Valentine 14/2 là ngày tình yêu thăng hoa. Nhưng đây cũng là ngày gắn liền với nhiều vụ án mạng đẫm máu và bí ẩn. Dưới đây là một vụ án mạng trong ngày Lễ tình nhân khiến cảnh sát Mỹ lao tâm khổ tứ hơn 12 năm qua nhưng chẳng thể nào tìm được kẻ thủ ác…
22h tối Valentine 2007, ông bà Art - Lois Serrin đến thăm cô út Jodine, thói quen hàng tuần của cặp vợ chồng già kể từ khi con gái quyết định ở riêng từ hơn 10 năm qua. Jodine, 39 tuổi, độc thân, sống ở một căn hộ nhỏ tại đường Swallow Lane, hạt San Diego, California, không xa nhà bố mẹ.
Nhưng là một người khuyết tất bẩm sinh (liên quan đến thần kinh) nên Jodine vẫn luôn nhận được sự trông chừng từ những thành viên trong gia đình Serrin, đặc biệt là bố mẹ cô.
Đèn phòng khách nhà Jodine vẫn sáng, nhưng dù ông bà Serrin bấm chuông năm bảy lần, vẫn không thấy cô út ra mở cửa. Ngay cả khi bà Lois gọi vào điện thoại di động của Jodine thì con gái của họ cũng không bắt máy. Đây đúng là một sự lạ nên ông Art đành lấy chìa khóa dự phòng mở cổng nhà Jodine.
Nghĩ là con gái ngủ sớm nên ông bà Serri đã đi thẳng tới phòng ngủ của Jodine. Tại đây, họ bắt gặp Jodine (dường như) đang quan hệ tìиɧ ɖu͙© với một người đàn ông lạ mặt, người mà sau này ông Art khẳng định chưa từng chạm mặt trong thành phố trước tối Valentine định mệnh ấy.
Dĩ nhiên rơi vào hoàn cảnh nhạy cảm ấy thì ông bà Serrin chỉ biết mở lời xin lỗi và nói họ sẽ chờ Jodine ở phòng phụ, vốn là nơi cô út luôn chuẩn bị sẵn mỗi khi bố mẹ muốn ngủ lại căn hộ của mình.
Trong lúc chờ đợi con gái và gã trai lạ “xong việc”, ông bà Serrin thực ra không dấu được sự vui mừng. Bởi trong tâm trí họ, ít nhất cô con gái út khuyết tật của mình giờ cũng đã có người để yêu thương.
10 phút, 15 phút rồi 30 phút trôi qua nhưng Jodine vẫn không thấy ra “trình diện” bố mẹ. Điều đáng nói, từ phòng ngủ của Jodine lại chẳng phát ra bất kì âm thanh nào. Một sự im lặng đáng sợ. Sốt ruột, ông Art đành đi tới phòng ngủ con gái một lần nữa.
Ông Art gõ cửaa. Một tiếng gõ. Hai tiếng gõ. Ba tiếng gõ. Không ai mở cửa. Cũng chẳng có lời hồi đáp từ phía trong phòng. Cực chẳng đã, ông Art xoáy nắm cửa phòng và bước vào. Đập vào mắt ông là một cảnh tượng kinh hoàng.
Jodine nằm đó, không một mảnh vải che thân, cặp mắt trợn trừng và vô hồn. Còn người đàn ông lạ mặt, mới nửa tiếng trước còn đang quấn chặt lấy Jodine thì biến mất. Như thể gã chưa từng xuất hiện ở nơi này.
Nhận được cuộc gọi khẩn từ ông Art, cảnh sát và xe cứu thương nhanh chóng có mặt tại căn hộ Jodine. Nhưng Jodine, cô gái độc thân 39 tuổi, thì không thể qua khỏi. Cô đã chết từ trước khi ông Art mở cửa phòng ngủ. Nguyên nhân tử vong là bị đánh và bóp cổ.
Theo điều tra ban đầu của cảnh sát Hạt San Diego, California thì không có bất kì dấu hiệu nào cho thấy kẻ thủ ác đã đột nhập vào nhà. Cửa sổ phòng ngủ căn hộ vẫn đóng chặt vào thời điểm xảy ra án mạng cho thấy hung thủ sau khi gϊếŧ hại Jodine đã tẩu thoát bằng cửa chính.
Khám nghiệm tử thi cho thấy Jodine tử vong trong khoảng thời gian từ 21h30-22h30 hôm 14/2/2007 và giữa cô và hung thủ thực sự đã có quan hệ tìиɧ ɖu͙©. Có quá ít manh mối và dữ liệu để khẳng định, Jodine bị cưỡиɠ ɧϊếp trước khi bị sát hại hay tên sát nhân đã gϊếŧ chết cô sau đó mới làm trò đồϊ ҍạϊ .
Mô tả đáng chú ý duy nhất về nhân dạng kẻ thủ ác, theo như những gì ông Art thấy, thì hắn là người da trắng, tuổi ngoài 30 tuổi và có mái tóc màu nâu.
Hung thủ để lại nhiều dấu vân tay tại hiện trường, DNA của hắn trên thi thể của Jodine cũng được thu thập nhưng điều kì lạ là ở chỗ “vết tích” của tên sát nhân này không trùng khớp với bất kì cơ sở dữ liệu lưu trữ trên toàn quốc. Quả là khó tin đối với một quốc gia sở hữu hồ sơ dữ liệu về nhân thân tốt như Mỹ. Một kẻ sát nhân có thật nhưng lại vô hình, vô dạng!
12 năm sau khi cái chết đau lòng của Jodine Elizabeth Serrin, cảnh sát của Hạt San Diego vẫn chưa từ bỏ nỗ lực tìm kiếm nghi phạm. Đại tá Bryan Hargett, trưởng phòng cảnh sát Hạt San Diego cho biết vụ án vẫn đang được điều tra và phòng thí nghiệm tội phạm của Sở sẽ bắt đầu một vòng phân tích DNA mới trong tháng Hai này.
“Còn sống ngày nào, chúng tôi vẫn sẽ theo đuổi vụ án này đến cùng. Jodine đã ra đi mãi mãi nhưng ý nghĩ rằng kẻ sát nhân vẫn sống ung dung ở đâu đó, tìm cách làm hại những người dễ bị tổn thương như Jodine, luôn ám ảnh chúng tôi hàng ngày. Con thú đội lốt ngườ ấy phải bị trừng trị vì tội ác của hắn”, ông Art đã phát biểu như thế trong một buổi gây quỹ ủng hộ những nạn nhân như cô út xấu số nhà Serrin, vào cuối năm ngoái.