Bên trong phòng tắm vang lên tiếng thở hổn hển của hai người, Tuyên Huỳnh giữ nguyên tư thế nằm ở trên người Qúy Nhược Bạch, đặt tay lên ngực của người kia, trong lòng bàn tay cảm nhận rõ nhịp tim của anh ấy run lên mạnh mẽ.
Đầu ngón tay của cô có một vết chai nhỏ, có thể là do viết lách quanh năm tạo thành, khi chạm vào làn da đẫm ướt mồ hôi, có hơi ngứa.
Quý Nhược Bạch di chuyển không được tự nhiên, muốn nói cái gì đó, nhìn thấy Tuyên Huỳnh ngẩng đầu lên lên nhìn, mím môi, không nói lời nào.
Tuyên Huỳnh vẫn đang đắm chìm trong cảm giác sung sướиɠ tột độ, thân thể mảnh mai khẽ run lên, âʍ ɦộ nhỏ bé được một ngón tay thô ráp cùng dươиɠ ѵậŧ thay phiên nhau mở đến mức run rẩy. Tuy rằng vẫn chưa thực sự xâm nhập vào, cũng chưa đủ để thỏa mãn để da thịt quen với sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ vượt quá giới hạn.
Cô cảm nhận được được trong lòng Quý Nhược Bạch các cơ quan đang chuyển động ầm ĩ, định mở miệng nói, nhưng đối phương đột ngột mở công tắc vòi phun.
Nước nóng dội xuống, cuốn trôi những suy nghĩ ban đầu của cô. Quý Nhược Bạch dễ dàng đưa tay vén mái tóc ướt, đôi mắt đầy du͙© vọиɠ, nặng nề như mực.
Anh nhìn về phía Tuyên Huỳnh, nói: "Một lần nữa nha?"
Lần thứ hai là ở trên giường.
Nhiệt độ trong phòng hạ xuống rất thấp, Tuyên Huỳnh quấn khăn tắm đi tới, làn da nóng bỏng của cô đột nhiên tiếp xúc với gió lạnh, khiến cô không nhịn được mà hắt hơi vài cái.
Một tiếng cười khẽ vang lên trong phòng, Quý Nhược Bạch ung dung ngồi trên giường, nhìn cảnh tượng buồn cười của cô, liền quan tâm tăng nhiệt độ lên.
"Cảm ơn, cảm ơn." Tuyên Huỳnh ủ rũ nói, Quý Nhược Bạch trần trụi dính một vài giọt nước, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© màu hồng hơi dựng đứng bóng hình giữa hai chân, cô nhìn thoáng qua, hồi tưởng lại cái chỗ to lớn ấy như thế nào mà lại cọ xát với âʍ ɦộ của cô đến mức tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn đầu ra, sự xấu hổ dần dần lan lên.
Cô chậm rãi đi đến trước mặt Quý Nhược Bạch, từ trên cao nhìn xuống mãi cho đến ngày hôm trước, bất cứ ai nói chuyện với cô đều không quá ba câu. Ánh đèn vàng ấm áp hắt bóng lên gương mặt của Quý Nhược Bạch, lông mày, gốc mũi, nhân trung, tạo thành một đường ranh giới hoàn hảo giữa sáng và tối, Tuyên Huỳnh luôn nói Quý Nhược Bạch rất đẹp trai, nhưng trước đây điều đó đã nằm ngoài tầm với, nhưng bây giờ đã nằm trong lòng bàn tay rồi.
Cô vươn tay, đưa đầu ngón tay chạm lên má của đối phương, thu mình lại.
Quý Nhược Bạch vẫn nắm trong tay tất cả mọi thứ nở nụ cười.
Anh đưa tay ôm lấy vòng eo thon của cô gái, chậm rãi đưa đối phương ngã theo mình lên chiếc giường êm ái. Chiếc khăn tắm quấn trên người Tuyên Hình bị ném xuống đất, da kề da, lỗ huyệt mềm mại vì bị hai chân khóa trong tư thế ngồi mà tự nhiên tách ra, vừa khéo chạm lên cơ bụng rắn chắc của Quý Nhược Bạch.
Tuyên Huỳnh không kìm được dòng nước trong suốt chảy ra từ thân dưới của mình, rõ ràng cô rất hài lòng, nhưng cô vẫn tiếp tục tìm kiếm kɧoáı ©ảʍ như thể cơ thể mình không nhận đủ, Quý Nhược Bạch cũng cảm nhận được nước dính ở bụng mình, anh nở nụ cười.
Anh đưa tay nắm lấy vòng eo thon thả của Tuyên Huỳnh, sau khi nhào nặn bờ mông đầy đặn, đưa ngón tay vào trong lỗ huyệt đang chảy nước, đầu ngón tay hướng vào trong, ngoéo...một cái.
Tuyên Huỳnh bị anh trêu trọc thở hổn hển, dươиɠ ѵậŧ của Quý Nhược Bạch nằm ngay giữa mông cô, lúc này, dần dần đứng lên theo động tác, chất lỏng trong suốt chảy ra từ qυყ đầυ phủ lên mông cô, âʍ ɦộ nhỏ bị ngón tay quấy rối cũng ngứa ngáy, cô nhìn vẻ mặt thoải mái của Quý Nhược Bạch, trầm giọng hỏi: "Anh không đi vào sao?"
Quý Nhược Bạch cũng không trả lời cô, rút ngón tay ra khỏi lỗ huyệt không ngừng mở ra của cô, giữ lấy eo cô, thân dưới không ngừng di chuyển, xoa đều dòng nước đang chảy của Tuyên Huỳnh lên khắp ngực và bụng cô.
Tuyên Huỳnh bị cơ bụng của anh ấy cọ xát, da thịt đỏ ửng và ngứa, sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ bên ngoài trái ngược hoàn toàn với sự trống rỗng bên trong, cô siết chặt ngón chân, Quý Nhược Bạch nâng eo cô lên, đưa đầu dươиɠ ѵậŧ vào bên trong lỗ huyệt cô, sau khi đâm vào thì chất lỏng trong suốt từ bên trong phun ra.