Editor: Annie
Beta: Hadyy and Dâu Tây 🍓.
____________
Gió đêm mát mẻ, ánh trăng mông lung.
Rõ ràng có nhiều đợt gió lạnh thổi qua nhưng Diêu Mỹ Nhân vẫn cảm thấy cả người nóng ran.
“Cậu...... cậu đừng ôm chặt như vậy.” Cơ thể cậu cứng rắn như sắt, lại dùng sức ôm chặt, cô cảm thấy những chỗ chạm vào cậu đều vô cùng nóng bỏng.
Cánh tay Thư Mạch siết chặt, cảm giác được ôm cô trong lòng rất tuyệt, cô mảnh mai nhưng có thịt, mềm mại lại thơm tho. Cậu gác cằm lên cổ cô, không nhịn được mà cọ cọ vào da thịt mịn màng của cô. Giọng của Diêu Mỹ Nhân rất nhỏ, không còn rõ ràng như tiếng chuông mà mềm mại yêu kiều, khiến lòng cậu mềm nhũng.
“Nói chuyện đi.”
“Hả?”
Thư Mạch ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, giống như mùi sữa bò, lại giống như mùi hương hoa, ngọt ngào, khiến cậu say mê, “Mỹ Nhân, mình muốn nghe giọng nói của cậu.”
Giọng cậu trầm thấp, mang theo chút khàn khàn lười biếng, giống như đang an ủi thì thầm với một con mèo nhỏ, hơi mất tự nhiên và có chút ngượng ngùng, “Cậu nói chuyện với mình được không?”
Mái tóc mềm mại của cậu cọ vào da mặt cô khiến cô hơi ngứa.
Cô nghiêng đầu, chỉ thấy hơn nửa khuôn mặt đã vùi vào cổ cô.
Cậu ấy đang làm gì đây…… Làm nũng sao?
“Mình không biết nói gì cả.” Đột nhiên bảo cô nói chuyện, thật kỳ lạ, cô thật sự không biết nói gì.
Thư Mạch cười, cả ngực đều run rẩy, rõ ràng cậu đang rất vui, "Vậy để mình dạy cho, cậu có chịu không?”
“Vậy cậu nói đi, cậu muốn nghe chuyện gì?”
Tay Diêu Mỹ Nhân buông thõng, ngoan ngoãn để cậu ôm. Ban đêm mát mẻ nhưng cô lại cảm thấy nóng.
Hơi thở cực nóng của Thư Mạch phả lên da thịt mịn màng của cô, giọng khàn khàn, “Tôi muốn Thư Mạch chạm vào tôi, ôm tôi, hôn tôi.”
Môi cậu lúc đóng lúc mở, hô hấp tràn ngập mùi hương trên cơ thể cô, “Cậu lặp lại một lần nữa đi.”
Diêu Mỹ Nhân mấp máy môi không nói, người này sao lại không biết xấu hổ thế?
Cánh tay rắn chắc bên hông siết chặt, “Nói đi mà.”
“Mình không muốn, cậu có thể đổi câu khác hay không?” Da mặt cô không dày như vậy.
Mắt Thư Mạch ngập ý cười, “Vừa rồi ai là người mong mình qua đây ôm một cái hả?”
“Đó là mình nói đùa.”
Mặt Diêu Mỹ Nhân đỏ lên, không muốn nói đến chuyện này? Thật muốn đánh cậu mà.
“Nhưng mình chỉ muốn nghe câu này, nghe xong mình sẽ rất vui vẻ, cậu nói cho mình nghe đi.” Mí mắt cậu rũ xuống, cằm vô lực gác trên bả vai cô, nhỏ giọng thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng khiến người khác mềm lòng.
Diêu Mỹ Nhân nhớ tới lời bà nội Thư nói hôm nay, chàng trai của cô khi còn nhỏ đã phải trải qua những chuyện không tốt đẹp, lòng cô chợt mềm nhũn.
Cậu muốn, cô nói là được.
Mấp máy môi đỏ, Diêu Mỹ Nhân đỏ mặt, giọng nói rất nhỏ, “Tôi muốn Thư Mạch…… chạm vào tôi, ôm tôi, hôn tôi.” Thật sự là rất xấu hổ……
Ngón tay Thư Mạch siết chặt, “Mỹ Nhân, mình không nghe thấy.”
“Tôi nói, tôi muốn cậu ôm tôi, hôn tôi!” Cô cắn răng.
Thư Mạch cười, ngực không ngừng rung động. Không ngờ lại dễ bị bắt nạt như vậy.
Làm sao bây giờ, cô gái của anh thực sự rất đáng yêu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hơi phiếm hồng, lông mi cong dài run rẩy, dáng vẻ rất ngượng ngùng.
Ánh mắt Thư Mạch nhìn lên so với bầu trời đêm còn đen hơn, môi mỏng hé mở mang theo sự dịu dàng: “Mình chờ lâu như vậy mới chờ được câu nói này của cậu.”
