Ai Là Định Mệnh Của Ai

Chương 32: Chương 4 - Phần 06

6.

Chu Nhất Minh rõ ràng là từ nơi làm việc chạy thẳng đến đây, trên người vẫn còn nguyên bộ đồng phục của nhân viên ban Quản lý đô thị. Tạ Đông Phương đứng đợi sẵn ở cửa khu trung tâm giải trí, dắt anh ta thẳng đến chỗ tôi.

“Yên Phiên Phi, em sao thế?”.

Tôi liếc nhìn anh ta, vừa tức giận vừa oán hận, khẩu khí cứ như phóng hỏa tiễn, đạn đạo: “Chẳng sao cả, em đang chơi trò chơi. Làm sao, chơi trò chơi thì mất mỹ quan thành phố à, mà cần nhân viên ban Quản lý đô thị như anh đến quản?”.

“Anh trai nào dám quản em, anh trai nghe Điền Tịnh nói em xảy ra chút chuyện, liền vội vàng chạy đến xem rốt cuộc là làm sao. Kết quả vừa đến đã thấy sắc mặt khó coi, giọng điệu thì cứ như nuốt phải thuốc súng. Không từ từ nói được à, ai trêu ghẹo em chứ?”.

Điền Tịnh cũng lên tiếng phụ họa để điều đình: “Phải đấy, có gì thì từ từ nói, Yên Phiên Phi, cậu đừng có như thùng thuốc nổ nổ tung lên sao Hỏa nữa. Cậu xem, Chu Nhất Minh quan tâm đến cậu nhiều như thế, vừa nghe nói cậu xảy ra chuyện, anh ấy đã tức tốc xin nghỉ chạy đến đây ngay”.

“Điền Tịnh, em gọi điện bảo anh đến đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, em nói đi!”.

Điền Tịnh kéo Chu Nhất Minh sang một bên thì thầm, bảo Tạ Đông Phương trông chừng tôi.

Lúc này có lẽ Tạ Đông Phương đã quan sát thấy tất cả, bèn quay sang cười, giải thích với tôi: “Thực ra hôm bọn mình tụ họp, Hạ Tuyết và Chu Nhất Minh nói chuyện với nhau không nhiều, bọn họ tuyệt đối không vượt quá giới hạn bạn bè đâu, về điểm này thì cậu hoàn toàn yên tâm”.

Nói bằng thừa, tôi đương nhiên biết Hạ Tuyết và Chu Nhất Minh tuyệt đối không vượt qua giới hạn bạn bè rồi. Hạ Tuyết xinh đẹp ngời ngời như thế, thiếu gì đàn ông ưu tú vây quanh, Chu Nhất Minh có muốn chen vào cũng chẳng được. Vả lại bây giờ anh ta cũng không còn giữ tâm tư thời niên thiếu ấy! Nhưng hễ nghĩ đến chuyện anh ta tốn bao công phu khổ luyện gắp thú bông chỉ để dành được một chút cảm tình của mỹ nhân là lòng tôi chua chát như trái mận tháng Năm.

Điền Tịnh và Chu Nhất Minh nói chuyện với nhau một hồi, sau đó cô ấy quay sang gọi Tạ Đông Phương đi, trước khi đi còn nháy mắt với tôi. “Bọn mình đi đây, hai người từ từ nói chuyện nhé!”.

Chu Nhất Minh bước đến, đứng ngay trước mặt tôi, khiến tôi không thể giao đấu với chiếc máy gắp thú bông được nữa. “Chuyện xưa như Trái đất rồi, em còn ghen làm gì!”.

Mặt tôi ngay lập tức đỏ ửng. “Ai thèm ghen, anh ghen thì có, anh uống tám trăm chai giấm Sơn Tây thì có[2]”.

[2] Trong tiếng Trung, từ “醋” vừa có nghĩa là “giấm” vừa có nghĩa là “ghen tuông”. Ở đây tác giả muốn chơi chữ.

Anh ta giơ tay đầu hàng. “Anh thừa nhận, anh thừa nhận là anh cũng ghen. Nhìn thấy em và Đới Thời Phi ở bên nhau, anh cảm giác như thể bị ai đó đổ tám trăm chai giấm vào bụng vậy”.

