Bởi vì hôm qua mệt đến ngất đi, nên sáng sớm nay Thiên Hàn muốn dậy muộn một chút. Thế nhưng mong muốn nhỏ nhoi này của cô bị tiếng chuông điện thoại không ngừng rung lên quấy nhiễu. Lười nhác nhấc tay ra khỏi chăn, không buồn xem người gọi là ai, trực tiếp tắt đi. Chỉ là tiếng chuông quái đản đó nhất định không chịu buông tha cho cô. Cuối cùng vẫn phải bực dọc bấm nút nghe:
- Ai vậy?
Vừa nghe thấy giọng cô, đầu giây bên kia tên Bảo Quân đã hét ầm lên:
- Hàn Hàn, em vẫn còn ngủ được sao?
- Sáng sớm anh làm cái quỷ gì thế? - Cô cũng bực dọc mắng lại anh - Có để cho người khác ngủ không?
Cô vừa định gác máy thì tiếng trong điện thoại lại truyền đến lần nữa, giọng còn gấp hơn cả khi nãy:
- Em chưa xem tin tức sáng nay sao?
- Tin gì? - Cô đây còn ngủ chưa dậy, thời gian đâu mà xem tin với chả tức.
- Tin em cùng Hạ Đình Thiên tối qua ở cùng nhau đó? Họ nói bọn em sắp đính hôn? Là thật sao?
Nghe đến đây, cơn buồn ngủ trong cô liền tan hết.
- Cái gì cơ?
Ngay lập tức cô ngắt điện thoại, mở tin tức buổi sáng ra xem. Hình ảnh trên mạng đều khiến cô đứng hình. Một loạt ảnh tối qua anh ta đưa cô về, hôm nay tất cả đều chễm chệ trên trang nhất. Lại còn có chụp ở góc cũng quá khéo đi, nhìn qua vô cùng thân mật. Không chậm một giây, cô nhảy ngay xuống giường, thay đồ rồi đến văn phòng.
Lúc vào đến văn phòng, cô vẫn đang rất bực dọc. Mấy tờ báo trên tay bị cô không thương tiếc ném mạnh lên bàn:
- Là ai?
Phùng Đông thấy cô tức giận như vậy, chỉ nem nép vào một bên, không biết phải nói gì. Vừa lúc cánh cửa mở ra lần nữa, bố Lâm bước vào:
- Là bố!
- Chủ tịch! - Phùng Đông cúi đầu chào, chỉ thấy bố Lâm ra hiệu cho anh đi ra ngoài. Cả căn phòng lớn giờ chỉ còn ông và Thiên Hàn.
- Tại sao bố chưa hỏi qua ý kiến con đã làm như vậy?
- Bố đã nói rồi - Trước sự tức giận của cô, ông chỉ bình thản trả lời - Vì bố là bố.
- Bố, đến cuối cùng bố vì sao cứ phải bắt ép con như vậy? Ngay cả quyền lựa chọn con cũng không có sao?
- Con muốn chọn sao? - Bố Lâm nhướng mày - Đừng tưởng bố ở nước ngoài không biết, con mấy năm nay đều tìm thằng nhóc kia. Kẻ cơ hội, yêu con chỉ vì điều kiện gia đình ấy, tám năm trước bố không chấp nhận nó, kể cả con có tìm được nó, bố cũng không cho phép con lấy nó đâu.
Thiên Hàn mắt rưng rưng, bất lực nhìn ông. Cô luôn không tin người đó là người như vậy. Nhưng năm đó anh lại dứt khoát muốn rời xa cô, anh nói cô đã không còn giá trị để anh lợi dụng. Vậy mà không hiểu sao cô vẫn cứ ngu ngốc tìm kiếm, chờ đợi người đàn ông đó.
- Hơn nữa. Con là người nhà họ Lâm, mang họ Lâm. Đối với sự phồn thịnh của dòng họ này, con nhất định phải kết hôn với người môn đăng hộ đối, đưa Lâm Thị ngày một phát triển. Muốn chọn, đợi kiếp sau đi.
Một câu này của ông chính là chặt đứt đi mọi hy vọng của cô.
- Cho dù con có cố gắng như thế nào với bố cũng không đủ sao? - Thấy ông chuẩn bị dời đi, cô lên tiếng.
- Lần ra mắt sản phẩm mới này, sẽ công bố tin tức đính hôn. Hãy chuẩn bị đi.
Ông không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, chỉ để lại một câu rồi bước ra khỏi phòng. Sự tuyệt vọng trong mắt cô ngày một hiện rõ. Con gái nhà họ Lâm. Cô lấy tay che mặt, lặng lẽ rơi nước mắt.
