Nguyện Một Kiếp Yêu Em

Chương 5: Tôi Muốn Làm Bạn Trai Của Em

Lâm Thiên Hàn bị ôm, cau mày đẩy tên kia ra, còn không tiếc tặng anh ta một cái nguýt:

- Anh tự dát vàng lên mặt đấy à, em làm gì có thời gian đi thăm loại minh tinh hạng ba như anh - Nói xong cô liền muốn né sang một bên để đi tiếp. Chẳng qua tên kia cũng không vì thế mà bỏ qua cho cô, nhanh nhẹn lấy tay ôm má cô. Chỉ kịp thấy cô rít lên một tiếng. Tên này cũng quá mạnh tay rồi, bên má sưng của cô đau thắt lại.

Nhìn thấy biểu hiện cô không đúng, Bảo Quân liền buông nhẹ tay, nâng cằm cô lên quan sát kỹ một chút, còn không cho cô cơ hội tránh né:

- Mặt em làm sao vậy? Ai đánh em thành như thế này? - Mặt anh ta không khỏi tức giận ra mặt.

Nghe thấy cô bị đánh, trong lòng Đình Thiên sốt ruột như lửa đốt. Lúc này Vạn Bảo Quốc ở bên cạnh mới để ý kỹ, đưa tay vén tóc cô lên. Một bên má của cô sưng nhẹ lên. Nếu nhìn kỹ hơn có thể thấy vết tím còn chưa được che hết.

- Anh có thể nói bé chút được không? - Lâm Thiên Hàn gấp như phải bỏng, vội bịt miệng hắn ta lại - Em bị ngã có được chưa, anh làm gì mà lớn tiếng thế.

Khuôn mặt Bảo Quân lúc này chính là chưa tra rõ ngọn ngành chưa chịu bỏ qua, anh ta chống nạnh chất vấn y chang một mụ đàn bà chanh chua chất vấn chồng đi nɠɵạı ŧìиɧ:

- Em nói dối. - Nói rồi anh đưa tay kéo cô lại gần, một tay giữ sau gáy không cho cô trốn, bên còn lại lấy tay lau đi lớp phấn, ánh mắt vô cùng bực dọc - Em nhìn xem, em ngã như thế nào mà lại tím được thế này? Hôm trước anh còn bế em lên...

Còn chưa nói hết, tên kia đã bị cô che miệng lần nữa:

- Anh định nói bậy bạ cái gì đó, đã nói là ngã rồi mà - Cô lườm anh cảnh cáo.

Lúc này Đình Thiên đã không thể nhìn được nữa, tiến lên phía trước. Thấy anh đi đến, mọi người đều cúi đầu chào. Chưa kịp lên tiếng, chỉ thấy anh chỉ ngừng lại một chút, rồi không nói không rằng, nắm tay Thiên Hàn kéo đi, mặc cho cô cố rút tay lại. Đến lúc họ đi khuất rồi, mọi người mới định thần lại. Bảo Quân khó hiểu quay sang Vạn Bảo Quốc:

- Chuyện gì vậy, hai người đó...?

- Như cậu thấy đấy! - chỉ thấy tên họ Vạn đáp lại một câu như thế rồi bỏ đi. Để mặc tên kia đứng đó khó hiểu.

Kéo Thiên Hàn vào phòng làm việc, ép cô ngồi ở trên ghế của anh, không nói không rằng, bấm gọi cho Hiểu Thiện nói cô chuẩn bị cho anh đồ dùng tẩy trang cùng đá lạnh. Chỉ một lát sau, đã thấy Hiểu Thiện bưng một cái khay nhỏ vào. Thấy ở cùng anh còn có một cô gái, trong lòng không khỏi khó chịu. Chỉ là cũng không dám nói nhiều, liền dời đi. Lúc này nhìn thấy anh thành thạo lấy bông tẩy trang thấm vào nước tẩy, Thiên Hàn mới hoàn hồn dịch ghế lùi xa anh. Chỉ là chưa dịch được bao xa đã bị anh kéo ngược lại, cô nhỏ bé cứ thế bị người đàn ông to lớn này giam gọn trong vòng tay:

- Em muốn đi đâu? - Thấy anh hùng hổ dọa người, cô cũng không biết nói gì.

