Phương Nhược Vũ có một cuộc sống bình thường, nề nếp: Đúng quy định hoàn thành bậc Tiểu học, Trung học, rồi đúng quy chuẩn tích lũy đủ điểm để thi Đại học, tiếp đó lại đúng quy củ mà chọn thi vào một trường Đại học ở thành phố bên.
Qua 18 năm cứ thế bình lặng trôi qua, cậu vốn tưởng rằng việc lấy giấy báo trúng tuyển lần này cũng sẽ như vậy, chỉ giống như khi lấy đồ chuyển phát nhanh thông thường, không có gì trắc trở, sóng gió.
Nhưng Phương Nhược Vũ đã dự liệu sai rồi.
Cho dù kết quả không ngoài dự đoán, cậu vẫn cầm lấy phong bì đựng giấy nhập học bằng cả hai tay với tâm trạng phấn khởi, vui mừng. Về đến nhà, cậu nhanh chóng dùng dao mở phong bì, lấy ra thư thông báo màu xanh và trắng bạc bên trong, đưa cho mẹ xem. Ba chữ "Phương Nhược Vũ" như giương nanh múa vuốt xuất hiện trên mặt giấy.
Mẹ Phương(*) rất vui mừng, nhưng không thể hiện biểu tình gì đặc biệt. Bà vẫn như thường lệ không cho Phương Nhuợc Vũ vào bếp, bảo cậu ra ngoài chơi, trong lòng đã bắt đầu tính toán về cuộc sống sinh hoạt chỉ có hai người với ba Phương.
(*) Trong bản raw, tác giả viết nhầm là "mẹ Nghiêm" làm tui hết hồn, tưởng có biến:)))
Vì hôm nay hẹn gia đình Nghiêm Song sang ăn tối, mẹ Phương Nhược Vũ từ sáng sớm đã bận rộn làm sủi cảo.
Gia đình Nghiêm Song ầm ĩ long trời lở đất một phen, không rõ đã ly hôn hay chưa, nhưng đúng là có nghe nói ba Nghiêm mấy ngày trước mang theo hành lý rời đi, chưa thấy trở lại. Mẹ Nghiêm Song vốn mở lớp dạy học, nhưng giờ đã nghỉ làm, cùng các chị em thân thiết đi du lịch giải sầu. Còn Nghiêm Song từ lần trước vào ở nhà Phương Nhược Vũ cũng không hề rời đi.
Anh đã sớm hiểu chuyện, hai người họ có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, miễn không liên quan đến việc sống chết thì cũng không cần dính líu đến nhau. Dù sao mẹ anh cũng đã nghĩ thông suốt rồi, chẳng cần một đứa nhóc 20 tuổi như anh nói đông nói tây. Còn ba anh, Phương Nhược Vũ nói rất đúng, động chân động tay với một gã tồi cũng không thay đổi được sự thật rằng ông ta là một kẻ cặn bã. Huống hồ mẹ anh là người nặng tình, bà đã muốn cản thì Nghiêm Song cũng không thể làm trái lại.
Một vẫn đề nữa chính là tiểu đệ Phương Nhược Vũ này thực sự quá "rù quến".
Kể từ lần đầu anh và Phương Nhược Vũ nằm trên sàn nhà làʍ t̠ìиɦ đến toàn thân quấn quýt, tâm ý tương thông, chân thực cao trào, sau đó cứ mỗi buổi chiều khi ba mẹ Phương Nhược Vũ không có nhà, hai người liền kéo rèm biến nơi đây thành trụ sở bí mật.
Du͙© vọиɠ thanh xuân thầm kín như đang bốc hơi, rục rịch lan tỏa trong không khí. Thân thể trẻ trung tựa như vùng đất mới chờ khai phá, chỉ cần không trực tiếp nói ra, mọi chuyện sẽ chẳng có gì thay đổi.