Đốt ngón tay di chuyển lên trên, nắm lấy chiếc cằm xinh đẹp của cô, đầu ngón tay thon dài mang theo vết chai mỏng cọ vào da thịt mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Cậu có ý gì?” Cằm bị ngứa, hô hấp Diêu Mỹ Nhân có chút hỗn loạn.
Thư Mạch thấp giọng cười một tiếng, giọng nói không có chút kìm nén nào, mang theo sự ngạc nhiên: “Như mong muốn em vừa nói.” Dứt lời, cậu cúi đầu xuống, không cho Diêu Mỹ Nhân có cơ hội phản bác.
Trong nháy mắt, đôi môi mang theo lạnh lẽo áp lên đôi môi ấm áp của Diêu Mỹ Nhân.
Diêu Mỹ Nhân trợn tròn mắt, “Nhắm mắt lại.” Giữa môi và răng hòa quyện, cậu thấp giọng dụ dỗ.
Đôi mắt đào hoa đen nhánh vẫn mở to, Thư Mạch cũng không kêu cô nhắm lại nữa, một tay nắm chặt cái eo mảnh khảnh, gắt gao ôm cô vào ngực, một tay đưa lên trên che mắt cô lại.
Trước mắt một mảnh tối đen, xúc cảm trên môi vô cùng mãnh liệt.
Môi cô mềm mại lại ngọt ngào thơm ngát, không biết có phải do uống nhiều sữa nên nó mang theo hương vị của sữa hay không, khiến người ta hận không thể uống một ngụm. Nghĩ thế nào, liền làm như vậy, môi mỏng làm càn mà cọ xát, gặm liếʍ môi cô.
Cậu hôn không được thuần thục, dùng sức mà liếʍ mυ'ŧ, Diêu Mỹ Nhân cảm thấy môi bị gặm đến đau đớn, không nhịn được mà hé miệng hừ nhẹ, điều đó khiến cho đầu lưỡi anh dễ dàng đi vào.
Môi lưỡi giao nhau, khi đầu lưỡi chạm vào đầu lưỡi mềm mại của cô, cậu cảm giác được cơ thể mềm mại trong l*иg ngực đang khẽ run rẩy, sau đó thì nức nở.
Dịu dàng, mềm mại, dễ nghe.
Thật muốn điên rồi!
Thư Mạch xoay người, áp cô lên cửa kính sát đất. Hàng mi dài trong lòng bàn tay liên tục chớp chớp, cào đến lòng anh ngứa ngáy khó chịu, đầu lưỡi trong miệng càng dùng thêm sức, càn quấy, liếʍ mυ'ŧ không ngừng trong miệng nhỏ của cô.
Trước mắt Diêu Mỹ Nhân là một mảnh tối đen, chỉ có thể cảm nhận được tiếng hít thở nặng nề của cậu, cậu hôn rất hung bạo, đầu lưỡi lại bị liếʍ mυ'ŧ lần nữa, cảm giác vừa tê dại vừa đau đớn truyền đến, cả người cô đều mềm nhũn chỉ có thể dựa vào l*иg ngực của cậu, hơi thở trên người cậu mát lạnh, cô để mặc anh xâm nhập càn quét.
“Đau......” Giọng nói mơ hồ vang lên.
Đầu lưỡi bị quấn lấy, lại bị hung hăng liếʍ mυ'ŧ một khiến Diêu Mỹ Nhân không nhịn được mà kêu ra tiếng, “Thư...... Thư Mạch......”
Ngón tay túm lấy áo anh, nhỏ giọng kháng nghị.
Không lâu sau, Thư Mạch buông lỏng bàn tay đang che mắt cô ra, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Ừ.”
Diêu Mỹ Nhân mở to mắt, bên trong là một tầng hơi nước mờ mịt, đôi mắt chứa nước mênh mộng mị hoặc như bị bắt nạt. Cô thở nhẹ, “Đầu lưỡi...... Đau.”
Thư Mạch hít thở nặng nề, hơi thở nóng như lửa, không tình nguyện mà rời khỏi môi cô “Thật xin lỗi, mình không kiềm chế được”
Mặt Diêu Mỹ Nhân đỏ đến sắp nhỏ ra máu.
“Lần sau, mình sẽ nhẹ nhàng hơn”
Cô tức giận cắn môi dưới của anh một cái, “Không có lần sau!”
_____________
Chương trình học lớp 11 tương đối khẩn trương, thời gian cấp bách, dù chuông tan học vang lên nhưng giáo viên vẫn dạy quá vài phút, có thể truyền tải được bao nhiêu kiến thức liền truyền tải bấy nhiêu.
“Được rồi, hôm nay giảng đến đây thôi, các em trở về ôn tập cho tốt bài hôm nay, về đi.”
Chờ đến khi giáo viên ra khỏi phòng học, tinh thần của mọi người tươi tỉnh hẳn lên, lập tức chuyển từ một con sâu gạo thành một con rồng.
Diêu Mỹ Nhân vẫn ngồi nghiêm chỉnh như cũ, cô chăm chú xem lại những chú ý trong bài giảng trên lớp.
Cô đọc sách, Thư Mạch thì nhìn cô.