- Anh định làm gì vậy? - cô đề phòng nhìn anh. Chỉ thấy anh nhìn lại cô kiểu còn không biết sao mà hỏi, nhịn không được đưa tay lên che mặt - Anh định tẩy trang cho tôi sao?

- Ngoan. Để cho tôi xem! - Anh như đang dụ dỗ một đứa trẻ. Nhưng cô nào có bị dụ dỗ dễ như vậy. Đùa cô sao, ở trước mặt người đàn ông lạ tẩy đi lớp trang điểm, là con gái, gan dạ như vậy có bao nhiêu người. Mà dù có, chắc chắn không phải cô.

- Không được - Cô vẫn ngoan cố không chịu hợp tác, lấy tay che mặt. Trong phút chốc, lại quên mất má cô đau như thế nào.

Nhìn cô nhăn mày, anh cũng không cho cô cơ hội nữa, trực tiếp gỡ tay cô ra, cố định lại. Sau đó lấy khăn lau một đường nhẹ trên mặt. Vết tím cũng vì thế lộ ra một đường đậm đáng sợ. Khuôn mặt người đàn ông không khỏi cau lại. Lau thêm vài đường, cả một bên má tím hết nửa, sẫm màu.

- Em làm sao ngã thành như vậy - Rõ ràng đây là một vết đánh. Cô không muốn nói, anh cũng không tiện vạch trần. Thấy cô không phản kháng nữa, mới buông tay cô ra, ghì nhẹ đầu, thuận tiện lau đi hết lớp trang điểm của cô. Chỉ một lúc, khuôn mặt không có chút tỳ vết của cô hiện ra, vết tím kia cũng càng thêm chói mắt. Đến lớp son cuối cùng, cô bỗng cầm tay anh giữ lại, mặc cả:

- Không lau son được không? - Con gái chính là có đẹp mấy cũng không hoàn toàn tự tin vào bản thân. Thấy bản thân đã kích động, liền buông tay anh ra.

Anh cũng không miễn cưỡng, dừng lại không lau nữa. Chuyển sang cho đá vào trong túi, trườm lên bên má kia của cô. Chỉ là cô lần này nhanh hơn, với lấy túi đá, tự trườm, một lần nữa đẩy xa khoảng cách với anh.

- Tôi không phải hổ báo, em cần gì cách tôi như vậy? - Anh đứng dậy đúc tay vào túi quần nhìn cô - Tôi lại còn là đối tượng xem mắt của em.

- Tôi đã nói rõ rồi. Tôi hiện tại chưa muốn kết hôn - Cô cũng không e sợ nhìn anh. Chỉ thấy một chớp nhoáng anh ngồi xuống trước mặt, cầm tay ghế kéo cô lại trước mặt mình, nhìn thẳng vào mặt cô.

- Cho tôi một cơ hội! - Anh vô cùng thẳng thắn, trực tiếp đề nghị - Tôi muốn làm bạn trai của em!

Lâm Thiên Hàn trợn mắt sững sờ, chưa kịp nói đã thấy anh nói tiếp:

- Nếu như Vạn Bảo Quốc hay tên Bảo Quân kia đối với em không tốt, có thể cho tôi cơ hội không?

Thiên Hàn bị anh làm cho không biết nói gì. Lại còn có hai tên kia nữa. Lẽ nào anh tưởng cô và họ...

- Anh đừng hiểu lầm. - Cô lên tiếng giải thích - Họ đều là bạn tôi. Không phải tôi lấy lý do chưa muốn kết hôn để từ chối anh. Mà thực sự là như vậy! - Cô không quên quan sát thái độ của anh. Chỉ thấy anh một mặt thâm trầm, liền tiếp lời - Gặp anh cũng chỉ là không muốn bố tôi phải ngại với bác Hạ, mong anh đừng hiểu lầm!