Anh ta dịu xuống, tôi cũng dịu theo. “Nói như vậy, anh… thực sự không nỡ bỏ em đúng không?”.

Anh ta gật đầu lia lịa. “Thực sự không nỡ bỏ”.

“Vậy tại sao lúc đầu anh còn đề nghị chia tay với em?”.

“Chẳng phải khi ấy em chê anh lùn sao?! Yên Phiên Phi, trước đây em nhất quyết đòi tìm bạn trai cao trên một mét tám, lần đó không biết tại sao lại chợt có ý nghĩ muốn thử hẹn hò cùng anh. Anh nghĩ thử thì thử, không ngờ hai đứa lại coi là thật. Kết quả, khi anh vừa mới coi đó là thật thì em lại lôi chuyện cao thấp của anh ra nói, anh có thể không nản lòng được sao?”.

“Em không cố ý. Là do… đồng nghiệp nói nên em bị ảnh hưởng”.

“Anh biết, chuyện anh lùn từ đầu đến cuối luôn là vết dao đâm vào tim em. Nếu chỉ có hai chúng ta ở bên nhau thì em có thể bỏ qua, nhưng khi đi ra ngoài, dưới ánh mắt của người khác, đặc biệt là ánh nhìn đánh giá của người quen, em liền thấy mất tự nhiên. Anh cảm thấy như vậy chẳng ra sao cả, thầm nghĩ hay là thôi đi, cứ quay lại làm bạn bè tốt cho xong. Nhưng…”. Anh ta ngừng lại một lát, thở dài rồi hỏi tiếp: “Bây giờ anh phát hiện… phát hiện mình không thể quay trở lại như xưa được nữa. Còn em?”.

Tôi cũng thở dài thườn thượt rồi trả lời: “Em cũng thế”.

Anh ta nhìn tôi, cười. “Vậy… chúng ta… lại tiếp tục thử nhé?”.

Tôi liền thốt ra không chút do dự: “Không thử nữa!”.

Anh ta chợt ngây ra, nói gấp gáp: “Em làm sao thế, đang tử tế lại giở mặt được ngay? Muốn hại anh tức chết phải không?”.

Tôi cười tinh nghịch. “Anh Nhất Minh, anh bớt giận chút đi, em nói không thử nữa có nghĩa là sau này chúng ta yêu thật, chứ không yêu thử nữa”.

Thử yêu là mối quan hệ lưu lại khoảng trống, trong thời gian hẹn hò, nếu một người không hài lòng, chúng ta có thể thuận thời hủy bỏ mối quan hệ yêu đương đó. Nếu có đối tượng thích hợp hơn xuất hiện, chúng ta không phải kiêng nể cảm nhận của đối phương mà đề nghị kết thúc. Nó giống như kiểu cưỡi lừa tìm ngựa. Nhưng bây giờ tôi không muốn lãng phí thời gian nữa bởi tôi đã hiểu rõ mình muốn gì.

Tuy Chu Nhất Minh không phải là một người đàn ông hoàn mỹ, cũng không giống chàng bạch mã hoàng tử chút nào nhưng thực sự anh ấy rất tốt. Nếu bỏ lỡ anh ấy, tôi nghĩ mình sẽ không thể tìm được ai thích hợp hơn. Nếu dễ dàng buông tay, sau này nhất định tôi sẽ rất hối hận, tôi không muốn mình hối hận.

Tối đó, tôi và Chu Nhất Minh lại tay trong tay đi dạo.

Chúng tôi đi mua một đôi móc treo điện thoại tình nhân, lần trước trong khi cãi nhau, tôi đã vứt trả lại Chu Nhất Minh, anh ấy tức quá cũng ném phăng nó qua cửa sổ, không biết đã rơi ở xó xỉnh nào trong vườn hoa rồi. Thật tội lỗi, tội lỗi! Bây giờ chúng tôi không những hòa hợp như thuở ban đầu mà còn thắm thiết hơn trước rất nhiều. Đương nhiên cần phải mua lại một đôi móc treo điện thoại để biểu trưng cho thân phận tình nhân của hai chúng tôi. Vẫn quay lại cửa hàng ngày trước, vẫn mua đôi móc treo điện thoại tình nhân có hình vợ chồng Sói xám và Sói đỏ.

