*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáu giờ rưỡi sáng, Weibo cá nhân của Ban Ngọc lặng lẽ update một tấm ảnh.
Trong ảnh là một thanh niên nằm trên giường đưa lưng vào ống kính, chung quanh rải đầy cánh hoa hồng màu hồng nhạt, ánh mặt trời mỏng manh dịu dàng chiếu xuống tỏa ra một vầng sáng mờ.
[ Tiểu Ngọc: Nam Nam nhà tôi rất tốt, hy vọng mọi người đừng quá làm phiền đến em ấy 【 hình ảnh 】]
—— Đây là bài đầu tiên hắn tự đăng từ ngày chơi Weibo... mà có lẽ cũng là bài cuối cùng. Hắn được người nhà bao bọc rất tốt, nhưng không vì thế mà không biết đến sự tồn tại của thứ gọi là bạo lực mạng, hiện giờ đã bắt đầu có antifan quấy rầy Nam Nam, hắn cho rằng mình tỏ thái độ biết đâu sẽ có thể khiến số người công kích cậu ít đi một chút.
Tóm lại, tuyên bố quyền sở hữu gì đó chỉ là nhân tiện thêm vào mà thôi! Nhân tiện!
Trong lúc hai người đang ngọt ngào ăn bữa sáng, Weibo một lần nữa sôi sùng sục.
[ Fan A: Vờ lờ, mới sáng tinh mơ đã khoe ân ái! Bắt nạt cẩu độc thân, vô nhân tính! ]
[ Fan B: Đường này chúng mình xin đớp nhé. Nói đi! Là đứa nào chán sống muốn quấy rầy Nam Nam, các chị băm nó ra cho! ]
[ Fan C: Cầu ảnh tác phẩm mới đáng iu! Cầu xin luôn đó! Mấy người kết hôn thì cứ kết đi, sao lại để thiếu hụt lương thực như vậy! Nếu không phát hình là bọn này tạo phản đấy! ]
[ Fan D: Tui lại tin tưởng vào tình yêu rồi... Chỉ tiếc nam thần của tui lại đi yêu đàn ông, người yêu của nam thần còn là mỹ nhân. Khóc lóc vl, các chị em mau đi search từ khóa Cổ Vận đi, sau đó tiếp tục search từ khóa Ban Ngọc, tìm xong rồi nhớ về đây nhập hội với tui, nghẹn muốn khóc rồi. ]
......
[ Fan 22: Chị fan D đâu rồi mau lăn ra đây! Chị tàn nhẫn lắm lại còn đi vạch trần chân tướng, tui không muốn sống nữa! Bà đây thế mà có ngày bị diện mạo của một thằng con trai ngược chết! Lại còn nghệ nhân điêu khắc là clgv, chàng trai vàng trong làng đầu thai à? Cái mặt đã như kia, trong nhà có tiền, còn kết hôn với Bách Nam tuấn tú dịu dàng kỹ năng thủ công max điểm, cái này là đi lùi về vạch xuất phát cmnr! Tui ghen tị muốn chết hu hu hu. ]
[ Fan 69: Đã tìm xong, đừng ai cản tui, tui phải lên sân thượng. ]
[ Fan 419: Chân thành nhắc nhở, mấy người có thể tiếp tục tìm thêm hai từ khóa Cát Hỉ và Tô Tuyết Đào, đó là sư phụ của cặp chồng chồng nhà Nam Nam, không cần nhập hội với tui đâu, tui khóc xong rồi. Vì sao giữa người với người lại có chênh lệch lớn đến thế! ]
[ Fan BL: Không tìm, kiên quyết không tìm! Mọi người đều là fan Nam Nam, vì sao kẻ tổn thương lại muốn tổn thương người khác! ]
......