Nói rồi cô lùi lại rồi đứng dậy. Vừa định ra ngoài lại bị anh giữ tay lại, kéo cô lại nhìn thẳng vào mắt cô nói:

- Em chỉ nói là hiện tại chưa muốn. Tôi có thể đợi!

- Anh không đợi được đâu. - Cô lại tự tin trả lời anh như thế.

- Vậy chúng ta chờ xem!

Anh đã đợi cô lâu như vậy. Thêm nữa cũng đâu có sao. Chỉ là anh không hiểu, cô gái ấy lại còn kiên trì với một người hơn cả anh, mà người đó lại không phải anh.

Rời khỏi Hạ Thị, vừa bước vào xe đã thấy Phùng Đông đợi sẵn. Anh ta ngạc nhiên khi thấy trên mặt cô đã không còn lớp trang điểm dày.

- Chị sao thế này? Làm gì để trôi hết lớp makeup như vậy? Có phải lúc nãy kéo chị đi, Hạ tổng đã bắt nạt chị đúng không? - Nói rồi làm bộ muốn xuống xe - Tôi liều mạng với hắn!

- Đi đi, bảo trọng! - Cô cũng lười nhác dựa vào xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.

- Chị cũng thật vô tâm - Tên nhát gan nào đó liền quay lại chỗ ngồi - Tôi đi vào đó, khác nào tìm con đường chết. Vậy rồi ai làm trợ lý cho chị?

- Trợ lí có thể đổi! - Cô cũng không nể tình xưa nghĩa cũ. - Không đi còn không lái xe. Chiều nay không thị sát xong, trừ lương cậu hôm nay.

Nói rồi cô nằm ra ghế. Từ đây ra ngoại thành cũng không gần. Có thể tranh thủ ngủ một giấc. Tên trợ lý chỉ biết nhìn cô ai oán. Tại sao lúc nào cũng là trừ lương? Lương của anh nào có đắc tội gì với cô?

-----

Thiên Hàn ngủ thϊếp đi. Chỉ là không ngờ đến khi tỉnh dậy, trong xe lại có thêm một người. Mà cô, lại đang gối đầu lên chân người đó để ngủ. Thấy cô dậy, Đình Thiên nở một nụ cười vô tội, đỡ cô ngồi lên.

- Sao lại là anh? Phùng Đông đâu? Mấy giờ rồi!

- Đã 5 giờ 30 chiều rồi. - Câu trả lời làm cô choáng váng. Cô đã ngủ lâu như thế, sao không ai gọi cô dậy? - Tôi nói Phùng Đông lái xe tôi đi về trước rồi.

Trong lòng thầm lôi tên họ Phùng ra chửi một ngàn tám trăm lần. Tại sao cô chỉ mới ngủ một giấc, hắn ta lại có thể bị mua chuộc nhanh như thế. Lại còn giao xe của cô cho người lạ không một chút lăn tăn như vậy. Nhưng cô biết đây không phải lúc chửi tên kia, việc quan trọng nhất vẫn phải làm. Nghĩ liền làm, không chần chừ liền xuống xe. Đình Thiên cũng nhanh xuống xe theo cô, chỉ thấy một chốc cô đang ngỡ ngàng.

Chỗ bọn họ đang đứng là một khung cảnh đẹp đến ma mị. Đó là một thung lũng nhỏ giữa ánh chiều tà, vẻ đẹp vô cùng hoang sơ. Bên dưới là một thảm cỏ xanh lớn, được cắt tỉa vô cùng cẩn. Điểm lên nền cỏ là đám lá vàng đã rụng khi thu sang. Còn có ánh nắng đang len lỏi qua từng kẽ lá để chiếu xuống mặt cỏ, khiến cho mỗi nhánh cỏ như đang phát ra hào quang của riêng chúng. Chính cô cũng không ngờ, lại có một nơi như vậy trong thành phố không quá lớn này.