Tôi cũng đã đá mắt xem qua vài tập của bộ phim hoạt hình nổi tiếng này, phát hiện thấy đôi vợ chồng sói trong phim rất đáng yêu. Sói xám sợ vợ suốt ngày bị Sói đỏ lấy chảo đuổi đánh, chạy bán sống bán chết, giống hệt như khi tâm trạng tôi không tốt lại lấy Chu Nhất Minh ra làm nơi trút giận. Tuy Sói đỏ bắt nạt Sói xám nhưng không bao giờ để cho kẻ khác bắt nạt chồng mình. Cho dù Sói xám không thể bắt được chú cừu non nào mang về cho vợ ăn thịt thì Sói đỏ vẫn cứ yêu lão chồng ngốc của mình, không bao giờ rời xa.

Về mặt này tôi còn kém xa Sói đỏ, rõ ràng thích Chu Nhất Minh, cảm thấy anh ấy rất tốt, vậy mà chỉ vì mấy lời nói của người khác, sống chết cũng muốn giữ thể diện nên thành ra làm khổ mình. Tôi quyết định rồi, mình phải học tập Sói đỏ, có thể chê người đàn ông của mình nhưng tuyệt đối không thể để cho người khác nói anh ấy không tốt. Bạn trai của tôi cao hay thấp không liên quan gì đến mấy người!

Tôi bày tỏ quyết tâm của mình với Chu Nhất Minh, đương nhiên anh ấy rất vui, ôm chầm lấy tôi rồi hôn một cái. “Nào, để anh trai “chịu thiệt” một chút vậy”.

Chu Nhất Minh hôn rồi vẫn còn muốn hôn nữa, tôi không chịu, đẩy anh ấy ra và bắt đầu tính sổ: “Không được, chẳng phải anh nói mặt em như cái bánh trung thu, eo em như thùng nước, chân to như chân voi sao? Cái mặt bánh trung thu như thế mà anh cũng có hứng thú gặm à?”.

“Em yêu, mặt em không phải như bánh trung thu mà như vầng trăng rằm. Eo em không to như thùng nước mà vẫn có đường cong, dù đường cong ấy không được rõ ràng cho lắm nhưng cũng không thể phủ nhận sự tồn tại của nó. Còn về phần chân, chân to một chút cũng không phải không tốt, giống như em nói ấy, gió thổi cũng không sợ ngã. Mấy cô liễu yếu đào tơ, gió thổi là bay ấy, anh trai nhìn không thuận mắt, dáng “châu tròn ngọc sáng” như em, anh trai thích ngắm hơn”.

Tên tiểu tử này khua môi múa mép làm tôi chỉ còn biết cười nhưng vẫn cố kìm nén để tiếp tục tính nợ với anh ấy: “Không nói em là con cóc cái chứ?”.

“Sao em lại là con cóc cái được? Đó là những câu anh nói khi tức giận thôi, không xem là thật được. Bây giờ trong mắt anh trai, Bé bự là thiên nga rồi, anh trai rất muốn ăn. Nào nào nào, mau lại đây cho anh trai ăn thêm miếng nữa!”.

“Ăn” một miếng còn chưa xong, suốt dọc đường vừa đi vừa “ăn”, “ăn” mãi chưa chán, còn nói lâu quá rồi anh ấy chưa được “ăn” nên rất muốn “ăn”. Kết quả bị anh ấy chiếm ưu thế, đương nhiên tôi cũng cam tâm tình nguyện.

Khi về nhà, Chu Nhất Minh đưa tôi đến lầu dưới vẫn còn ôm lấy tôi, “gặm” một trận nữa. Cứ nghĩ trời tối, đèn tắt không ai nhìn thấy, ai ngờ một người hàng xóm đứng ở cửa sổ đã nhìn thấy hết.

