Ai Là Định Mệnh Của Ai

Chương 1: Mở đầu

Mở đầu

Năm nay tôi hai mươi bảy tuổi, chiếu theo tiêu chuẩn xếp hạng “hàng quá date” ở trên mạng mà ai ai cũng biết thì tôi sắp được liệt vào danh sách rồi, còn ở nhà thì đã bị coi là “quả bom nổ chậm”... Nhưng tôi chẳng vì thế mà mặt mày ủ ê, than thân trách phận, biết đâu ở hội Hoán thảo ngày mai tôi sẽ tìm được người trong mộng.

Ngày mai vừa đúng là ngày Valentine.

Đó là ngày dành cho các đôi lứa yêu nhau, cũng là ngày thê thảm nhất đối với những người vẫn còn lẻ bóng như tôi. Thấy người ta tay trong tay rạng ngời hạnh phúc đi trên đường, trong lòng chợt dấy lên cảm giác ghen tức, đố kỵ. Ngày lễ Tình nhân không có người yêu, cô đơn lẻ bóng, phải làm sao để vượt qua đây?

Đang buồn nẫu ruột thì cô bạn thân Điền Tịnh gọi điện, hỏi tôi ngày mai có muốn tham gia hội Hoán thảo trong thành phố không.

Tôi chẳng mấy hào hứng. “Hội Hoán thảo là hội gì? Trao đổi cây cối, hoa cỏ à? Mình đâu có trồng hoa, trồng cỏ, thôi, không đi đâu.”

Điền Tịnh tỏ ra ngán ngẩm. “Sao ngay cả hội Hoán thảo mà cậu cũng không biết thế? Đúng là người ngoài hành tinh! Hội Hoán thảo chứ có phải là trao đổi hoa cỏ đâu, đó là một kiểu giao lưu gặp gỡ, kết bạn.”

Sau khi được Điền Tịnh giải thích cặn kẽ, cuối cùng thì người ngoài hành tinh như tôi cũng hiểu được thế nào gọi là “hội Hoán thảo”.

“Hội Hoán thảo” là một trào lưu rất thịnh hành thời nay đối với tầng lớp trí thức thành thị. Từ “thảo” này ngoài nghĩa là “cỏ” thì một nhóm các chị em hay rộng hơn là thế hệ trẻ bây giờ còn dùng để ám chỉ những chàng trai có quan hệ tốt, nhưng lại không thể hẹn hò, điều kiện tốt mà nửa kia không phát hiện ra nên vẫn còn đơn thân. Cho nên “hoán thảo” ở đây không có nghĩa là trao đổi cây cối, hoa cỏ mà là một kiểu mọi người giúp đỡ, hỗ trợ nhau, đưa ra cách thức mới để tối đa hoá việc sử dụng nguồn tài nguyên của mình là anh bạn đi cùng.

Hình thức của “hội Hoán thảo” rất đa dạng: cùng ăn cơm, tổ chức các trò chơi, hát karaoke... Bạn gái nào muốn tham gia, chỉ cần dẫn theo ít nhất một bạn nam là được, số lượng người tham gia tối đa chỉ hơn mười người. Mọi người có thể túm năm tụm ba nói chuyện, còn có người đứng ra tổ chức các trò chơi để mọi người có thể dễ dàng làm quen và hiểu nhau hơn.

Cái kiểu kết bạn mới nổi này không giống những cuộc hẹn hò truyền thống, đối tượng không phải chịu cảnh lúng túng, xấu hổ khi hẹn hò từng đôi riêng lẻ. Nó giống một kiểu tụ tập, gặp gỡ, giao lưu, có nhiều đối tượng để lựa chọn, cũng dễ dàng giao lưu và làm quen hơn, chính vì thế mà rất được giới trí thức trẻ hưởng ứng.

Nghe có vẻ không tồi, dù sao cũng chẳng có việc gì làm, tìm một nơi náo nhiệt để góp vui còn hơn là phải cô đơn một mình trong cái ngày lễ này.

“Được, đi thì đi. Nhưng mình không có “cô” để trao đổi thì phải làm thế nào đây?”

Muốn tham gia hội Hoán thảo phải dẫn theo ít nhất một bạn nam, tôi lại chẳng có lấy một người thích hợp để đi cùng. Không có một “ngọn cỏ” nghĩa là không có vé vào cửa.

Điền Tịnh ôm luôn cả việc đó. “Cậu không phải lo, mình sẽ có trách nhiệm tìm hai đồng nghiệp nam đi cùng, chia cho cậu một người, thế là có vé vào cửa rồi.”