Thiên Hàn nhanh chóng đi vào bên trong, hướng về phía đỉnh đồi nhỏ. Cô giống như cô gái hiện đại lạc vào giữa một vườn cổ tích, chăm chú quan sát. Vừa đi vừa không quên chụp mấy tấm ảnh làm tư liệu. Một nơi đẹp như vậy, lại cũng một chủ đề lãng mạn là tình yêu, thật sự không thể thích hợp hơn.

Đình Thiên chỉ yên lặng nhìn cô. Thấy cô mải mê ngắm nhìn khung cảnh ở đây cũng không tiện làm phiền cô. Chỉ thấy cô hết chụp vài tấm hình, rồi lại ghi chép vào sổ cái gì đó. Mãi đến khi thấy cô đi xa chút, mới đuổi theo. Bỗng nhiên anh thấy cô dừng lại khi cô đã đứng trên đỉnh đồi. Đi theo mới biết, hóa ra ở đó còn có một vài decore phục vụ cho khách chụp ảnh. Một chiếc ô tô nhỏ, một cái cổng bằng hoa, bên khác còn có một cây đàn piano lớn. Nhìn thấy nó, Thiên Hàn ngừng lại một chút, trong mắt để lộ một chút tâm trạng phức tạp, chỉ là cô nhanh chóng dời mắt đi. Mà một màn này lại không qua được người tinh ý như Đình Thiên. Anh lơ đãng nói một câu:

- Khung cảnh ở đây thật sự là không tồi. Rất hợp với chủ đề của dự án. Em thấy sao?

- Đúng là không tồi, vậy chọn chỗ này đi! - Cô trả lời nghiêm túc. Lại không để ý anh đang đi về phía trước, hướng đến cây đàn piano, đặt ngón tay lên một nốt nhạc. Âm thanh vang lên, làm cho những lời cô muốn nói sau đó nghẹn lại trong họng. Dù cô đang nhìn hướng khác, nhưng anh có thể cảm nhận được cô đang sững người.

- Em biết chơi đàn không? - Tiếng anh vang lại từ phía sau lưng cô.

Cứ thế, một đoạn ký ức kia tràn về trong tâm trí của cô. Lúc cô và người đó cùng nhau tập đàn. Những bản nhạc hai người cùng diễn tấu qua. Kí ức kia tưởng như còn mới như thế. Bất giác cô đưa tay mình lên nhìn. Đôi tay này..

- Tôi không biết chơi đàn! - Nhận thấy mình đã quá kích động, vội thu tay lại như không có gì, đôi mắt cúp xuống như muốn giấu đi tâm trạng không cho người khác biết - Muộn rồi, chúng ta về thôi.

Nói xong cô liền quay người đi về phía xe. Thấy cô vội vã đi như thế, anh lại càng cảm thấy khó hiểu. Mà khó hiểu nhất, cô nói, cô không biết chơi đàn. Trong khi, cô đã từng chơi đàn vô cùng thuần thục. Anh không kịp nghĩ nhiều, vội bước theo cô. Lúc cô định ngồi vào ghế lái, anh liền đưa tay cản lại:

- Để tôi lái xe!

Cô ngẩn người một lúc, nhớ ra là xe anh không còn ở đây. Không nghĩ nhiều liền đưa chìa khóa cho anh rồi ngồi sang ghế phụ, cũng không quên ngồi sát vào cửa, quay mặt ra bên ngoài, nới dài khoảng cách của hai người. Thấy cô như con nhím xù lông, anh chỉ có thể lắc đầu thở dài, lái xe đi.

-----

Thấy đã tối như vậy Thiên Hàn còn chưa về nhà, bố mẹ Lâm ngồi trên bàn ăn cơm sốt ruột chờ đợi. Bố Lâm nhịn không được lên tiếng:

- Nó là đang tránh mặt tôi sao?

Nghe thấy thế Đại Hàn đã vội giải thích ngay:

- Làm gì có bố. Nay em nói ra ngoại thành khảo sát. Đối với dự án lần này nó thật sự nghiêm túc, tất cả công đoạn đều tự mình kiểm nghiệm thực tế.