Tiểu khu của chúng tôi toàn là người của nhà máy quân đội, phải trái trước sau đều là đồng nghiệp cũ, người quen cũ của bố mẹ, vừa nhìn thấy đã nhanh chóng loan tin giật gân khắp nơi: Con gái nhà họ Yên và con trai nhà họ Chu yêu nhau đấy. Hôm qua chúng nó còn thậm thụt ôm hôn nhau.

Tin vỉa hè còn lan nhanh hơn cả tin tức trên đài truyền hình trung ương, sáng hôm sau vừa thức dậy tôi đã bị bố gọi ra thẩm vấn: “Con và Chu Nhất Minh yêu nhau à?”.

Bố tôi ngày nào cũng dậy rất sớm, sau khi ra vườn hoa tập thể dục xong, đi thẳng ra chợ cóc ở tiểu khu mua thức ăn. Khi đi mua thức ăn, ông đã nghe đầy cả hai lỗ tai “tin tức nóng hổi” rồi.

Tôi hoàn toàn không biết mình đã trở thành nhân vật đình đám, còn nghĩ tạm thời phong tỏa tin tức với bố đã, liền cãi bướng: “Bố nghe ai nói? Làm gì có chuyện ấy!”.

“Không có? Thế tối qua con và nó ở dưới lầu ôm nhau làm cái gì?”.

Bố tôi chỉ rõ thời gian, địa điểm, nhân vật khiến tôi câm như hến. Chắc chắn cảnh tối qua đã bị ai đó nhìn thấy rồi. Mẹ kiếp, mồm miệng ai mà nhanh thế không biết!

Thấy tôi im miệng, bố càng đắc ý. “Còn chối, cái đuôi cáo đã lòi cả ra rồi mà còn giả vờ. Có gì mà phải giấu? Bố phản đối con và Chu Nhất Minh yêu nhau à? Ngược lại là con thì có, trước đây luôn miệng chê người ta lùn, sao lần này lại thuận mắt rồi? Lại đổi tính đổi nết à? Con mau nói đi xem nào!”.

Tôi gần như bỏ của chạy lấy người, không chạy thì chỉ cần ba lượt thẩm vấn chắc chắn sẽ không tiêu hóa nổi. Có điều chạy ra khỏi nhà rồi cũng chẳng khá hơn, luẩn quẩn trong tiểu khu gặp không biết bao nhiêu người quen, ai nhìn thấy tôi cũng cười, cười đến mức khiến tôi mặt mũi đỏ gay, chân như bôi dầu, lẩn thật nhanh ra khỏi tiểu khu, sau đó vội vàng gọi cho Chu Nhất Minh để khởi binh vấn tội.

Chu Nhất Minh còn kêu khổ với tôi, nói sáng sớm hôm nay, anh ấy vẫn còn đang ngủ đã bị mẹ lôi ra khỏi chăn chất vấn. Bà Chu quá kích động, truy đến cùng xem hai đứa bắt đầu yêu nhau từ khi nào, bao giờ thì làm đám cưới.

Ôi trời ơi! Tôi đã biết là không thể để cho các bậc tiền bối biết chuyện chúng tôi yêu nhau. Quả đúng như dự đoán, họ biết một cái là sẽ lập tức đi thẳng vào chủ đề cưới xin.

Tối hôm đó, mẹ Chu Nhất Minh đến nhà tôi, cùng bố tôi vui vẻ chuyện trò. Người này ca ngợi con gái mình tốt, người kia ca ngợi con trai mình tài, cả hai đều nhất trí chuyện tôi và Chu Nhất Minh yêu nhau. Bà Chu còn đặc biệt hy vọng chúng tôi định ngày kết hôn càng sớm càng tốt và đảm nhận nhiệm vụ duy trì nòi giống.

Mẹ Chu Nhất Minh rất muốn bế cháu. Trước đây, mỗi lần bà nói chuyện đó với Chu Nhất Minh, anh ấy toàn cười đùa cợt nhả: “Mẹ, nếu một mình con có thể sinh được thì con sẽ sinh ngay ẹ một đứa để mẹ đỡ phải phàn nàn mãi không thôi”.