Vậy thì tốt quá, tôi mỉm cười nói đùa: “Mình yêu cậu quá cơ, Điền Tịnh! Giá cậu là con trai có phải tốt không, chúng mình sẽ là một cặp, chẳng cần phải đi tham gia cái hội Hoán thảo đỏ làm gì.”

Điền Tịnh cười nói: “Cậu luyên thuyên vừa vừa thôi, ngày mai cố mà trang điểm, ăn mặc cho tử tế vào, biết đâu lại có mối nhân duyên tốt từ trên trời rơi xuống.”

Câu nói đó thật khiến người ta không khỏi mơ mộng xa xôi, tôi dù có trây ì đến đâu cũng không thể không vì thế mà xốc lại tinh thần một phen, phải quyết tâm lấy lại tinh thần và diện mạo tốt nhất để đi tham gia hội Hoán thảo ngày mai.

Năm nay tôi hai mươi bảy tuổi, chiếu theo tiêu chuẩn xếp hạng “hàng quá date” ở trên mạng mà ai ai cũng biết thì tôi được liệt vào danh sách rồi, còn ở nhà thì đã bị coi là “quả bom nổ chậm”. Sang năm là tròn hai mươi tám tuổi, nếu không tìm được bạn trai, cùng tận hưởng ngày Valentine thì coi như thực sự bị liệt vào danh sách “hàng tồn kho”, mức cao hơn sẽ là “hàng tồn kho mất chìa khoá”, rồi sau đó là... Ôi thôi, không nên tự hù doạ mình như thế, tôi sẽ không lâm vào cảnh đó đâu, không chừng ở hội Hoán thảo ngày mai tôi sẽ gặp được người trong mộng.

Hội Hoán thảo lần này được tổ chức dưới hình thức cùng nhau ăn uống, mỗi người tham gia phải đóng tiền, cùng ăn buffet nướng ở nhà hàng nướng Hàn Quốc. Không khí rất náo nhiệt, có tới hai ba chục người tham gia, các cô nàng thì khỏi phải nói, ai cũng ăn mặc lộng lẫy, còn “cỏ” thì chất lượng cũng không tồi, các chàng trai khôi ngô, tuấn tú liếc một cái là thấy liền mấy em xinh tươi.

Điền Tịnh có vẻ hơi kích động, ra hiệu chỉ cho tôi anh chàng bảnh bao đứng cách đó không xa, nói: “Cậu có thấy anh chàng bên kia không, nhìn cao to như Hàn Canh[1] ấy, thật là đẹp trai!”

[1] Han Geng: nam ca sĩ, vũ công, diễn viên, thành viên của nhóm nhạc Hàn Quốc Super Junior.

Nhưng ánh mắt của tôi không hướng về phía anh chàng “Hàn Canh” đó bởi vì tất cả sự chú ý đã dồn về một nơi khác. Đừng nói anh chàng đó cao to như Hàn Canh, chứ có Hàn Canh bằng xương bằng thịt ở đây lúc này tôi cũng chẳng quan tâm.

Trong buổi tiệc, tôi đã vô tình phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc. Mặc dù đã gần nửa năm nay tôi chưa gặp lại hình bóng đó nhưng dù có tán thành bột, thành tro, thành bụi thì tôi vẫn có thể nhận ra ngay.

Chu Nhất Minh! Anh ta cũng đến đây tham gia cái gọi là hội Hoán thảo cơ đấy, xem ra còn rất hưởng ứng nữa chứ. Anh ta đang nướng thịt giúp một cô gái tóc xoăn ngắn, ăn mặc rất thời trang.

Điền Tịnh gọi mãi không thấy tôi phản ứng gì thì đưa mắt nhìn theo nhưng vẫn không hiểu, liền hỏi: “Nhìn cái gì thế? Phát hiện ra mục tiêu thích hợp rồi à? Ai đấy? Chỉ ình xem nào!”

Tôi “hử” một tiếng rồi nói: “Cái tên đang nướng thịt ở đằng kia, cậu nhìn kĩ xem anh ta là ai.”

Điền Tịnh nhìn chăm chú rồi “a” lên một tiếng. “Trời! Đó chẳng phải là Chu Nhất Minh sao? Thật không ngờ lại gặp anh ta ở đây. Sau khi chia tay, hai cậu không hề gặp lại nhau, giờ xem ra đúng là oan gia ngõ hẹp rồi.”

