"Muốn ~~~ Phía dưới thật khó chịu"
Tề Mạc Bạch thừa biết ý tứ của Ôn Oánh nhưng vẫn cố ý giả bộ như không hiểu, "Cái gì ở phía dưới cơ? Khó chịu như thế nào?"
"Ôn Oánh, em* muốn gì nào?"
(*Mình sẽ đổi xưng hô của hai anh chị từ chương này nha ^^)
Sắc mặt Ôn Oánh đỏ lên, thật ra cô cũng không nói rõ được rốt cuộc là bản thân mình muốn cái gì nữa, chỉ là theo bản năng cảm thấy thân thể mình vô cùng khát vọng, cô gấp đến sắp khóc đến nơi, "Ư...... Chính là phía dưới đó..."
Một câu này của cô lần thứ hai chạm đến tâm khảm của Tề Mạc Bạch, nào có ai lại ghét làʍ t̠ìиɦ cùng người thương cơ chứ, giờ đây anh chỉ muốn chôn trong thân thể Ôn Oánh mà hưởng thủ tất thảy thôi.
Ôn Oánh hờn dỗi làm Tề Mạc Bạch rất vừa lòng, "Không sao, không có việc gì, để anh giúp Oanh Oanh nhé."
"Nào, để anh nhìn xem phía dưới của Oánh Oánh không thoải mái như thế nào nha."
"Ừm". Cảm xúc nôn nóng của Ôn Oánh dần dần được Tề Mạc Bạch làm dịu xuống.
Chiếc váy liền áo màu đen trên người của Ôn Oánh lỏng lẻo chỉ che được mỗi phần eo, đôi vυ' tròn trịa vừa bị Tề Mạc Bạch chà đạp còn lại dấu vết màu hồng, Tề Mạc Bạch lưu luyến rời đi hai quả tuyết trắng nõn nà ấy rồi hướng nhìn đến khe thịt giữa hai chân Ôn Oánh.
Qυầи ɭóŧ chữ T cũng chẳng che nổi phong cảnh của âʍ ɦộ màu mỡ.
"Ấm quá..."
Ôn Oánh kêu ra tiếng, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra cũng càng nhiều.
Ngón tay Tề Mạc Bạch nhẹ nhàng khảy khảy, dùng đầu gối đỉnh đỉnh đôi chân dài của Ôn Oánh, sau đó anh khom lưng xuống, ngón tay móc lấy mép qυầи ɭóŧ rồi kéo xuống, lộ ra tiểu huyện nộn nộn non mềm.
Nửa người dưới của Ôn Oánh hoàn toàn bại lộ trước mắt Tề Mạc Bạch, lôиɠ ʍυ dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠, cảnh tượng này nhìn vô cùng dâʍ ɭσạи.
Một tay khác của Tề Mạc Bạch chụp tới.
Anh cũng uống rượu, lòng bàn tay lại ấm áp, rúc trong tiểu huyệt thực là thoải mái.
Qυầи ɭóŧ chữ T bị vứt sang một bên, côn ŧᏂịŧ của anh trướng ngạnh lên, một chân nửa quỳ ở mép giường mà duỗi tay ở âʍ ɦộ nóng hầm hập của Ôn Oánh xoa nắn kɧıêυ ҡɧí©ɧ, "Ôn Oánh là tiểu tao hóa phải không?"
Trong mắt Ôn Oánh hiện lên vẻ mê mang, tựa hồ như không hiểu gì cả.
Tay Tề Mạc Bạch dùng lực nhéo mạnh, môi âʍ ɦộ màu mỡ bị véo đến thay đổi hình dạng, ngón tay anh càng nhuốm đầy dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ròng ròng từ khe thịt của cô, anh kɧıêυ ҡɧí©ɧ mở miệng, "Hỏi em đó, em có phải là tiểu tao hóa không mà âʍ ɦộ chả nhiều nước như thế này, có phải muốn anh thao em đúng không?!"
Ôn Oánh không đáp lại lời nào, bản chất là người bảo thủ làm cô không biết nên trả lời vấn đề của Tề Mạc Bạch như thế nào.
Tề Mạc Bạch kéo cổ áo sơ mi của mình ra, trực tiếp dùng môi dán lên da^ʍ huyệt ướt dầm dề của Ôn Oánh.
"A ... a". Khoảnh khắc bờ môi chạm vào âʍ ɦộ, Ôn Oánh liền nhịn không được mà động tình rêи ɾỉ, "Ngứa quá... Không được... Nơi đó không được đâu... Em chịu không nổi..."
Nộn huyệt của thiếu nữ chưa từng bị một người đàn ông nào khai khẩn, đầu lưỡi Tề Mạc Bạch linh hoạt liếʍ loát đã làm Ôn Oánh không chống đỡ được, cô nào có chịu được sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của anh như vậy.
Đầu lưỡi anh nhanh chóng tách môi âʍ ɦộ màu mỡ, tùy ý ở ngay núi nhỏ mυ'ŧ mát lấy dâʍ ŧᏂủy̠ đang ồ ạt chảy ra.
Xì xụp ----
"A ~~ Không được ~~ Ngứa quá ~~~ Nơi đó không được a...". Ôn Oánh bị anh mυ'ŧ đến cả người vừa ngứa vừa tê, lớn giọng kêu dâʍ đãиɠ, càng muốn tự sờ da^ʍ huyệt đang ngứa đến lợi hại của mình.
Động tác của Tề Mạc Bạch còn nhanh hơn cô, bắt được cái tay không an phận của Ôn Oánh, đầu lưỡi thừa dịp Ôn Oánh đang bị trói buộc mà thọc vào rút ra mạnh hơn, làm tản ra hương thơm từ nơi thần bí của thiếu nữ.
Phụt xì ——
Cửa động vốn không ít dâʍ ŧᏂủy̠, trong nháy mắt khi đầu lưỡi của Tề Mạc Bạch tung hoành càng không kiềm chế được mà từng đợt sóng nhiệt phun trào ra, thiếu chút nữa thì làm ướt hết mặt Tề Mạc Bạch.
Ôn Oánh à...
Nhanh như vậy đã cao trào rồi.
Thật là thẹn quá đi.
Tề Mạc Bạch bị bộ dáng dâʍ đãиɠ này của Ôn Oánh này chọc cười, anh không nghĩ một người thần kinh thô như Ôn Oánh lại có thân thể mẫn cảm như vậy, "Nước da^ʍ chảy nhiều như vậy, ngoài miệng thì nói là không muốn, thực ra là em vô cùng thích anh giúp em liếʍ đúng không?"
“Tiểu tao hóa.”