May mà bố tôi vẫn thận trọng, vững vàng, không hùa theo ngay. “Hai đứa nó yêu nhau, tôi cũng rất vui, lúc nào tôi cũng yêu quý Nhất Minh. Có điều, chuyện hôn nhân cứ để chúng nó tự định liệu. Nếu chúng nó đồng ý kết hôn sớm một chút thì tôi đương nhiên càng vui hơn”.

Chuyện tôi và Chu Nhất Minh yêu nhau đã từ dưới đáy nổi lềnh bềnh trên mặt nước rồi. Bạn bè thân thích, bạn học cũ lần lượt biết tin, không ít người đã trêu đùa chúng tôi.

Có lần, mấy bạn học cũ hẹn nhau đi ăn. Bốn, năm đứa con gái cứ như đám vịt bầu vây quanh tôi kêu quạc quạc, thi nhau hỏi tôi tại sao chọn tái chọn hồi cuối cùng lại chọn cái tên Vi sinh vật ở lớp bên cạnh.

“Hồi còn học cấp ba nghe nói hai người là bạn thanh mai trúc mã nên phải là một đôi mới đúng, nhưng hai người lại không vừa mắt đối phương. Cậu ta chê cậu béo, cậu chê cậu ta lùn, còn cãi nhau một trận inh ỏi, sao bây giờ lại thích nhau?”.

Tôi còn chưa trả lời, Điền Tịnh đã cười nói: “Rùa nhìn đậu xanh, càng nhìn càng thấy vừa mắt ấy mà”.

Tôi còn nói gì được nữa, chỉ có thể ngồi yên cho bọn họ trêu chọc.

Lúc đầu đã hẹn nhau sau khi ăn cơm, Chu Nhất Minh sẽ qua đón tôi, nhưng gần đến lúc đó thì anh ấy lại phải làm thêm giờ, gọi điện dặn dò tôi ăn xong thì tự về nhà.

Cả ngày tôi chưa được gặp Chu Nhất Minh nên đương nhiên không nỡ cúp máy ngay, liền trốn ra một góc thì thầm mật ngọt.

“Anh có nhớ em không?”.

“Đương nhiên là nhớ rồi”.

“Nhớ nhiều không?”.

Anh ấy ba hoa chích chòe: “Nói yêu cầu của em xem, em muốn nhớ bao nhiêu anh trai sẽ nhớ bấy nhiêu, nhất định sẽ kiên quyết phối hợp từ đầu đến cuối”.

Tôi trách yêu: “Mồm mép láu lỉnh!”.

Cúp máy chưa được bao lâu, anh ấy lại gửi tin nhắn: “Dự báo thời tiết, hôm nay từ sáng sớm đến trưa đôi lúc nhớ em, buổi chiều chuyển nhớ dữ dội, do đó dự báo tâm trạng sẽ giảm đi năm độ, chịu ảnh hưởng của áp suất thấp kéo dài, dự báo tình trạng này còn kéo dài cho đến khi gặp được em”.

Tin nhắn này khiến tận đáy lòng tôi cũng cảm thấy ngọt ngào, ngọt ngào đến mức đôi môi nhếch lên cưởi đầy ẩn ý.

Bữa cơm đó tôi ăn mà tâm hồn cứ để đâu đâu. Ăn xong, mọi người nói đi hát karaoke, tôi không muốn đi nhưng không chống lại được bọn họ người đông thế mạnh, nhất định kéo tôi đi bằng được. Ngồi đến mười giờ thì tôi nhất định đòi về, tôi muốn đi gặp Chu Nhất Minh, đợi anh ấy một lát nữa sẽ tan làm. Tôi cũng rất nhớ anh ấy, rất nhớ, rất nhớ!

