Trần Mộng Dao ngồi bấm điện thoại chờ trong quán board game cả tiếng đồng hồ đã bắt đầu bực mình.
Suốt kì nghỉ hè cô đi học lớp luyện thi năng khiếu ở Đông Châu, giờ cúp học hai ngày, nếu chuyện đến tai mẹ thì chẳng biết sẽ bị càu nhàu rằng đã lãng phí tiền của thế nào. Bất chấp việc ấy, kết quả chỉ để đổi mấy tiếng ngồi chờ không ở đây?
Chu Ứng Tường tốn công tốn sức chi trả chi phí tàu xe hết lời mời gọi mà phải tới nửa tiếng trước mới báo cô đợi thêm năm mươi phút, rốt cuộc là nhận thức về thời gian của cậu ta có vấn đề hay là lá gan bành trướng mà dám bỏ mặc cô lâu đến thế.
Trần Mộng Dao xách túi nhấc chân định đi thì cánh cửa gian phòng bỗng bị đẩy ra, một hội con trai ầm ĩ đi vào.
“Ôi, đại mỹ nữ, lâu quá không gặp rồi nhỉ? Gặp cậu còn khó hơn gặp ngôi sao nữa!” Ngô Bằng Trình bắt chuyện trước tiên.
Giác quan thứ sáu của con gái thường không sai được, đặc biệt khi phán đoán ai thích, ai ghét bản thân lại càng bén nhạy khác thường.
Trần Mộng Dao nhận ra Ngô Bằng Trình không ưa mình, giả lả cười đáp: “Chứ lại.”
Chu Ứng Tường đứng giữa dàn xếp: “Mọi người ngồi đi. Chủ quán, cho ít đồ ăn đồ uống lên trước nhé?”
“Có ngay!”
Tất cả ngồi xuống, rất tự giác nhường ghế chính giữa cho nhân vật chính của bữa tiệc. Trần Mộng Dao ngồi bên cạnh Trương Chú, thản nhiên nhìn vào mắt cậu, nói: “Chú, hôm nay là sinh nhật cậu, sinh nhật vui vẻ.”
Đáng lẽ trong khung cảnh lãng mạn ấm cúng thế này ắt phải có vài tiếng hú hét hoan hô. Nhưng vì lời thú nhận của Trương Chú ban nãy mà giờ không ai dám khuấy động bầu không khí, cả gian phòng vì thế chìm trong khoảng lặng.
Trương Chú uể oải dựa lưng vào ghế, nét mặt không quá nhiều cảm xúc: “Vui hay không, chủ yếu phải xem hôm nay thắng được bao nhiêu tiền.”
Hiểu cách khác là, vui hay không, không liên quan tới cậu.
Trần Mộng Dao ít nhiều thấy hơi lúng túng.
Trước mặt bao người như thế, hình như hôm nay Trương Chú có vẻ hơi lạnh nhạt.
Cảm xúc của Trần Mộng Dao với Trương Chú rất phức tạp. Cô biết mình thích cậu, đồng thời cũng biết mình sẽ không bao giờ đến với cậu.
Trương Chú không thể cho cô những thứ cô cần, và cũng không có ý định dốc hết hầu bao để cho cô những thứ ấy.
Cô chỉ định lấp lửng với Trương Chú, đã không thể đến với nhau nhưng cũng không nỡ vứt bỏ. Nếu cậu hẹn hò với ai khác, chắc cô sẽ tức điên.
Riêng điều này, cô cảm giác Trương Chú cũng có suy nghĩ giống mình –
Trương Chú cũng thích cô, tuy thế cũng không định tiến tới yêu đương. Vì cậu biết điều cô cần là gì, biết bản thân không thể cho cô được. Một người cao ngạo như cậu mà gặp chuyện do dự khó quyết, phản ứng tự nhiên khi đối mặt cô cũng sẽ thất thường lúc nọ lúc kia.
Có lẽ hôm nay lại có điều gì chọc trúng điểm mẫn cảm của cậu rồi.
Cô không định dỗ dành cậu, rốt thì bọn con trai vốn tính thích chinh phục, càng dỗ lại càng làm cao, còn cứ mặc đấy thì một chốc là đâu lại vào đấy.