[ Anti fan siêu bự: Á à, hóa ra là bán mông cho nhà giàu, hẳn nào một đứa con nuôi bị đuổi ra khỏi nhà đột nhiên lại sống suôn sẻ như thế. Xùy, tôi còn nghe nói cậu hai nhà họ Ban kia là con ma ốm đoản mệnh, cậu ta thỏa mãn được Bách Nam sao? Ha ha ha ha. ]
[ Các fan: Anti fan đầu óc lệch lạc mau cút ra chỗ khác! Làm ơn mở thanh trình duyệt tìm giùm hai chữ Ban Ngọc, không thấy người ta còn khỏe phây phây đi tham gia hội đấu giá quý vừa rồi của Cổ Vận sao. Ghen ghét là bệnh đấy, lo đi chữa đi! ]
[ Dân Phổ Cập Khoa Học: Một trong số ý nghĩa của hoa hồng màu hồng nhạt là mối tình đầu, mối tình đầu, mối tình đầu ( chuyện quan trọng phải nói ba lần), các fan à, trái tim nhỏ của mấy cô có ổn không? ]
[ Người Qua Đường Giáp: Nhìn qua Weibo của hai người, tôi cảm thấy cậu Ban kia với Bách Nam đúng là chân ái đấy. Các cô có chú ý đến ánh sáng chiếu lên hoa hồng kia không, tôi xem bằng cặp mắt của người nửa trong nghề, mấy đóa hoa đó chắc chắn là khắc bằng phỉ thúy, lại còn nguyên một mảng lớn, kỹ thuật chạm trổ này... Chậc chậc, đại gia khoe ân ái phí tiền quá. ]
......
[ Các fan: Đờ mờ! Đám nhà giàu vô nhân tính! Tui không yêu nổi mấy người nữa đâu, tạm biệt!]
Ban Giác vừa lòng tắt trang web, ký tên lên giấy tờ ném trả cho Cố Thạc, "Làm rất tốt, sau này tin tức về Tiểu Ngọc cứ đúng giờ ném nhỏ giọt ra, phải viết mơ mơ hồ hồ vào, đừng quá rõ ràng, tìm thêm mấy người định hướng dư luận chuyên nghiệp, làm cẩn thận một chút."
Cố Thạc gật đầu ghi nhớ yêu cầu của anh ta, lại hỏi, "Sếp à, anh thật sự chuẩn bị nghỉ phép sao?"
"Nghỉ, một tháng, không thiếu một ngày." Anh ta tắt máy tính, xếp lại văn kiện giấy tờ trên bàn đưa qua, "Mang cái này sang chỗ thầy Cát, sau đó giúp tôi đặt vé máy bay đi nước M, ngày mốt."
"Nước M? Anh đi đến đó làm gì? Du lịch?"
Ban Giác nhàn nhạt liếc một cái, cong môi đi ra ngoài, "Bí mật."
Sau khi bố trí xong phòng làm việc mới, Bách Nam mang theo Ban Ngọc trở về chung cư một chuyến.
Ban Ngọc đi quanh phòng sách, nhìn mấy món đồ chơi trên giá trưng bày, hỏi, "Nam Nam, em định làm gì với căn nhà này?"
"Cứ để đó." Bách Nam xếp con búp bê nhỏ vào thùng dán kín lại, cười trả lời, "Sau này phòng làm việc chắc chắn phải thuê thêm người, chỗ này vừa vặn có thể tận dụng làm ký túc xá cho nhân viên."
"Cũng đúng." Ban Ngọc gật đầu, chỉ lên giá trưng bày tiếp tục hỏi, "Những thứ này em định xử lý thế nào?"
Bách Nam nhìn mấy món đồ chơi nhỏ xinh trên giá, suy nghĩ rồi đáp, "Chọn ra mấy cái đẹp nhất mang đi, còn lại gửi tặng cho cô nhi viện, ừm, lấy danh nghĩa phòng làm việc là được."
Hai mắt Ban Ngọc sáng lên, vui mừng hỏi, "Nam Nam, vì sao phải chọn ra mấy món? Em muốn tặng cho người đặc biệt nào sao? Ví dụ như anh... hoặc là anh hai gì đó..."
