Năm 1994, tại New York, một phiên tòa gây được sự chú ý của nhiều người dân nước Mỹ đã diễn ra, phiên tòa xét xử David Rifkin, kẻ được cho là có liên quan đến cái chết của 17 người.
Trong suốt phiên tòa, luật sư của Rifkin đã cố gắng thuyết phục đoàn bồi thẩm rằng Rifkin có vấn đề về thần kinh, có triệu chứng bệnh hoang tưởng. Thêm vào đó Rifkin đã có thời gian dài chứng kiến bạo lực khiến cho hành động của hắn ít nhiều bị ảnh hưởng.
Bất chấp cố gắng của luật sư, đoàn bồi thẩm đã bác bác bỏ toàn bộ lời biện hộ, Rifkin phải chịu trách nhiệm cho tất cả những tội ác hắn đã gây ra. Tổng hình phạt dành cho Rifkin có thể lên đến 203 năm tù giam.
Bị bắt
3h15 sáng ngày 28/6/1993, hai nhân viên cảnh sát Sean và Deborah đang trong ca trực tại một trạm kiểm soát trên đường Parkway thì phát hiện một chiếc xe tải nhỏ hiệu Mazda không có biến số. Cả hai đã dùng đèn tín hiệu yêu cầu lái xe dừng lại. Tuy nhiên chiếc xe bất ngờ tăng tốc lao nhanh hơn trong đêm.
Ruane và Spaargaren nhảy lên chiếc xe tuần tra cùng một vài đồng nghiệp của mình đuổi theo, còi báo động vang lên ầm ĩ. Chiếc xe tải Mazda buộc phải dừng lại khi nó tránh một chiếc xe khác và đâm vào một bốt điện thoại bên đường. Lúc đó là 3h36. Gã tài xế nhảy ra khỏi xe, không quên nhét trong túi một con dao bấm. Hắn nhanh chóng đi về phía cảnh sát.
Theo thông tin trên giấy phép lái xe, người tài xế tên là David Rifkin, 34 tuổi, hiện đang cư trú tại đường Garden, East Meadow, đảo Long. Khi được hỏi về tấm biển số xe và lý do cho ý định chạy trốn cảnh sát, Rinkfin tỏ ra lúng túng và thoáng chút sợ hãi, hắn trả lời rằng muốn tránh bị nộp phạt.
Có một mùi lạ, rất khó chịu từ phía thùng xe. Kiểm tra, cảnh sát phát hiện xác một phụ nữ dưới tấm che màu xanh đang trong quá trình phân hủy. Nạn nhân có thể đã chết trước đó vài ngày. Mùi Noxema, một loại hóa chất để xử lý xác chết nồng nặc trên xe.
Khi được hỏi về cái xác, Rifkin trả lời rằng đó là xác một cô gái mại da^ʍ. Hắn thành thật khai rằng đã đón cô gái cách đây vài hôm. Sau khi có quan hệ với cô, hắn đã bóp cổ cô đến chết. Ngay sau khi khai nhận, Rifkin yêu cầu được gặp luật sư của mình.
Rifkin bị tạm giam tại Hempsted để đợi thẩm vấn. Cảnh sát cũng đã liên hệ tới nhà riêng của Rifkin để thông báo cho mẹ và em gái hắn.
Điều tra
Sau nhiều giờ điều tra, nạn nhân của Rifkin được xác định là Tiffany, 22 tuổi, nghiện ma túy và hoạt động mại da^ʍ đã hơn 2 năm. Trong qua trình thẩm vấn, Rifkin không ngần ngại kể chi tiết những gì đã xảy ra giữa hắn và Tiffany. Cảnh sát nghi ngờ, đây không phải là nạn nhân đầu tiên và duy nhất của gã đàn ông không bình thường này. Và họ thực sự bị bất ngờ khi hắn thản nhiên thông báo Tifany là nạn nhân thứ 17 của hắn.
Khoảng 8h tối ngày 29/6, lệnh khám xét nhà riêng của Rifkin được ban hành. Cả căn nhà hai tầng được lục soát trong sự bất ngờ của mẹ hắn, bà Jeanne 71 tuổi và cô em gái. Phía dưới giường ngủ của Rifkin, cảnh sát thu được 75 món đồ trang sức của phụ nữ, những tấm hình hắn chụp cùng với một số cô gái chưa xác định danh tính. Rất nhiều đồ dùng phụ nữ như quần áo, các vật dụng như ví đựng tiền, đồ trang điểm, thẻ tín dụng cũng được tìm thấy, chúng hoàn toàn không phải của mẹ và em gái Rofkin.
Đồ đạc trong nhà Rifkin khá lộn xộn. Một số vật dụng trong nhà có dính những vết máu đã khô. Trong bãi để xe, khu vực chỉ có mình Rifkin lui tới, cảnh sát phát hiện có mùi hóa chất, họ nghĩ đó là mùi thuôc sâu mà Rifkin đã dùng cho vườn hoa và cây cảnh của hắn. Nhưng họ đã nhầm. Đó chính là mùi hóa chất Noxema dùng để xử lý các xác chết.
David Rifkin sinh ngày 20/1/1959, cha mẹ Rifkin sinh hắn khi mới chỉ là sinh viên năm thứ nhất, cả hai chưa thực sự sẵn sàng cho cuộc sống gia đình. Một cặp vợ chồng hiếm muộn ở New York tên là Bernard và Jeanne Rifkin đã nhận nuôi Rifkin cùng với một bé gái khác. Cái tên “Rifkin” do Bernard đặt.
Tháng 1/1962, gia đình Bernard chuyển đến Meadow, đảo Long. Rifkin bắt đầu học tiểu học tại trường Tiểu học Avenue. Những ngày tháng ở đây thực sự là địa ngục đối với Rifkin.
Ngay khi bắt đầu đi học, Rifkin đã cảm thấy cuộc sống của mình thật tồi tệ. Hắn trở thành trò đùa cho các bạn cùng lớp.
Bạn bè gọi Rifkin là con rùa vì dáng đi chậm chạp và khom người. Rifkin không có cơ hội được tham gia các cậu lạc bộ thể thao ở trường và ở khu phố. Trò đùa quái đản nhất mà bạn cùng lớp hay làm với Rifkin là lấy trộm đồ ăn trưa và sách vở, thậm chí tụt quần Rifkin ngay trước mặt mọi người. Rifkin càng bị trêu trọc nhiều hơn bởi chứng khó phát âm của mình mặc dù chỉ số IQ của Rifkin là 128.
Kết quả học hành không được tốt của Rifkin là sự xấu hổ của ông Bernard với các đồng nghiệp. Đó là điều dễ hiểu khi ông Bernard làm việc tại Hội đồng Giáo dục ở East Meadow. Bà Jean cảm thấy con trai mình luôn cô độc với bạn bè và bênh vực Rifkin trước những trận đòn của cha mình, bà quên đi mất chồng mình cũng cảm thấy lạc lõng với các đồng nghiệp.
Mọi thứ trở nên tồi tệ hơn với Rifkin khi hắn theo học ở trường cấp hai East Meadow. Những nỗ lực tham gia các câu lạc bộ của Rifkin đều bị bạn bè ngăn cản và tìm cách cách phá hoại. Rifkin luôn phải gồng mình chống lại, ngay cả trong giấc mơ Rifkin cũng mơ mình đang chiến đấu với những người bắt nạt mình.