-----
Tin tức buổi sáng cũng khiến Hạ Thị một phen ồn ào, mọi người đều ra sức bàn tán. Vừa sáng, khi Đình Thiên đến công ty, Hiểu Thiện đã cầm mấy tờ báo đến tìm anh:
- Anh Đình Thiên, những tin tức này đều là thật sao? Anh sẽ cưới cô gái đó sao?
Hiểu Thiện vốn lớn lên cùng anh. Cô ấy có tình cảm với anh, mấy năm nay vẫn chờ đợi anh, anh biết. Nhưng trong lòng anh đã tồn tại một người con gái, cho nên đều không muốn về nước, trốn tránh tình cảm của cô ấy. Giờ cũng chỉ mong tin tức này sẽ dập tắt đi hết hy vọng của cô ấy.
- Là thật! - Anh không ngần ngại khẳng định.
Bây giờ anh không quản được cô ấy có buồn hay không. Điều anh quan tâm lúc này là ai đã đăng những tin tức ấy lên. Anh sợ Thiên Hàn sẽ hiểu lầm chính anh là người đăng nó. Anh sợ cô cho rằng anh là người hèn hạ, để lấy được cô mà không từ thủ đoạn.
Hai mắt Hiểu Thiện ngấn lệ, khó khăn mở miệng:
- Nhưng em cũng thích anh, anh biết rõ điều đó mà?
- Anh biết. - Anh cũng không ngại thừa nhận - Nhưng mà, Hiểu Thiện, anh chỉ coi em là em gái, là thanh mai trúc mã. Người anh yêu chính là cô ấy.
- Tại sao vậy - Hiểu Thiện khó tin nhìn anh - Chẳng lẽ chỉ mới gặp vài ngày, anh đã yêu cô gái đó nhanh như vậy sao? Em không tin. Anh gạt em!
Vẻ mặt anh trầm xuống, đưa tay lên giúp cô gạt nước mắt:
- Anh không lừa em. Anh đã tìm cô ấy, tám năm!
- Tám... tám năm sao? - Lúc này Hiểu Thiện thật sự bị sốc. Tám năm.
- Đúng vậy! - anh nói, vẻ mặt cũng không đổi - Tám năm trước khi sắp tốt nghiệp đại học, anh đã gặp cô ấy.
Anh đã thích cô ấy ngay lần đầu tiên gặp. Nhưng bởi vì cô ấy đột ngột ra nước ngoài, nên mới không thể nói. Mấy năm nay thực ra anh vẫn luôn tìm cô ấy.
Hóa ra, mấy năm nay người cô luôn chờ đợi, trong lòng anh ấy cũng không hề có cô. Hiểu Thiện lúc này vô cùng tuyệt vọng. Thấy cô buồn, anh chỉ nhẹ đưa tay nắm lấy tay cô:
- Hiểu Thiện, chúng ta đều đã lớn, đều có lựa chọn của riêng mình. Anh mong em tôn trọng quyết định của anh. Chỉ cần em tin là, đối với anh em mãi là người thân, sau này, anh vẫn muốn dùng tư cách anh trai, tiễn em từ nhà họ Hạ đi lấy chồng. Hiểu không?
- Cô ấy có yêu anh không? - Hiểu Thiện đột ngột rút tay lại, ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn anh.
Câu hỏi khiến anh chợt buồn. Yêu anh? E là cô ấy một chút cũng không muốn liên quan đến anh.
-----
Tối đó, cô không tăng ca, một mình bỏ đến quán bar uống rượu. Cô uống hết ly này đến ly khác, càng uống tâm trạng lại càng tệ, càng uống, những ký ức không vui trong quá khứ lại ùa về.
Kí ức trong suốt những năm ấy, cô thật sự không thể nào quên được. Cô cùng Trịnh Kỳ đã có một tình yêu khắc cốt. Người con trai ấy, từ năm cô mười tuổi mỗi ngày đều cùng cô lên lớp, cùng cô ăn trưa. Người con trai ấy, từ khi cô mười lăm tuổi, mỗi khi cô bị bạn học bắt nạt, luôn có anh bảo vệ. Người con trai ấy, từ khi cùng cô vào đại học, luôn kiên nhẫn đi theo cô học đàn chỉ vì biết cô thích. Người con trai ấy, vào sinh nhật năm mười tám tuổi, đã nói thích cô. Từng cái nắm tay, từng nụ hôn, những ký ức đó tưởng như còn quá mới.