Chu Ứng Tường chính là ví dụ điển hình. Nịnh hót bấy nhiêu năm, Trương Chú có từng đặt để cậu ta vào mắt?
Trần Mộng Dao hiểu kiểu người như Chu Ứng Tường. Người nghèo bỗng phất lên sau một đêm thường sẽ có xu hướng tìm kiếm ý nghĩa tồn tại của bản thân, hành động của cậu ta chỉ đơn giản vì cảm thấy chơi chung với người như Trương Chú sẽ rất có thể diện.
Từ thời còn học cấp hai đã là như thế.
Có những người sinh ra đã được mọi người săn đón, ở trong đám đông cũng là người có tiếng nói và được tin tưởng. Không ai có thể giải thích rõ về khả năng dẫn dắt trời ban này, nhưng Trương Chú thì có lẽ từ nhỏ đã là kiểu người ấy.
Trương Chú của thời cấp hai còn nổi bật hơn bây giờ, dù ở nơi nào cũng luôn có cả đám đông đi theo. Cậu có khuôn mặt ưa nhìn, chiều cao nổi bật, tuy ăn mặc bình thường nhưng trông vẫn rất khí thế, có vẻ không giống người dưới huyện quê.
Trần Mộng Dao cũng thường nhận lời nhận xét như vậy, rằng “trông không giống người dưới quê”. Có lẽ ở một chừng mực nào đó họ có điểm tương đồng, là cùng một kiểu người như nhau: kiểu người sẽ trở nên nổi bật.
Vì vậy nên dù không học cùng một lớp, Trần Mộng Dao vẫn đã biết tới Trương Chú từ lâu, chỉ là vẫn chưa có dịp tiếp xúc gần.
Khi nghe nói Trương Chú đỗ vào trung học phụ thuộc cô đã khá ngạc nhiên. Trông cậu như chỉ học chơi chơi để lên lớp, không có điểm nào giống người yêu thích việc học.
Một buổi tối của kì huấn luyện quân sự năm lớp 10, cô gảy guitar hát một bài ca dao trong đêm lửa trại, trong biết bao cặp mắt chăm chú nhìn vào có cả Trương Chú. Tiệc tan, tình cờ cô gặp cậu dưới gốc cây nơi sân vận động.
Thậm chí cô còn nhớ cậu đầu tiên cậu nói.
“Trần Mộng Dao? Hát mình nghe một lúc được không?”
Tưởng cô là gánh hát rong đấy à?
Nếu là người khác, cô đã chẳng thèm bố thí một cái nhìn.
Nhưng vì cái cách cậu gọi tên cô rất đỗi tự nhiên, phải chăng đã biết tới cô từ trước đó?
Ma xui quỷ khiến thế nào, cô hỏi: “Hát bài gì?”
“Bài ban nãy đi, hát lại một lần.”
Cái bài cổ lỗ ấy giờ đã chẳng ai biết tới, chẳng mấy người từng nghe. Nhưng ấy là bài cô rất thích, và lời đề nghị của cậu như biểu trưng cho một sự đồng cảm về tâm hồn.
Cách bắt chuyện của cậu thật không thể chê được.
Thông minh hơn những cậu chàng vừa thấy mặt đã vồn vã xin số liên hệ nhiều lắm.
Cái hấp dẫn dễ thấy nhất ở Trương Chú chính là trí thông minh của cậu.
Lúc này cậu lại bốc trúng bài hoàng đế, bài không hề đẹp, đầu cuộc bài còn bị dồn ép đủ đường. Nhưng cậu không nóng ruột, chỉ lẳng lặng lùi ra hậu trường, chờ đợi thời cơ đại sát tứ phương.
Không thể không nói, rằng những lúc thế này, cặp mắt thoạt trông lờ đờ thực tế sắc bén và xảo quyệt của cậu quả thật đầy ma lực.
Cậu không hút thuốc mà chỉ ngậm một cây kẹo mυ'ŧ, dù vậy vẫn có phong thái của người làm chủ và địa vị cao hơn những người thỏa thuê phun khói bên cạnh kia.
Một đôi lúc, thật lòng Trần Mộng Dao đã muốn mặc kệ tất thảy để đến với cậu.
—
“Chú, năm nay có vẻ cậu nhận quà không ít nhỉ, nói ra xem có gì cho anh em hâm mộ tí nào?” Trong lúc đánh bài, Hầu Tuấn Kỳ hỏi đùa.
