Tích Tụ

Chương 6



Mặt Trần Tân đanh lại, tay siết chiếc bαo ©αo sυ vỏ nhôm như thể đang bóp cổ ai đó. Anh không đam mê với mấy trò vận động tập thể, chỉ đành tốc chiến tốc thắng.

Trần Tân nhìn cậu trai đã bị Phó Diễn nắn bóp tới mức động tình đang đè trên người mình, rồi mỉm cười với cậu ta. Cậu trai kia sửng sốt, thoáng ngừng mắt trên mặt Trần Tân vài giây, cơ thể thì lại có phản ứng rất thành thật.

Phó Diễn đương nhiên nhận ra sóng ngầm giữa hai người phía dưới. Hắn thấy Trần Tân không ngờ lại mỉm cười thì hơi híp mắt.

Một giây sau, cậu trai vốn đang ngoan ngoãn bị kẹp giữa hai người gần như giật bắn mình. Cậu ta đẩy Phó Diễn ra, hoảng sợ ngã sang bên.

Khẩu súng trên tay Trần Tân cũng lộ ra rõ ràng.

Phó Diễn đứng bên giường, nhìn cậu trai kia hoảng loạn mặc quần áo của mình vào rồi lao như bay ra khỏi khách sạn. Hắn từ từ nhìn xuống rồi dừng mắt trên người Trần Tân vẫn đang nằm trên giường.

Trên áo Trần Tân có vết ướt, có vẻ như do cậu trai vừa nãy để lại. Cậu ta đâm loạn chỗ bụng anh, bẩn muốn chết.

Trần Tân một tay cầm súng, một tay cởi cúc áo.

Phó Diễn mặt không cảm xúc, hỏi: “Chú doạ người ta chạy mất rồi, phải làm sao đây?”

Trần Tân: “Người của cậu làm bẩn áo tôi rồi.”

Phó Diễn: “Chú thích sạch sẽ từ khi nào vậy? Sao tôi không biết?”

Trần Tân cởϊ áσ. Sau lưng anh có hình xăm. Đó không phải hình xăm cả lưng, cũng không phải những hình xăm rồng, hổ thường thấy ngoài đường, mà là hình rắn cùng hoa. Hình xăm lượn vòng phía eo sau, tựa như hình xăm tính da^ʍ.

(Hình xăm tính da^ʍ: là hình xăm xuất hiện trong các tác phẩm hư cấu và sắc tình Nhật Bản, có hiệu quả tăng cường tìиɧ ɖu͙© ở đương sự, sản sinh ra kɧoáı ©ảʍ khi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ)

Trần Tân không mặc lại áo vest mà cầm trên tay, lạnh lùng nhìn Phó Diễn: “Cậu nói nhảm nhiều thế từ khi nào vậy?”

Phó Diễn: “…”

Trần Tân ném chiếc áo vest kia tới trước mặt Phó Diễn: “Đi vòng cả một quãng xa như vậy, không thấy phí sức à?”

Phó Diễn từ từ bước lại gần Trần Tân. Lòng bàn tay hắn lướt từ bụng anh ra sau eo, rồi ấn lên hình xăm kia: “Chú nói gì cơ? Sao tôi nghe không hiểu?”

Trần Tân hiếm khi để lộ chút nét cười, nhưng cùng lúc đó cũng mỉa mai cay nghiệt: “Tôi hơn cậu 11 tuổi. Lúc tôi mất đời trai, sợ rằng cậu còn đang học đi đấy.”

Phó Diễn áp mũi lên vai Trần Tân, ngửi mùi máu và thuốc súng: “Chú già thật rồi.”

Trần Tân: “Thế nên cậu không muốn cᏂị©Ꮒ?”

Phó Diễn thè lưỡi, liếʍ bờ vai kia rồi hung hăng cắn mảng da thịt ấy. Trần Tân chịu đau rất giỏi. Nét mặt anh không chút biến đổi, như thể Phó Diễn chỉ đang hôn lên vai anh vậy.

Phó Diễn tóm lấy cánh mông bên phải của anh, hung hăng nắn bóp: “Chú bây giờ đúng là càng ngày càng lộ liễu.”

Trần Tân không nói gì. Anh chỉ im lặng cởi thắt lưng. Quần nhanh chóng tụt xuống, để lộ chiếc qυầи ɭóŧ nhạt màu bên trong.

Sự cọ xát vừa rồi của Phó Diễn khiến sự ẩm ướt ở giữa khe càng thêm rõ rệt. Đó là thứ lưu lại từ đêm qua, vẫn chưa rửa sạch, sau một ngày bôn ba thì đang từ từ chảy ra ngoài.

Trần Tân và Phó Diễn đã có quan hệ thể xác từ rất sớm.

Sau khi mối tình đầu của Phó Diễn bị Trần Tân phá hoại, hắn bị bắt cóc còn Trần Tân thì vì chuyện này mà trúng ba phát đạn. Sau một thời gian chữa bệnh, anh lại trở về bên cạnh Phó Diễn. Lần đầu khi Phó Diễn mượn rượu để đè anh đã khiến vết thương còn chưa hoàn toàn khép miệng của anh bị nứt toác.

Máu lênh láng khắp giường, trông mà hãi hùng.

Trần Tân không mất mạng vì mất quá nhiều máu, anh vẫn sống tiếp.

Anh biết Phó Diễn hận mình.

Thế nhưng anh không để tâm.