"Thật ra, anh thích em là bởi vì điều kiện gia đình em tốt, anh không cần phải sống nghèo khổ." Vậy nhưng thứ cô nhớ nhất lại là câu nói này. Lần cuối cùng gặp nhau, anh đã nói như thế. Sau khi cô cố gắng cản bố lúc ông ấy cho người đánh anh, chịu một trận đòn khắc cốt, chỉ mong được giữ lại tình yêu này. Anh lại nói với cô như thế, cô đã rất đau khổ. Đến lúc cô cho rằng anh có nỗi khổ riêng, đi tìm anh, thì anh lại biến mất, cứ thế biến mất không một chút dấu vết.
Cô nhìn ly rượu trong tay, trước mắt nhòe đi. Từng giọt nước mắt, cứ thế không kìm được mà rơi xuống. Cô lại uống.
- Kỳ, anh đang ở đâu? - Cô lại vô thức gọi tên người con trai ấy, tuyệt vọng như vậy!
Lúc này, từ phía cửa, Đình Thiên hớt hải chạy vào. Khi nãy, nhận được điện thoại của Phùng Đông nói cô đi vào đây một mình, còn mãi chưa ra, anh đã vội vã đến đây ngay. Nhìn quanh một lượt, thấy cô đang nằm gục ở quầy bar, trên tay còn đang cầm ly rượu sóng sánh, anh vội bước gần tới. Cô gái dường như không phát hiện ra anh, vẫn từng ly từng ly uống cạn một hơi. Phía trước mặt cô bây giờ ngổn ngang đều là ly rượu.
- Hàn Hàn? - Anh thoảng thốt gọi tên cô.
Nghe thấy có người gọi tên mình, cô mơ hồ quay lại. Nhưng khi thấy rõ người vừa tới, cô lau nước mắt, lại quay mặt đi không muốn nhìn anh. Cô cũng không đáp, như thể coi anh không hề tồn tại.
Thấy cô như vậy, Đình Thiên vừa lo lắng, vừa đau lòng. Đôi mắt cô lúc này, cũng buồn như năm ấy. Cô lại khóc. Thấy cô còn muốn tiếp tục uống rượu, anh liền đưa tay giật ly rượu của cô, nhưng cô phút chốc liền giằng lại, đổ thẳng hết rượu vào miệng. Cô muốn say.
- Em đừng uống nữa! - Đình Thiên đưa tay cản cô lại lần nữa. Cô vừa mới suy nhược đến ngất đi, còn uống nữa, hậu quả thật sự không lường được.
Liền lập tức cô quay lại nhìn anh, hét lên:
- Đừng quản tôi!
Sự tức giận của cô làm anh kinh ngạc, cứ ngỡ cô vì chuyện đó mà tức giận, vội lên tiếng:
- Những thứ đó thực sự không phải anh làm!
Lời giải thích này, đối với cô quả thật là vô vị. Cô không thèm nhìn anh mà cười mỉa mai:
- Không phải anh cũng được hưởng lợi sao? Còn giả vờ thanh cao làm gì? - Nói rồi cô lảo đảo bước xuống ghế, tiến gần về phía anh, nhếch môi - Muốn có tôi đến vậy sao? Được!
Nói song, không đợi anh kịp phản ứng, cô liền rút tiền ra để lên bàn rồi kéo anh đi. Sau đó, cô không hề kéo anh ra khỏi đấy, mà trực tiếp kéo anh đến một phòng khách sạn. Cửa vừa đóng lại, cô đã lập tức ôm lấy cổ anh, rướn người hôn lên môi anh. Khi đôi môi mềm mại ấy của cô chạm tới môi anh, làm anh nhất thời bất động.
Không có một từ ngữ nào có thể miêu tả được cảm xúc khi cùng cô gái mình yêu môi chạm môi. Nụ hôn này tựa như trong phút chốc thổi bùng dữ dội khao khát trong anh. Anh thực sự muốn ôm cô ấy, nhiệt tình thưởng thức hương vị khiến người khác mê đắm này. Nhưng lý trí đã nói với anh, đẩy cô ấy ra:
- Hàn Hàn, em đừng như vậy! - Anh không muốn khi cô đủ tỉnh táo, sẽ hối hận, sẽ hận anh.
Nhưng cô dường như không hề nghe anh nói, khó chịu khi anh đẩy cô ra. Ngược lại, cô đẩy mạnh anh xuống giường, trực tiếp ngồi lên người anh. Sau đó, chỉ kịp thấy cô giật mạnh một cái, hàng cúc áo sơ mi của cô bật mở. Bộ ngực trắng nõn cứ thế lộ ra một nửa dưới lớp áo con. Phía dưới còn có một vòng eo tinh tế, mềm mại. Eo của cô rất nhỏ, tựa như dùng hai tay liền có thể bao trọn. Cô lúc này hấp dẫn như một thứ thuốc phiện, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh gục anh. Lúc anh đưa tay giữ lại vòng eo ấy, chỉ thấy đầu anh nổ lên một tiếng.