- Thế thì tốt - Nghe anh nói thế mẹ Lâm cũng không khỏi mừng trong bụng.

Vừa nhắc tới liền về, tiếng xe từ ngoài cổng ing ỏi truyền đến. Rồi tiếng bà quản gia nói lớn:

- Cô chủ đã về.

Chỉ thấy Thiên Hàn cau mày đi xuống, trong lòng không khỏi bực bội. Lúc nãy cô đã nói Đình Thiên xuống xe tự về đi, anh ta mặt dày nhất định không chịu xuống, còn lấy lý do là xe đã bị Phùng Đông trợ lý của cô lái đi rồi. Khu nhà cô khó bắt xe như thế, bảo anh về như thế nào. Cuối cùng chỉ có thể để mặc anh ngang nhiên lái xe vào nhà. Trong lòng thầm mắng, ai thèm quan tâm anh ta muốn về như thế nào, chỉ không muốn bố mẹ cô có hiểu lầm không cần thiết.

Thế nhưng vừa nhìn thấy hai người bước xuống từ trên xe, đã thấy bố mẹ cô vui vẻ chạy tới săn đón ai kia, còn không nhớ có một người con gái là cô:

- Đình Thiên hả cháu? - Mẹ Lâm cười tươi chào hỏi - Hai đứa về muộn thế. Nhanh, đừng đứng đây nữa, vào nhà đi...

Bố Lâm không khỏi ngạc nhiên, trong lòng vui như mở hội nhưng lại tỏ vẻ bình tĩnh:

- Đã đến rồi thì vào trong đi, về đúng lúc lắm, mọi người đang chuẩn bị ăn cơm!

- Bố mẹ đừng hiểu lầm! - Thiên Hàn vội giải thích ngay - Con chỉ là tiện đường cho anh ta cùng về...

- Tiện hay không thì cũng đã đến rồi! - Mẹ cô chính là không thèm nghe đứa con gái như cô giải thích, liền kéo tay tên kia vào nhà. Cô không còn cách nào khác, chỉ đành đi theo. Chỉ trách xã hội này thật sự trọng nam khinh nữ như vậy sao.

Lúc ngồi vào bàn ăn, không khí càng trở nên kỳ lạ. Đứa con gái là cô lại không ai ngó ngàng tới, ngay cả anh cô cũng bị bơ đẹp, chỉ có bố mẹ cô cùng người nào đó là nói chuyện vui vẻ không thôi. Hết chuyện nọ sang chuyện kia, cô có cảm giác họ muốn đem chuyện của cả thế giới gom vào nói chuyện một lần. Cô chỉ biết im lặng cúi đầu ăn phần của mình, tránh bị họ lôi ra làm chủ đề. Chỉ là ngay cả một chút ước muốn nhỏ nhoi này, đã bị bà chị dâu cô phá vỡ:

- Hàn Hàn. Đừng chỉ ngồi không như vậy. Mau gắp thức ăn cho cậu Hạ đi!

Mẹ cô nghe vậy cũng phụ họa thêm:

- Đúng đó. - Nói rồi lại quay sang Đình Thiên cười tươi - Đứa con gái này của cô nó còn chưa được hiểu chuyện, sau này nhờ cháu giúp đỡ nó nhiều.

Nghe thế Thiên Hàn chỉ có kinh ngạc nhìn bà. Cũng đâu cần trong lúc cô còn đang ngồi ở đây bán cô trắng trợn như vậy?

- Bác đừng nói vậy - Cái người kia cũng không ngại tung hứng với mẹ cô - Hàn , cô ấy rất tốt.

Vừa nói anh vừa nhìn về phía cô, ánh mắt đầy ẩn ý. Chỉ là đáp lại anh, cũng tranh thủ bố mẹ Lâm không nhìn, cô thẳng tay đổ bát canh nóng lên người! Một tiếng cô kêu lên, mọi người mới giật mình quay lại!