"Không phải." Bách Nam lắc đầu, giải thích, "Con trai của anh họ Khúc Tu hình như đã bốn tuổi rồi? Hôm nay phải sang nhà cậu mợ ăn cơm, chúng ta không thể đi tay không được, mấy món đồ chơi là em chọn cho nó."
Sắc mặt Ban Ngọc cứng đờ, ngơ ngác hỏi, "Vậy con búp bê em cất đi hồi nãy..."
"Cũng là chuẩn bị cho thằng bé, không biết nó có thích không nữa." Bách Nam cười cười, lấy một chiếc thùng giấy nhỏ đặt cạnh giá đồ, bắt đầu chọn đồ chơi, "Em chỉ biết tên ở nhà là Màn Thầu, tên thật là gì thế?"
"Khúc Bạch." Ban Ngọc sa sầm mặt xoay người đưa lưng về phía cậu, moi moi góc bàn rầu rĩ nói, "Hèn gì con búp bê kia tròn trĩnh mập mạp như vậy, lại còn mặc áo trắng... Anh còn tưởng... Hừ."
"Tường là gì?"
"Không có gì."
Bách Nam nhét một con rối gỗ vào thùng, cười tủm tỉm vòng ra sau hắn chọc chọc lên lưng, thấp giọng hỏi, "Vì sao lại không vui? Chẳng lẽ... anh ăn giấm của Màn Thầu đấy à?"
"Ai, ai nói anh ghen tị!" Ban Ngọc nhanh chóng xoay người bắt lấy tay cậu, cứng miệng, "Chỉ là mấy món đồ chơi thôi, anh không nói là anh muốn. Hừ, anh không cần đồ chơi của trẻ con!"
"Thật sự không cần?" Bách Nam tùy ý để hắn cầm tay, nhướn mày, "Thứ trong túi em anh cũng không cần?"
"Trong túi?" Ban Ngọc nhanh chóng cúi đầu nhìn túi cậu, "Là thứ gì?"
Bách Nam chớp chớp mắt, cười xấu xa, "Muốn biết thì tự sờ đi."
Ban Ngọc đỏ mặt buông tay cậu ra, hơi chần chừ, "Nhưng em chỉ có mỗi túi quần..."
"Không cần thì thôi."
"Cần!" Ban Ngọc vội vàng tỏ thái độ, duỗi tay giữ chặt cậu lại, đỏ mặt tía tai vừa sờ vừa lẩm bẩm, "Nam Nam, em càng ngày càng không ngoan..."
Bách Nam duỗi tay xoa niết mặt hắn, ngữ khí uy hϊếp, "Tiểu Ngọc, anh vừa nói gì?"
"Không có gì, anh chỉ... Á!" Ban Ngọc rút tay về, vẫn nhìn chằm chằm vào túi quần hoảng hốt nói, "Nam Nam, túi em giấu cái gì vậy? Nó, nó vừa cắn anh..."
"Lấy ra xem chẳng phải biết rồi sao." Bách Nam dụ dỗ.
Ban Ngọc nhìn cậu, mặt nhăn nhúm một lần nữa vươn tay ra sờ sờ, nghiêm túc nói, "Nam Nam, sau này không được chơi mấy thứ nguy hiểm như vậy nữa, lỡ bị thương thì biết làm thế... Ủa, là nhẫn?"
Đúng là một chiếc nhẫn khảm một trái bí ngô phong cách hoạt hình, mặt bí còn có một cái miệng rộng nhe hàm răng tua tủa.
"Ha ha ha." Bách Nam bị vẻ mặt ngây thơ của Ban Ngọc chọc cười, lấy một chiếc nhẫn bí ngô khác từ túi quần còn lại quơ quơ trước mặt hắn, "Nhẫn mẹ cho quá đắt tiền, ngày thường mang không thích hợp; nhẫn vàng anh cả tặng là vật kỷ niệm của ông nội, phải giữ kỹ; anh tặng cho em ngọc bội, mang theo hơi bất tiện, cho nên em mới làm ra thứ này, thích không?"
Ban Ngọc chậm rãi trừng to mắt.