Trương Chú ném ra một cặp bài, lơ đễnh đáp: “Chưa xem.”
Chu Ứng Tường hỏi: “Thật á? Nhiều quà lắm à?”
Hầu Tuấn Kỳ: “Sáng vài em chiều vài em tối cũng vài em, nhận lai rai suốt hai hôm nay rồi, chí ít cũng phải có tới mấy chục phần quà rồi ấy chứ? Quà năm nay nhiều đột biến luôn, đúng không Chú?”
Trương Chú nhún vai, tự trong lòng cũng thấy khó hiểu. Những năm trước chỉ lác đác vài ba phần quà, chưa từng nhiều bất thường như năm nay.
Rốt thì nhờ có cô bạn đang ngồi ngay cạnh đây, cậu đã tạo dựng được hình ảnh chàng trai si tình một lòng theo đuổi hoa khôi.
Ngô Bằng Trình nói: “Thì do được hạng nhất trong kì thi chung toàn thành phố chứ sao nữa. Bây giờ đừng nói trong trường chúng ta mà khắp các trường trong thành phố, có em gái 12 nào không biết tới tên cậu? Tới cả trường nghề cũng có fan của cậu nữa.”
“Thật hay giả vậy,” Lưu Hội An cười hềnh hệch, trêu, “Thi điểm cao thôi mà hút gái vậy á?”
“Cái đấy thì phải hỏi bọn con gái,” người do Chu Ứng Tường đích thân mời tới, có thế nào cũng phải quan tâm một hai, “Mộng Dao, cậu thấy thế nào?”
Trần Mộng Dao xếp gọn bộ bài, từ tốn đáp: “Thi được điểm cao sức hấp dẫn chỉ được 110 điểm, đẹp trai mà điểm cao thì được 10010, đẹp trai mà không chỉ điểm cao thôi thì phải được 10086.”
“Ha ha ha ha ha ha.”
“Trâu bò vãi!”
“Con gái các cậu tính toán ghê phết nhỉ.”
Cả gian phòng phá lên cười, bầu không khí dần trở nên thân thiện.
Cả Trương Chú mang cái vẻ thờ ơ nãy giờ mà khóe môi ngậm kẹo cũng nhênh nhếch.
Trần Mộng Dao chưa bao giờ là người bị bỏ lơ trong đám đông. Cô biết cách làm thế nào để giành lại quyền chủ động, làm thế nào để được mọi người chú ý.
Qua một hồi lâu, cuộc bài đã đi hết mấy lượt, chủ đề này cũng đến hồi kết thúc, Ngô Bằng Trình mới lên tiếng hỏi: “Vậy còn đại mỹ nữ, cậu thì sao, cậu tặng cái gì? Hay là tay không đến?”
Trần Mộng Dao thiếu điều đạp gãy ghế cậu chàng, tuy vậy ngoài mặt không thể ra vẻ giận dữ, chỉ chống cằm từ tốn: “Mình có mặt ở đây còn chưa đủ à? Còn đòi quà nữa thì có phải ép quá rồi không?”
Ngay từ đầu cô đã không định tặng quà. Trần Mộng Dao này đâu thể giống những đứa con gái thích thầm cậu kia được? Cô sẽ không bao giờ vồ vập như thế.
Dứt lời, cô liếc sang Trương Chú bằng một cái nhìn kín đáo.
Cậu đang tập trung vào bộ bài, răng cắn “rắc” làm vỡ cây kẹo mυ'ŧ, miệng cử động như chữ “Về!” rồi ném tất cả quân bài đang cầm xuống bàn, bàn tay bỗng trở nên trống không đưa lên rút cán que kẹo ra khỏi miệng, người dựa nghiêng vào ghế, cánh tay dài thực hiện một cú hất ném chính xác que kẹo vào thùng rác đằng xa.
Một loạt động tác thực hiện liền mạch lưu loát, thậm chí không cần nhìn.
Cậu lại thắng rồi.
Kẻ thua kêu than thảm thiết, thoáng chốc đã nhấn chìm những lời của Trần Mộng Dao.
“Không chơi nữa,” Trương Chú đứng dậy, lôi hết mớ xu trong hộc bàn ra đếm, “Hôm nay đến đây thôi.”