- Hàn Hàn! - Anh cố gắng gọi cô, cố gắng lấy lại lý trí cho cô.
Nhưng người con gái ấy không hề nghe anh nói, trực tiếp cúi xuống hôn anh lần nữa. Cô mò mẫm đến áo của anh, cởi ra. Bàn tay mềm mại ấy làm loạn trên bộ ngực của anh, đốt lên ham muốn của anh. Là một thằng đàn ông, trong hoàn cảnh này, khó ai có thể kiềm lòng được. Cuối cùng vẫn để con tim đánh bại đi lý trí. Anh đã nghĩ dù ngày mai có ra sao, bây giờ, ngay lúc này, anh muốn có cô.
Thế nên anh biến bị động thành chủ động, ghì cô vào trong đệm, đè lên người cô. Anh cúi xuống hôn cô lần nữa, đưa tay cởi đi lớp áo còn lại của cô. Hai bầu ngực trắng nõn giờ này không có gì che đậy, cứ thể lọt vào mắt anh. Cô gái bé nhỏ cứ thế bị anh bao vây chặt chẽ trong tay, cùng cô trao nhau nụ hôn cuồng nhiệt. Đến khi khuôn mặt cô đỏ bừng, mới lưu luyến buông cô ra.
Cô nghiêng người qua một bên thở dốc, anh thuận thế liền hôn lên đôi tai của cô, dần dần xuống cổ, đến xương quai xanh tinh tế. Cô gái lúc này mê man, không kiềm chế được mà khẽ ưm thành tiếng, lọt vào tai anh như đang làm nũng. Anh không kiêng dè gì nữa, bắt lấy hai tay của cô, dùng một tay anh cố định lêи đỉиɦ đầu. Cũng không chậm thêm một giây, liền cúi xuống, ngậm lên bộ ngực đẹp đẽ kia.
- A! - Chỉ thấy cô kêu lên một tiếng.
Anh một bên ngậm lấy, một bên dùng tay, tàn nhẫn nhào nặn. Xúc cảm này tuyệt vời đến vậy, anh không có cách nào dừng lại được. Người con gái phía dưới cũng vì vậy mà uốn éo, cả cơ thể cong lên, đón ý hùa theo anh. Da của cô thực sự rất trắng, rất mỏng, qua một lúc, cả bầu ngực đã bị anh giày vò đến đỏ ửng.
Nhưng anh nào chịu buông tha, miệng anh lại đổi qua một bên khác, tiếp tục những hành động thô bạo. Cảm giác đầu ngực bị làm cho đến tê dại, miệng cô lại vô thức ngâm nga, tay cô cũng luồn vào tóc anh. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ trí mạng, anh không thể khống chế được bản thân mình nữa, vô thức lực đạo ở tay cùng miệng mạnh lên mấy phần. Anh đè ép lên cô chặt hơn.
- Nhẹ chút! Kỳ! Anh nhẹ chút! - Trong vô thức, cô lại gọi tên người đó.
Mà tiếng gọi này của cô, làm anh sững người lại, đình chỉ mọi động tác. Cô khi đang trong cơn say tình với anh, lại gọi tên người đàn ông khác. Trong lòng anh giấy lên sự chua xót nồng đậm. Cuối cùng anh đã hiểu, vì sao cô đau lòng tới thế. Chính là khi yêu một người mà không thể ở cạnh nhau. Cũng giống như anh bây giờ, cô dù người ở đây, nhưng trái tim lại không thuộc về nơi này, không thuộc về anh. Loại đau đớn khó chịu như thế, khiến con người ta thực sự sợ.
Anh tách ra khỏi người cô, trong lòng có chút phức tạp. Vừa định bật đèn ngủ một chút để chỉnh sửa lại quần áo cho cô, anh lại có chút ân hận. Trên ngực cô là một mảng đỏ ửng ghê rợn. Hai cổ tay cô, có lẽ trong lúc đắm chìm, anh không khống chế được lực, làm nó tím lại một vòng. Da cô trắng như vậy, chả trách rất dễ bị đỏ lên. Sợ lại không khống chế được mình, anh vội mặc lại đồ cho cô. Sau khi đắp chăn cho cô cẩn thận, liền vào nhà tắm tắm nước lạnh, xả đi những bức bối trong người. Cuối cùng ôm một chiếc gối đến bên sô pha.
Một đêm, cứ thế lặng lẽ trôi đi.