"Em nói cho mình anh biết thôi nhé, hai trái bí một cười một giận này là khắc bằng hoàng phỉ đấy." Nói xong, cậu đặt nốt chiếc nhẫn trong tay mình lên lòng bàn tay Ban Ngọc, cười nói, "Thôi, anh chọn một cái đi, đừng chê đồ em làm quá trẻ con nhé."
*Hoàng phỉ 黄翡"Vì sao lại là bí ngô?" Cuối cùng Ban Ngọc đã lấy lại bình tĩnh, nắm chặt nhẫn trong tay ngẩng đầu chăm chú nhìn cậu, "Là vì em, em muốn lấy bản thân mình tặng cho anh sao*?"
(*Bí ngô trong tiếng Trung là Nam qua - 南瓜 có một chữ trùng với tên Nam Nam nên Tiểu Ngọc mới nhảy số ra suy nghĩ trên á =))
"Hả?"
"Nể tình em đã yêu anh như thế..." Hắn buông tay, cầm lên chiếc nhẫn bí ngô mặt giận dữ nhe răng nhẹ nhàng đeo vào cho cậu, đắc ý nói, "Nhẫn này anh nhận, cho em."
Bách Nam nhìn chiếc nhẫn bí ngô mỉm cười bị hắn nhét vào tay mình, chưa hiểu lắm, "Sao vậy? Anh không cần?"
"Không phải!" Ban Ngọc trừng mắt, chìa tay ra cho cậu, quay đầu nói, "Đeo vào cho anh."
Bách Nam chớp mắt, cười cầm tay giúp hắn mang nhẫn, sau đó mười ngón tay đan nhau, cậu hôn hắn, thì thầm hỏi, "Còn ăn giấm của Màn Thầu nữa không?"
Ban Ngọc ôm cậu vào lòng, liếc sang cái thùng giấy nhỏ đặt bên cạnh giá trưng bày, đắc ý cong môi, "Đã nói là anh không ghen mà."
Trần Trạch yên lặng đóng cửa phòng sách lại, giữ bộ mặt than đen chụp lén một tấm ảnh gửi cho Khúc Văn Hân, quay đầu che kín mắt... Cặp chồng chồng này chói quá, sáng quá, lại còn dính dính nhão nhão, muốn từ chức quá.
Weibo, hai giờ 23 phút chiều.
[ Mẹ Ban Uy Vũ Khí Phách: Hôm nay Nam Nam tặng quà cho Tiểu Ngọc nè, mọi người mau đoán là gì nào, đoán đúng có thưởng. 【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】]
[ Fan A đào được thông tin nên mò qua: Vờ lờ, dì ơi dì thân thiện quá! A a a, Nam Nam và Tiểu Ngọc ôm nhau cũng đẹp nữa! Khoan đã, hai con cua kute muốn xỉu trên tấm hình thứ hai là cái gì thế? Tác phẩm mới của Nam Nam à? Là quà treo thưởng đúng không? ]
[ Fan B cũng mò vào theo: Quà tặng chính là nhẫn! Các chị em mau xem tay họ kìa! Hình như là hình... quả bí ngô? A a a, dễ thương quá đáng iu quá, trái tim thiếu nữ của tui! ]
[ Fan C hưng phấn tới đây: Từ từ đã, nhẫn bí ngô? Nam...Qua... Hình như tui biết chân tướng rồi... ]
[ Fan D nghi hoặc: Lầu trên biết cái gì vại? ]
Weibo, bốn giờ 02 phút chiều.