Chu Ứng Tường vội ngăn: “Đừng mà Chú, nãy giờ mới hai tiếng, còn sớm mà?”
Trương Chú giơ lòng bàn tay ra trước mặt Chu Ứng Tường ra hiệu cậu ta im lặng, mặt khác vẫn không ngừng việc đếm xu, đếm xong thảy hết xu lên bàn, “43 xu, tự tính đi, tổng cộng bao nhiêu chuyển vào Alipay cho mình.”
“Đã nói trước rồi, ngồi chơi tí nữa đi chứ.” Hàn Tiếu cũng chơi chưa đã.
“Đúng đó, dễ gì mới có dịp tụ tập.”
Trương Chú nói: “Không chơi nữa. Chị mình nhắn tin nói đang chờ ở nhà rồi.”
Hầu Tuấn Kỳ nghe vậy, đoán hẳn cậu và chị đã làm hòa, vội hùa theo: “Thế cậu mau về đi, việc này quan trọng.”
Chu Ứng Tường cũng thôi, không cố giữ nữa, gọi chủ quán cho bánh kem đã chuẩn bị lên trước.
Con người Trương Chú tuy độc mồm độc miệng nhưng thực tế rất ít khi khiến người khác phải mất mặt, đằng nào cũng tới rồi, không vội về một lúc này.
Chu Ứng Tường rất biết khuấy động bầu không khí, nến vừa châm, đèn vừa tắt là lập tức đẩy Trần Mộng Dao lên, “Lên nào đại minh tinh.”
“Happy birthday to you, happy birthday to you…”
Trần Mộng Dao được trời phú khuôn mặt xinh rạng rỡ, giọng hát dày nội lực, khi cất tiếng hát nghe giọng hơi khàn vẻ trầm buồn, rất hợp hát dân ca.
Bài chúc mừng sinh nhật của Trần Mộng Dao thiếu đi cái hồn nhiên sức sống, nhiều hơn chất lãng mạn trữ tình, nghe hát có cảm giác như đang nghe một câu chuyện kể.
Vậy nên không ai hát theo phá hỏng bầu không khí này. Cả hội chỉ khe khẽ vỗ tay, im lặng nhìn Trần Mộng Dao hát.
Trong ánh nến chập chờn, cái nhìn của Trương Chú dần trở nên tập trung, trầm lặng, giống cái nhìn của buổi tối trong kì quân sự năm xưa.
Trong một thoáng Trần Mộng Dao đã không muốn kết thúc bài hát này.
“Happy birthday to you…”
Kết thúc bài hát, cô lặp lại câu chúc: “Chú, sinh nhật vui vẻ nhé.”
“Ước đi, ước đi!” Hầu Tuấn Kỳ nhắc.
Trương Chú không chắp tay, không nhắm mắt, cũng không buồn che giấu điều ước mà thản nhiên nói “Thế thì ước năm nay qua nhanh, mau chóng trưởng thành”, đoạn cúi xuống thổi tắt nến.
“Sinh nhật vui vẻ!” Tất cả vỗ tay đồng thanh.
Đèn điện bật sáng, cả hội chia nhau cái bánh kem ngọt ngấy.
Trương Chú chỉ ăn mấy miếng cho có rồi vơ túi đeo lên vai, “Tối nay cảm ơn mọi người, mình về đây.”
Chu Ứng Tường vội nói: “Lần sau tiếp nhé.”
“Để nói sau,” Trương Chú không tỏ rõ ý kiến, quay sang hỏi Trần Mộng Dao, “Cậu tới đây kiểu gì?”
Trần Mộng Dao nhún vai: “Chu Ứng Tường đón mình tới.”
Trương Chú quay sang Chu Ứng Tường: “Cậu mời tới thì cậu đưa về.”
“Đương nhiên rồi, đảm bảo đưa về tận nhà an toàn.” Chu Ứng Tường thề thốt.
Trương Chú: “Vậy thôi, đi đây.”
“Sinh nhật vui vẻ nhé Chú!”
“Sinh nhật vui vẻ!” Mấy cậu bạn hét với theo bóng lưng Trương Chú.
Trương Chú không ngoái lại, chỉ giơ tay vẫy.
Ánh đèn kéo cái bóng cậu thiếu niên mười bảy tuổi ra thật dài.