Chính xác là oan gia ngõ hẹp! Năm ngoái tôi và Chu Nhất Minh chia tay nhau, từ đó mối quan hệ giữa hai người lâm vào tình trạng đóng băng hoàn toàn, cả hai đều gan lì cóc tía, không ai chịu liên lạc với ai, như thể một đời chết già cũng không qua lại nữa. Khi đó, tôi còn rất cương quyết: Bỏ thì bỏ, trên thế gian này, cóc ba chân còn hiếm chứ trai hai cẳng thì thiếu gì, tôi không tin mình sẽ không tìm được ai tốt hơn Chu Nhất Minh anh!

Những tháng ngày sau khi chia tay, tôi luôn lấy đó làm mục tiêu để cố gắng, nhưng cho đến giờ, tất cả những nỗ lực ấy đều tan thành mây khói. Hôm nay, đến tham gia buổi tiệc này, tôi vốn mong đợi mình sẽ gặt hái được điều gì đó, vậy mà còn chưa tìm được người thích hợp để tiến triển thêm một bước thì đã thấy ngay Chu Nhất Minh đang xum xoe nịnh nọt một cô gái xinh đẹp, mà cô gái đó dường như cũng thích anh ta, mặt mày rạng rỡ.

Nói thực lòng, cảnh tượng trước mắt khiến tôi rất khó chịu, vô cùng khó chịu! Gặp lại bạn trai cũ, mình thì thân đơn bóng chiếc, còn anh ta thì thành đôi thành cặp với một cô gái xinh đẹp, điều này khiến tôi càng thấy mình thê thảm. Không được, tôi không thể làm trò cười cho anh ta được, phải nhanh chóng tìm một anh chàng nào đó tình nguyện nướng thịt ình để còn lấy lại thể diện chứ. Nhất thời không thể kiếm ngay được ai liền túm lấy cậu bạn đồng nghiệp Tiểu Cao của Điền Tịnh đi cùng để cứu nguy.

“Tiểu Cao giúp tôi một chút được không, tạm thời đóng giả là đang hẹn hò với tôi nhé?”

Tiểu Cao người trông đúng như tên gọi, dáng dấp cao ráo, bộ dạng đứng đắn, nghiêm chỉnh. Thực ra cậu ta vẫn còn rất trẻ, mới hai mươi ba tuổi, chưa đến mức phải lo lắng chuyện lập gia đình, lần này đến tham gia hội Hoán thảo chẳng qua là bị Điền Tịnh lôi đi làm “vé vào cửa” cho tôi mà thôi.

Lời nói của tôi khiến Tiểu Cao há hốc miệng vì kinh ngạc. Điền Tịnh cười cười, giải thích sơ qua cho cậu ta hiểu: “Bạn trai cũ của cô ấy đang ở đây, cô ấy vẫn còn rất đau lòng nên cần xả cơn giận, cậu giúp cô ấy đi!”

Tôi không thừa nhận: “Cậu nói vớ vẩn gì thế? Cái gì mà rất đau lòng? Chẳng có chuyện gì cả, chẳng qua mình không muốn anh ta thấy mình đơn độc, không muốn anh ta có cơ hội cười trên nỗi đau của người khác thôi.”

Tỏ ra vô cùng thân mật, tôi và Tiểu Cao cùng ngồi xuống bàn nướng ngay cạnh Chu Nhất Minh để nướng thịt. Khoảng cách rất gần nên anh ta nhanh chóng phát hiện ra chúng tôi, có vẻ hơi sững sờ, kinh ngạc. Tôi làm như không nhìn thấy anh ta, chỉ quay sang Tiểu Cao cười tươi như đoá hoa nở rộ trong gió xuân.

Giống như tôi ban nãy, sau khi phát hiện ra tôi, Chu Nhất Minh cũng không bước qua chào hỏi. Chúng tôi xem nhau như hai kẻ xa lạ, không đúng, còn hơn cả người xa lạ. Ví như cái hội Hoán thảo lấy việc kết giao làm mục đích này, hai bên xa lạ còn biết tìm cơ hội để bắt chuyện với nhau. Nhưng tôi và anh ta, rõ ràng không ai có ý định thăm hỏi ai. Sau khi yêu không thành, ngay cả quan hệ bạn bè chúng tôi cũng không giữ được. Điều này khiến cô bạn thân nhất của chúng tôi - Điền Tịnh - cũng phải ngạc nhiên. “Sao lại thành ra thế này, hai người bình thường vẫn toe toét lắm cơ mà, sao giờ lại câm như hến thế?”

Đích thực là câm như hến, trước đây vui vẻ là thế, giờ nhắc lại tôi vẫn còn nghiến răng kèn kẹt... Thôi bỏ đi, những chuyện không vui thì chẳng cần nhắc lại làm gì!