[ Mẹ Ban Uy Vũ Khí Phách: Đáp trúng rồi! Đúng là một cặp nhẫn bí ngô. Phần thưởng đây → Tác phẩm điêu khắc vi mô mới nhất của Nam Nam, chỉ được xem không được sờ. 【 cười gian 】【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】]
[ Fan A chờ đã lâu: Dì ơi dì xấu xa quá... ]
[ Fan B tim thủy tinh đã vỡ nát: Cầu được sờ! Cầu đăng thêm ảnh sinh hoạt hằng ngày của chồng chồng! Khẩn thiết cầu xin! Cầu các thứ các thứ! Không sai, tui chính là fan não tàn trong truyền thuyết đây! Dì ơi mau nhìn con nè! ]
[ Anti fan âm hồn bất tán: Ha ha, bán hủ muốn lòi mắt, đúng là chỉ có loại con nuôi thấp kém không có bản lĩnh mới làm ra được chuyện này. ]
[ Fan E đầu gấu: Bán hủ cmm, người ta đã kết hôn rồi, cái này gọi là khoe ân ái bình thường có hiểu không hả! Lầu trên là bệnh nhân xà tinh ở đâu chui ra vậy, lộ mặt đi, tao với mày chửi thi một chọi một. ]
[ Người qua đường Giáp: Giày thêu kia đẹp quá, không biết bao tiền nhỉ? ]
Ban Giác sầm mặt thả điện thoại xuống, lạnh lùng nhìn cảnh vật bên ngoài xe đang lướt qua cực nhanh, không nói tiếng nào.
Ban Lãng lật một trang hồ sơ, thuận miệng hỏi, "Chuyện gì thế?"
"Mẹ đang chơi Weibo."
Bàn tay lật trang giấy của Ban Lãng hơi dừng lại, giật giật khóe môi, nỗ lực giữ bình tĩnh nói, "Thì cứ để cho mẹ chơi đi, mẹ con cũng chỉ có chút niềm vui đó, kệ bà ấy."
"Ba!" Ban Giác nhíu mày.
"Rồi rồi, con thận trọng quá, không có việc gì đâu, còn có ba mà." Ban Lãng vỗ vỗ vai anh ta, nói nhanh sang chuyện khác, "Chuyện bản thiết kế tửu cụ đã bàn xong chưa? Lưu thị nói thế nào?"
Nhắc đến công việc sắc mặt Ban Giác mới dịu đi một chút, trả lời, "Không có vấn đề gì, đã hẹn ngày mai ký hợp đồng."
"Nhanh vậy?" Ban Lãng kinh ngạc, sau đó vui mừng cười nói, "Tiểu Ngọc đúng là nhặt được báu vật, mấy bản thiết kế con mang theo đối tác xem duyệt được mấy bản?"
"Bốn bản, hai bộ đồ ăn hai bộ tửu cụ, đều là tác phẩm trước kia Bách Nam thiết kế cho búp bê." Ban Giác gõ gõ đầu gối, ánh mắt đầy hứng thú, "Bách Nam này cũng thú vị thật, đồ vật thiết kế cho người không quá xuất sắc, nhưng một khi dính dáng đến búp bê, tác phẩm của thằng bé lập tức trở nên sáng chói, sao lại thế nhỉ?"
Ban Lãng gấp văn kiện lại, mỉm cười hỏi, "Suy nghĩ không ra?"
Ban Giác lắc đầu, "Cũng không hẳn..."
"Đó là nguyên nhân con sống chết vẫn không học điêu khắc được đấy." Ban Lãng vỗ vỗ vai anh ta, thở dài, "Quả nhiên con mang gen của ba, trong người không có tế bào nghệ thuật nào cả. Thôi, thành thật đi kiếm tiền đi, không cần hâm mộ Tiểu Ngọc và Bách Nam."
Ban Giác đen mặt gạt tay ông ta xuống, nói, "Ba hiểu lầm rồi, trước nay con chưa từng hâm mộ hai đứa nó, con chỉ đau đầu nghĩ cách khiến tác phẩm của Bách Nam mang tính ổn định hơn thôi, lần này ký hợp đồng dài hạn, không thể làm qua loa."
"Rồi rồi, coi như con không hâm mộ." Ban Lãng nhét văn kiện vào lại tập hồ sơ, ấn cửa kính xe xuống vẫy vẫy tay với Khúc Tu đang đứng chờ bên ngoài, thấp giọng, "Tiểu Giác, con trai Tiểu Tu bốn tuổi rồi, Tiểu Ngọc cũng đã kết hôn, thế bao giờ thì con mới định tìm đối tượng?"
"......"