Trước đó, chúng tôi đã liên lạc, hẹn gặp nhau ở đầu phố đi bộ. Tôi tiện đường mua cho Chu Nhất Minh một túi bánh bao nhân thịt Hoa Ký mà anh ấy rất thích để ăn đêm. Vừa gặp đã thấy trên tay anh ấy cũng cầm một túi nhãn hiệu KFC, không cần hỏi cũng biết đó nhất định là món cánh gà nướng mà tôi thích ăn. Khi trao cho nhau túi đồ ăn, cả hai cùng cười, nụ cười ngọt ngào xuất phát từ sâu thẳm trái tim.

Tìm một cái ghế bên bồn hoa ở đầu phố đi bộ rồi cùng ngồi xuống, chúng tôi cùng ăn bánh bao và cánh nướng. Tôi tước phần thịt ngon nhất ở cánh, đưa cho anh ấy ăn. Anh ấy đút nhân thịt thơm ngon của bánh bao vào miệng tôi. Hai đứa miệng bóng nhẫy dầu mỡ, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.

Đang ăn đột nhiên tôi nhớ ra. “Chu Nhất Minh, hình như anh vẫn chưa nói câu “anh yêu mến em”.”

“Hey, cần gì phải nói, em biết là được rồi”.

“Không được, biết là chuyện của biết, nói vẫn phải nói”.

“Em tha cho anh được không? Mấy câu hoa mỹ đó anh trai không thốt ra được”.

Tôi vẫn không chịu: “Không được, không được, anh nhất định phải nói! Mau nói đi, nói anh yêu mến em đi! Nói to một chút, em muốn nghe rõ”.

Chu Nhất Minh làm ra vẻ kiên cường: “Không nói, có đánh chết anh trai cũng không nói!”.

Tôi lập tức véo tay Chu Nhất Minh, cười đùa, nói: “Anh có nói không thì bảo! Không nói em véo chết anh!”.

“Ai da, em đánh thật à?! Kề cận với cái chết, anh trai chỉ có thể không giữ khí tiết thôi, anh nói, anh nói!”.

Tuy miệng nói đồng ý nhưng anh ấy cứ đằng hắng mãi, không thốt được nên lời.

Tôi giục: “Rốt cuộc anh có chịu nói không?! Anh cố tình làm em mất hứng hả?”.

Ánh mắt Chu Nhất Minh cười đầy ngụ ý. “Vậy… anh muốn thỉnh cầu bạn gái đại nhân một chút, anh không muốn nói bốn từ, mà nói ba từ có được không?”.

Cái gì mà ba từ với bốn từ, tôi nhất thời chưa kịp phản ứng, sau đó định thần lại để suy nghĩ, đột nhiên tỉnh ngộ, không nhịn được cười. “Vậy… anh nói đi!”.

Chu Nhất Minh ghé sát vào tai tôi thì thầm, nói tuy nhỏ nhưng nghe rất rõ: “Anh yêu em!”.

Kìm lòng không đặng, tôi cười tươi như đóa hoa nở rộ.

Trong suốt hơn hai mươi năm qua, đây là buổi tối lãng mạn nhất. Mặc dù trong thời đại ngày nay đó là chuyện rất bình thường, trên ti vi, trong phim ảnh, đâu đâu chẳng có những cảnh đẹp, lãng mạn.

Tôi và Chu Nhất Minh chỉ là ngồi trên con đường nhỏ của một thị trấn nhỏ, chứ không phải trong một nhà hàng Pháp trang hoàng lộng lẫy, lịch sự gì. Chúng tôi chỉ cùng nhau ăn bánh bao và cánh gà nướng rất đỗi bình thường, chứ không phải ngồi ăn dưới ánh nến lung linh, có hoa hồng và tiếng đàn violon du dương. Dưới bầu trời đêm, chỉ có ánh đèn neon thấp thoáng xa gần, không có pháo hoa rực rỡ làm nền ột tình yêu lãng mạn. Nhưng khi nghe Chu Nhất Minh nói với tôi ba từ đó, khoảnh khắc ấy, dường như có một cơn mưa sao băng tỏa sáng khắp bầu trời, như có muôn ngàn đóa hoa hồng đua nhau khoe sắc, như có tiếng nhạc vang lên, là một điệu valse chậm rãi, êm ả. Cảm xúc trong tôi tràn ngập lãng mạn, chỉ có lãng mạn…