìm (4)

Edit: jena

Bây giờ, anh chỉ có một mình.

Sở Nhuế lấy vài viên Alprazolam trong túi ra uống, mồm miệng đắng chát, cũng không còn mắt kính, cảnh vật mơ hồ khiến cho anh sợ hãi, uống thuốc cũng khó khăn.

"Anh ăn gì vậy?" Khoa Đế hỏi: "Em cũng muốn ăn."

Sở Nhuế xoa đầu em: "Trẻ em không ăn được đâu." Ngoại trừ việc không hay nói chuyện, Khoa Đế trông chẳng khác gì một đứa trẻ bình thường, Sở Nhuế đi gần em một chút còn có thể giảm bớt sự sợ hãi.

Khoa Đế không được ăn cũng không buồn bã, em quay đầu nhìn hành lang: "Chúng ta bắt đầu tìm ở đâu?"

Hỏi Sở Nhuế, anh suy nghĩ một chút, lại hỏi ngược lại em: "Phòng của anh chị em ở đâu?"

"Ở tầng 2." Khoa Đế vươn tay với Sở Nhuế, anh hiểu ý bế em lên. Khoa Đế chỉ đường, cả hai cùng nhau đến phòng của những đứa trẻ còn lại.

"Anh chị em đã trốn bao lâu rồi?"

"Em không nhớ..." Khoa Đế lắc lắc cái đầu nhỏ, ký ức của em có vẻ cũng không được hoàn chỉnh. Em chỉ nhớ mình cùng anh chị chơi trốn tìm, sau đó xảy ra chuyện gì đó, hỏi một đã lắc đầu ba, Sở Nhuế bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục đi.

Khoa Đế đẩy cửa phòng, trong phòng không hề có bụi bẩn như anh nghĩ, ngược lại còn có ánh sáng, soi rọi ra ngoài hành lang tăm tối.

Đây là căn phòng của một cô bé, rèm cửa được vén lên, ánh mặt trời bên ngoài chiếu sáng, vật dụng trong phòng được bày biện hợp quy củ, nhìn qua có người thường xuyên dọn dẹp, hoàn toàn khác so với cảnh tượng tối tăm trong tưởng tượng của Sở Nhuế.

"Đây là phòng của chị Conor."

Trên bàn có ảnh chụp của cô bé, em mặc trang phục cưỡi ngựa, thần thái tinh anh, mỉm cười với máy ảnh.

Còn một cái tròng kính trên mắt, Sở Nhuế cẩn thận kiểm tra một vòng, không tìm được gì, anh nói: "Chúng ta đến phòng khác thôi."

Khoa Đế gật gật đầ, Sở Nhuế đóng cửa phòng, hành lang lại âm u tối tăm.

Phòng tiếp theo làc của Helen mặc váy hoa, cậu bé Steven và Khoa Đế, ba căn phòng vô cùng sạch sẽ, không hề có bóng dáng của quỷ quái.

"Không có..." Khoa Đế thất vọng giật giật lỗ tai của con gấu bông.

Sở Nhuế nhanh chóng an ủi em: "Không sai, chúng ta đi tìm ở chỗ khác, chắc chắn có thể tìm được." Khi nói những lời này, Sở Nhuế còn nuốt một ngụm nước bọt, chắc chắn có thể tìm được có nghĩa là anh chắc chắn phải đối mặt trực tiếp với những quỷ hồn đó, nghĩ đến là da đầu tê dại.

"Dạ."

Tiếp theo, bọn họ đi đến thư phòng của nam chủ nhân lâu đài. Thư phòng trống trải rộng mở, kệ sách dựa vào vách tường, bên trên chất đầy sách. Điểm khách biệt duy nhất so với phòng của những đứa trẻ là nơi này không có ánh sáng, cửa rèm hoàn toàn phủ xuống, kín kẽ không một khe hở. Căn phòng u ám lạnh lẽo khiến Sở Nhuế chần chờ, cuối cùng anh căng da đầu đi vào.

Trên bàn sách có những dấu vết màu đỏ, Sở Nhuế nhìn kỹ, kinh ngạc phát hiện đó lại là vết máu, nỗi sợ hãi hò hét trong l*иg ngực anh.

Nam chủ nhân dường như trải qua một cơn thống khổ đến tột độ.

...

"Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?" Đường Kiền hỏi.

"Không có Sở Nhuế ở đây, chúng ta cũng không được đánh mất ý chí chiến đấu chứ." La Lịch cười nói: "Chúng ta vẫn nên đi tìm người đi... À, không đúng, phải là đi tìm quỷ."

Thương Trọng Lệ liếc mắt nhìn họ một cái, xoay người đi xuống lầu.

"Thương Trọng Lệ, đi đâu đây?" Đường Kiền hỏi.

"Làm nhiệm vụ."

Đường Kiền gật gật đầu, cũng đúng, tuy Sở Nhuế theo tiểu thư Khoa Đế lên tầng 2 nhưng trang viên vẫn còn rất rộng, vẫn còn nhiều chỗ khác có thể tìm người.

Ra ngoài, bọn họ tiếp tục lục soát như ngày hôm qua, họ đi qua nông trại và khu chăn thả gia súc, dự định đến cả hầm rượu.

Đúng lúc này, Thương Trọng Lệ và Đường Kiền đồng thời dừng chân, cảm nhận được điều gì đó, Thương Trọng Lệ chớp mắt, nhìn về phía nông trại, Đường Kiền giơ bát quái, nó cũng biểu hiện hướng về phía nông trại.