Phương Nhược Vũ chạy tới bên Nghiêm Song đang vừa đeo tai nghe vừa mở giao diện trò chơi, một bụng khoe khoang đưa giấy báo trúng tuyển cho anh xem.
"Bao giờ khai giảng?"
"Ngày 18 tháng 9".
Phương Nhược Vũ trịnh trọng đặt văn kiện quý giá vào túi đựng hồ sơ trong suốt, nghe thấy Nghiêm Song hỏi: "Có muốn anh đưa đến trường không?"
Phương Nhược Vũ quay đầu lại, "Anh rảnh à?"
Nghiêm Song gật gật đầu: "Vé máy bay của anh muộn hơn 1 tuần so với cậu".
Phương Nhược Vũ không rõ cảm giác của mình như thế nào khi nghe đến ba chữ "vé máy bay". Không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại.
Cậu chậm rãi đến bên cạnh Nghiêm Song, giang tay ôm lấy vai và cổ anh, dán tai nghe lên má anh.
"Vậy em không đi cùng ba mẹ, chỉ một mình anh đưa em đi, được không?"
Nghiêm Song rời tay khỏi con chuột, ôm lấy cánh tay nhỏ của Phương Nhược Vũ, nhẹ nhàng đồng ý, "Được".
Nhiệm vụ của Phương Nhược Vũ vào buổi chiều là tìm Đại Hắc, hẹn anh đi ăn tối. Thật ra, cậu cũng nên mời Giang Từ Khâm, người có nhiều năm giao tình lại giúp cậu khai sáng tính hướng. Nhưng nghĩ tới nghi lui vẫn là sợ hắn nhìn ra mối quan hệ giữa cậu và Nghiêm Song. Vì vậy, cậu mượn cớ hai người ở khác tiểu khu mà không đề tên hắn trong danh sách khách mời.
Khi về đến nhà, dì Nghiêm đang ở cùng Nghiêm Song và mẹ Phương, ba người ấm áp vui vẻ quây quần làm sủi cảo.
Xem tình hình này, Phương Nhược Vũ đoán ba Nghiêm Song sẽ không tới, một chút suy nghĩ do dự trong lòng cuối cùng vẫn nên bỏ xuống, không dám nhắc tới cũng không tiện hỏi qua.
"Phương Phương, dì đã nghe nói rồi, chúc mừng con!" Dì Nghiêm lâu ngày không gặp, hôm nay bà đeo một chiếc kẹp tóc màu tím, trên môi đánh chút son nhạt điểm xuyết.
"Có gì phải chúc mừng đâu mà", mẹ Phương che giấu ý cười, làm bộ ghét bỏ, "Chị cũng biết thành tích của thằng bé rồi mà, đâu có gì to tát. Song Nhi nhà chị mới là lợi hại".
Phương Nhược Vũ ngồi xuống bàn, khẽ nhếch miệng cười, khiêm tốn tiếp thu kiểu nói chuyện khách sáo của mẹ.
Nghe xong, động tác trên tay mẹ Nghiêm dần chậm lại, bà cúi đầu thở dài nói với Nghiêm Song: "Tôi lúc này một thân một mình, cũng không muốn bắt Nghiêm Song phải làm điều gì, chỉ mong thằng bé học hành cho tốt trong 2 năm xuất ngoại. Sau này cưới vợ ổn định cuộc sống, cũng coi như tôi không bạc đãi nó".
Phương Nhược Vũ nghĩ thầm có phải mình vừa nghe thấy điều gì đó không đúng.
Nghiêm Song ngừng tay rồi ngập ngừng hỏi, "Mẹ muốn rời đi?"
"Không thì còn cách nào?" Mẹ Nghiêm giơ tay thấm mồ hôi, Phương Nhược Vũ nhận ra liền chạy đi mở điều hòa phòng khách, rồi lại tiếp tục ngồi ăn dưa.