Chu Nhất Minh không thèm hỏi han tôi nhưng khi nhìn thấy Điền Tịnh thì “Hi!” một tiếng rõ to. Điền Tịnh chạy qua chỗ anh ta nói chuyện cả buổi, rì rà rì rầm không biết nói những gì. Cô ấy vừa quay lại, tôi liền hỏi ngay: “Hai người chuyện trò gì mà lâu thế?”

“Không có gì, chỉ hỏi anh ta sao cũng đến tham gia hội Hoán thảo thôi. Thì ra anh ta bị cô em họ kéo đến, cô nàng tóc xoăn khi nãy chính là em họ của anh ta.”

Hoá ra là như vậy, sao anh ta có thể giỏi giang đến mức vừa đến đã câu được một em xinh tươi như thế, chẳng lẽ mới đấy mà đã có sức quyến rũ đến thế sao? Thì ra là cô em họ kéo anh ta đến làm “cỏ”! Tự nhiên tôi thấy dễ chịu hẳn!

Rất tốt, không chỉ mình tôi “bị ế” mà Chu Nhất Minh cũng đang “ế” đấy thôi, đến giờ vẫn chưa tìm được bạn gái mới. Cùng là “bị ế” cả, không ai mạnh hơn ai, điều này khiến tâm lý của tôi cân bằng trở lại. Haizz, cả hai đứa “ế” cùng nghĩ đối phương là kẻ đui mù, là không khí không nhìn thấy gì! Chẳng bao lâu, cái tên “bị ế” kia đã biến mất, không biết lặng lẽ ra đi từ lúc nào. Anh ta đi khỏi, tôi như trút được gánh nặng, không phải diễn trò nữa, buông tha cho Tiểu Cao. Cậu ta nhanh chóng bị một cô gái hợp cạ kéo sang bàn bên chơi súc sắc.

Cũng có vài anh chàng đến gần tôi xin làm quen nhưng hết người này đến người khác, chẳng có ai khiến tôi thuận mắt, vừa lòng. Một anh chàng thô lỗ đến bắt chuyện, vừa đến đã vô ý làm đổ cả ly bia đang cầm trên tay vào đầu tôi. Còn có chiêu “làm quen” nào hay hơn thế nữa không? Trước khi ra về, tôi phải chật vật nửa tiếng đồng hồ với mớ tóc ướt rượt, tâm trạng vốn đã không vui nay lại được dịp bùng nổ, khiến tôi gầm lên vì tức giận.

Tôi gào thét một tí rồi lập tức im bặt vì xung quanh tôi trong vòng ba trượng, người lạ không ai dám lại gần. Tất cả đám con trai trong buổi tiệc đều nhìn tôi như nhìn một con điên thỉnh thoảng lên cơn, không thì chí ít cũng là một kẻ nóng nảy, cục cằn. Thật xấu hổ hết biết!

Buổi tiệc này coi như đến công toi! Suy cho cùng cũng là do sự xuất hiện đột ngột của Chu Nhất Minh khiến tôi đã chẳng vui vẻ gì còn như “bà chằn” trước bao nhiêu người.

Trên đường về, Điền Tịnh thấy tôi mặt mày ủ rũ thì hỏi thẳng thừng: “Bất ngờ gặp lại Chu Nhất Minh, tâm trạng của cậu dường như bị kích động mạnh, có phải cậu vẫn còn nghĩ đến anh ta không?”

Tôi lập tức mặt đỏ tía tai hét lên: “Ai thèm nghĩ đến anh ta, anh ta đáng để mình nhớ mãi không quên chắc!”

“Có hay không thì mình không biết, nhưng cậu cũng không nên vội vàng phủi sạch như thế, về nhà suy nghĩ kĩ để có được câu trả lời chính xác nhất đi. Gạt ai chứ đừng nên gạt mình, có biết không hả?”

Đêm đó tôi không sao ngủ được, tôi không thừa nhận mình vẫn còn nhớ Chu Nhất Minh. Thực sự anh ta chưa từng là mẫu đàn ông lý tưởng của tôi, tôi cũng chẳng phải mẫu người trong mộng của anh ta. Chúng tôi ban đầu chỉ là mối quan hệ bạn bè thân thiết, sau này yêu nhau cũng là vì nhiều lý do mới bắt đầu. Nhưng không thể phủ nhận, những ngày tháng chúng tôi hẹn hò thật vui vẻ, hạnh phúc. Chỉ là sau này...

Nằm trằn trọc suy nghĩ, những kỷ niệm trong quá khứ cứ lần lượt ùa về như những thước phim trong ký ức từ từ mở ra...