"Sao vậy?" La Lịch hỏi.

"Nồng, âm khí nồng quá." Đường Kiền chỉ tay về phía đống cỏ khô của nông trại.

Ba người chạy tới nông trại.

Nông trại.

Khổng Tiến Oánh trợn to hai mắt nằm trên mặt đất, trước ngực có một cái lỗ to đầm đìa máu chảy, không còn hô hấp.

Mùi máu tươi nồng nặc không xuất phát từ nơi này, ánh mắt họ nhìn về phía đống cỏ khô, bên dưới có một lớp máu đang chảy ra, bên trên là những bộ phận thân thể đầy hỗn loạn.

Đẩy hết đống cỏ khô ra, họ nhìn thấy một thi thể. Thi thể nằm trên mặt đất ngay ngắn nhưng giống như bị thứ gì đó nghiền nát, từng bộ phận mới bị nứt toác ra.

Đường Kiền chỉ tay vào gương mặt bét nhầy: "Là Lý Đức Bưu."

"Lại bị chém đứt người..."

Trong lâu đài cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng ngoài nông trại. Khoa Đế và Sở Nhuế đang đứng bên cửa sổ nhìn.

"Trẻ em không nên nhìn!" Sở Nhuế che mắt Khoa Đế lại, thấp giọng nói.

"Người kia chết rồi ư?" Khoa Đế hỏi.

Sở Nhuế im lặng, từ từ gật đầu. Đối với một cô bé thì chắc em cũng không thể hiểu rõ được chết là như thế nào.

Anh vẫn nhớ khi còn nhỏ, viện trưởng nói với anh rằng cha mẹ anh đã đến một nơi rất ra, họ biến thành sao trên trời, sẽ luôn bảo vệ anh.

Viện trưởng nói dối với thiện ý, một đứa trẻ tin tưởng vào lời nói dối này cũng được xem như là một sự giải thoát, nếu... nếu anh không tận mắt nhìn thấy cha mẹ chết thảm như thế nào.

Thương Trọng Lệ dường như ý thức được gì, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ trên tầng 2 của lâu đài, rèm cửa hơi lung lay, ai đó vừa rời khỏi.

Đó là phòng ngủ của vợ chồng chủ nhân lâu đài, nữ chủ nhân đang nằm trên giường, chăn che kín đến cằm.

"Không nên đánh thức mẹ dậy!" Khoa Đế nhỏ giọng nói.

Không cần Khoa Đế nhắc nhở, Sở Nhuế cũng biết, nhưng ánh mắt của Khoa Đế không giống như sợ đánh thức mẹ mình dậy mà lại giống như đang... lo lắng cho anh? Tại sao?

Album ảnh trên giá sách thu hút sự chú ý của Sở Nhuế. Sở Nhuế đặt Khoa Đế xuống đất, lấy album ra. Không giống như những bức tranh ở bên ngoài, trong album có đầy đủ bốn đứa trẻ, là một quyển album ghi dấu cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của họ.

Cuộc sống hài hòa hạnh phúc, một nhà sáu người quây quần bên nhau, đôi khi sẽ có quản gia và người hầu xuất hiện, ai nấy trông cũng khỏe mạnh, tươi tắn, không giống như quản gia và người hầu gầy trơ xương mà người chơi gặp.

Đến tấm ảnh cuối cùng, anh không phát hiện có gì đặc biệt, bèn đóng lại album, đột nhiên anh phát hiện trong một tấm ảnh có gì đó, chỉ lộ ra một góc. Sở Nhuế lấy tấm ảnh ra.

Trong tấm ảnh, cậu bé đang cưỡi ngựa, ở phía dưới là một cô bé mặc trang phục cưỡi ngựa đứng ở bên trái, ở bên phải là cô bé mặc váy hoa nhỏ, còn Khoa Đế thì ngồi trong một xe đẩy.

Trên tấm ảnh có vài sợi dây sắt, dường như được dùng để cố định thứ gì đó, những đứa trẻ đều đứng sau sợi dây sắt.

Sở Nhuế hỏi Khoa Đế: "Em còn nhớ bức ảnh này không?"

Khoa Đế gật gật đầu: "Khi chúng em chuyển đến đây, chụp ở trại nuôi ngựa."

Sở Nhuế có một phỏng đoán lớn mật, trong nháy mắt, anh sởn tóc gáy.

Cùng lúc đó, trong phòng vang lên động tĩnh, Sở Nhuế sửng sốt, nghe thấy Khoa Đế dùng giọng điệu bình tĩnh cảnh báo: "Chạy nhanh! Mẹ tỉnh rồi!"

Sở Nhuế quay đầu nhìn, phía sau anh, nữ chủ nhân tỉnh dậy, ngồi ở trên giường, gương mặt mỉm cười, bỗng nhiên khóe miệng nứt toác, cả người run rẩy bắt đầu phình to, tiếng bọt khí ùng ục vang vọng, nữ chủ nhân biến thành một con quái vật khổng lồ, cả người ngập ngụa trong từng thớ thịt đỏ trương lồi, chất nhầy đỏ sẫm không ngừng rơi vãi ra mặt đất, bắt đầu lao tới chỗ Sở Nhuế.

【 Tác giả có lời muốn nói 】

Tới rồi tới rồi

Tối hôm qua viết trong sợ hãi, ban ngày ban mặt vẫn sợ hãi, cuối cùng ở trong công ty nhân lúc rảnh rỗi viết cho xong luôn

08.10.22