"Con cũng thành niên rồi, biết phân biệt đúng sai. Nếu ông ta có nhà ở bên ngoài, cứ để ông ta đi. Con đi nơi khác học, mẹ cũng lười ở nhà nhìn ông ta trưng bản mặt thối đấy mà sống qua ngày".
Phương Nhược Vũ nhớ lại chú Nghiêm mà đùa vui thì có thể chọc cười một bàn đầy người. Mỗi khi ông cười rộ lên, khóe mắt sẽ chân thật nhăn lại thành một đoàn. Thực không tưởng tượng nổi "bản mặt thối" của ổng là bộ dáng gì.
Nghiêm Song cảm thấy hổ thẹn, biểu tình muốn nói lại thôi, rốt cuộc hồi lâu mới mở miệng: "Con ra nước ngoài 2 năm sẽ tốn rất nhiều tiền, vậy mẹ..."
"Con nghĩ nhiều làm gì?" Mẹ Nghiêm vỗ vỗ cánh tay anh. "Số tiền này mẹ vẫn lo liệu được. Con chỉ cần chăm chỉ học tập, sau đó thành gia lập nghiệp. Tốn kém thế nào mẹ cũng không tiếc".
Mẹ Phương Nhược Vũ vừa nghe vừa xúc động, chỉ tay về phía Phương Nhược Vũ: "Con cũng phải như vậy, có biết không? Sớm trưởng thành có tiền đồ, rồi lấy vợ sinh con. Nói không chừng trong tương lai hai gia đình chúng ta còn có thể kết thông gia từ bé cho tụi nhỏ".
Phương Nhược Vũ không kìm được mà nói: "Vậy nếu bọn nhỏ đều là con trai thì cũng kết thông gia từ bé sao ạ?"
Nghiêm Song trộm cười.
Mẹ Phương ghét bỏ, trừng mắt nhìn thằng con nhà mình, cười mắng: "Trong đầu con mỗi ngày đều nghĩ cái gì vậy? Lên mạng đọc ít thôi".
Phương Nhược Vũ cười hì hì, làm mặt quỷ vô cùng khoa trương, sau đó rửa tay sạch sẽ, vẩy vẩy cho khô rồi trở về phòng.
Cậu muốn hút một điếu thuốc.
Nếu đóng cửa phòng, mùi thuốc lá sẽ rất nồng, nên Phương Nhược Vũ quyết định ra ngoài ban công hút thuốc.
Khói phả ra được một nửa trên tay, cửa ban công đột ngột mở ra.
Phương Nhược Vũ không quay đầu lại: "Anh đóng cửa chưa?"
"Đóng rồi". Nghiêm Song ghét bỏ phá vỡ làn khói, rồi bóp chặt lấy mặt Phương Nhược Vũ.
Phương Nhược Vũ hé môi, thổi ra toàn bộ sương trắng trong phổi, phun đầy mặt Nghiêm Song, nhanh chóng chặn miệng Nghiêm Song trước khi làn khói bao quanh đôi mắt quyến rũ của anh tan biến.
"Con của chúng ta sẽ được kết thông gia từ bé đấy". Phương Nhược Vũ lưu luyến rời nụ hôn, nhìn xuống đất với biểu cảm không vui.
Nghiêm Song véo má cậu nhắc nhở: "Mấy ngày trước cậu đã khóc".
"Em biết". Phương Nhược Vũ ngước nhìn lên, phát hiện đôi mắt mình đang trở nên khô khốc, "Lúc anh hôn em, ở dưới lầu có ai không?"
Nghiêm Song lắc đầu nói: "Anh không để ý".
Phương Nhược Vũ nhìn xuống lầu, có bác gái đang xách giỏ rau, nắm tay con nhỏ bước trên con phố đằng xa. Ngoài mùi khói thuốc chưa tan, cậu còn ngửi thấy mùi thịt kho tàu hòa lẫn với mùi gà hầm trộn lá thơm và hoa hồi. Ánh hoàng hôn như đang hướng về phía cậu chào hỏi.