—
Ra khỏi quán Trương Chú mới nhớ xe để ở nhà để xe dưới tòa nhà dạy học. Lười quá nên cậu không định về lấy xe, cứ thế lết bộ về nhà.
Căn nhà ở Văn Bác Uyển là nhà Trương Tô Cẩn thuê. Giá nhà khu này cao ngất ngưởng, bán cơm cả đời cũng chẳng đủ tiền mua.
Mà dù thuê thì giá cũng không hề rẻ.
Để cho cậu đi học, chị đã rất cố gắng.
Trong nhà sáng đèn, Trương Chú gọi: “Chị!”
Trương Tô Cẩn bưng cái bánh kem nhỏ đi từ trong bếp ra. Từ sau khi cãi nhau, hai chị em gần như không nhìn mặt nhau, lần này cả hai đều có vẻ gượng gạo.
“Sinh nhật mà cũng không cười được lấy một tiếng?” Trương Tô Cẩn đặt bánh kem lên bàn, vỗ nhẹ vào mông Trương Chú.
Trương Chú xoa mông: “Lớn tướng rồi còn đánh mông! Em thấy không phải chị không muốn lấy chồng đâu, có mà không ai thèm lấy ấy!”
Lời nói như câu đùa này chứng tỏ Trương Chú đã thỏa hiệp.
Trương Tô Cẩn tự hiểu, thở dài: “Thế đấy! Em nói đúng, nhưng không ai lấy đã làm sao, chị muốn lấy chồng lúc nào hả?”
“Nếu đã không ai thèm lấy, vậy em chỉ đành cố chịu mà trông coi chị thêm một năm vậy.” Trương Chú nói trái lòng, “Hôm nay là em mười bảy tuổi tròn, đã bước sang tuổi mười tám rồi, ngày này sang năm đã chính thức là người trưởng thành, nếu không ai thèm lấy chị thì em cũng chẳng cần chị nữa.”
Năm sau là cậu thành người trưởng thành, sẽ không còn là gánh nặng của bất cứ ai nữa.
Khi ấy chị sẽ có thể yên tâm đi lấy chồng.
Trương Tô Cẩn nhìn Trương Chú cười, trên gương mặt vẫn tươi trẻ là đôi mắt hiền từ không hợp lứa tuổi, “Được, khi nào em tròn mười tám, chị sẽ lấy chồng.”
Trương Chú: “Vậy giờ có thể bắt đầu yêu đương rồi.”
Trương Tô Cẩn: “Được.”
Trương Chú: “Hối hận là chó con!”
Trương Tô Cẩn gật đầu: “Là chó con!”
“Chị, chị hát bài Chúc mừng sinh nhật cho em nhé?”
Trương Tô Cẩn thôi cười, từ chối thẳng: “Không hát.”
“Nhưng chị nhắn tin gọi em về mà hát một câu cũng không được?” Trương Chú chắp tay, điệu bộ nịnh nọt như cún con đòi ăn, “Một câu thôi mà!”
Trương Tô Cẩn sắt đá: “Không hát!”
Trương Chú bỏ cuộc.
Bấy nhiêu năm nay, cậu chỉ mới được nghe tiếng hát của Trương Tô Cẩn qua video. Khi ấy chị đeo cây guitar trước ngực, những ngón tay mảnh mai cầm chặt micro, tiếng hát du dương cất lên, mỗi cái ngước mắt ẩn chứa ngàn vạn tình cảm.
Đó mới là Trương Tô Cẩn thực sự, mới là cuộc đời mà đại mỹ nhân như Trương Tô Cẩn nên có.
Cậu ăn hết sạch cái bánh kem nho nhỏ, hỏi: “Trưa mai ăn gì ạ? Có cánh gà coca không?”
Trương Tô Cẩn thu dọn hộp bánh, lau sạch bàn, khóe môi cong lên ở nơi Trương Chú không nhìn thấy, riêng lời nói ra vẫn cứng rắn tuyệt tình: “Không được chọn món, có gì ăn nấy.”
Trương Chú: “Há.”
Chẳng biết ngày ngày làm món cánh gà coca cậu thích nhất để đợi ai, cậu mà còn không tới thì chắc khách cũng không nuốt nổi, quán ăn lại phải đóng cửa mất thôi.