Lưng ngồi thẳng tắp, đây chính là dáng vẻ của một học sinh ngoan ngoãn. Cậu mỉm cười, lấy một chai sữa bò từ trong gầm bàn, cắm ống hút vào.
Diêu Mỹ Nhân kinh ngạc thấy có ống hút đưa tới bên miệng. Cô nghiêng đầu thì thấy Thư Mạch đem sữa bò đưa từ dưới lên, thoáng che lại.
Cô cười cong mắt.
Nhận lấy sữa bò, Diêu Mỹ Nhân nhìn nhìn xung quanh, thấy không ai để ý bên này, cô nhanh chóng đưa sữa bò tới bên môi anh, “Cậu uống một chút đi?”
Ý cười trên môi Thư Mạch nhạt đi, cậu hơi nhíu mày, cậu thích mùi sữa trong miệng cô, trên người cô, nhưng không thể cho rằng cậu thích uống sữa bò, hơn nữa cậu chưa bao giờ uống sữa bò.
“Uống đi mà.” Hiếm khi Diêu Mỹ Nhân được thấy dáng vẻ của cậu khi ăn, cô cười vui vẻ.
Nhìn ống hút bên miệng, cậu do dự mở miệng, nhẹ nhàng hút một ngụm.
Nhạt nhẽo, không ngon lắm.
“Mỹ Nhân......”
Vu Hiểu Tuyết xoay người lại.
Cô sửng sốt một chút, trợn tròn mắt. “Cái gì tớ cũng đều không nhìn thấy nha, ha ha!” Cô nhanh xoay người lại.
Cô hơi xấu hổ, cô vừa nhìn thấy cái gì vậy!
Hoa hậu giảng đường của họ - Diêu Mỹ Nhân đang cho học sinh đứng nhất lớp uống sữa bò!
Tuy nhiên, điều khiến Vu Hiểu Tuyết cảm thấy thú vị nhất đó chính là vào lúc này, Lục Hạo Niên chợt tới tìm Diêu Mỹ Nhân. Cô không nhịn được mà quay đầu nhìn lén.
Bên này không chỉ có mình Vu Hiểu Tuyết, mà mọi người trong phòng học đều phóng tầm mắt về phía bàn học cuối cùng kia.
“Bản thảo cho buổi lễ viết sao rồi?” Lục Hạo Niên đứng ở bên cạnh bàn Thư Mạch, ánh mắt lướt qua anh, nhìn về phía Diêu Mỹ Nhân.
Diêu Mỹ Nhân lấy bản thảo buổi lễ từ trong ngăn bàn rồi đưa cho cậu ta.
“Viết xong rồi, cậu cầm đi. Cậu xem thử bên trong có chỗ nào cần sửa thì nói với tôi.”
Lục Hạo Niên nhận lấy bản thảo, tùy ý lật xem một chút, “Khi nào thì chúng ta diễn tập?”
“Hả?”
“Đừng bảo với tôi cậu cứ như vậy mà lên dẫn chương trình đấy nhé?”
“Không phải, cậu quyết định thời gian đi, tôi thì lúc nào cũng được.”
Lông mày Lục Hạo Niên nhếch lên, “Vậy ngày mai lúc tan học đi.”
“Được.” Diêu Mỹ Nhân suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Lục Hạo Niên nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô. Ngược lại, người ngồi bên cạnh cô - người luôn có thành tích đứng thứ nhất của lớp, không biết có phải là ảo giác hay không, hắn cảm giác đối phương nhìn mình bằng ánh mắt thiếu thiện cảm.
Không để ý nhiều, hắn để lại một câu: “Vậy ngày mai lúc tan học.” rồi xoay người rời đi.
Vu Hiểu Tuyết gãi gãi đầu, như vậy đã xong rồi? Vì sao cô lại cảm thấy kì quái nhỉ.....
Thứ sáu lúc tan học, mọi người đều đã ra về, Lục Hạo Niên cầm bản thảo tới chỗ Diêu Mỹ Nhân.
Cậu yên lặng đứng trước bàn học, thân hình cao lớn, từ trên cao nhìn xuống thì thấy Thư Mạch vẫn chưa rời đi, mặt không rõ biểu cảm, hỏi: “Chúng ta tập ở đâu?”
“Ở đây đi.” Diêu
Mỹ Nhân cũng lấy ra bản thảo đã chuẩn bị ra.
Khóe miệng Lục Hạo Niên cứng lại, “Vậy tôi ngồi đâu?” Cậu nhìn về phía chỗ ngồi của Thư Mạch, ý tứ rõ ràng.
Thư Mạch nhìn quyển sách trên tay, ngồi bất động tại chỗ.
“Trước mặt chẳng phải có chỗ trống sao?” Diêu Mỹ Nhân không nghĩ nhiều mà lập tức trả lời.
Hai bên thái dương Lục Hạo Niên khẽ giật giật, tiếng kéo ghê vô cùng chói tai, không vui mà ngồi vào vị trí phía trước Diêu Mỹ Nhân.
Thư Mạch lật qua một trang sách, môi mỏng hơi cong.
Cô gái của anh thật đáng yêu.