Sói Cưỡi Ngựa Tre Tới

Chương 23

Tôi lần lượt lâu dọn mọi thứ, Lã Vọng Thú không nói một câu, nhưng tôi cảm nhận được ánh mắt của ánh ta bắn vào lưng tôi, anh ta có thể không nói câu nào, nhưng tôi cũng không thể giả bộ không biết.

Không có bất kỳ đối thoại nào khiến thời gian giống như một khối bùn nhão chảy qua, nhưng dù chảy xuôi hay ngược, tôi phát hiện, tôi và anh ta đều là người vô cùng nhẫn nại.

“Lã quản lý, tôi quét xong rồi.” Tôi nhìn thời gian cũng đã hết, trong phòng sạch sẽ.

Anh ta quét mắt một lượt, không lấy kính lúp soi, vung tay lên “Cô đi đi.”

Tôi gật đầu, đi ra đóng cửa lại, lúc về tôi không trực tiếp về nhà, mà đi thẳng đến bệnh viện thăm Hoàng Thư Lãng, chân của anh ta vẫn bị treo ở cuối giường, hưng phấn vẫy tay “Tiểu Kê, em đến thăm anh!”

Tôi đi đến, đưa tay ra “Cho tôi mượn tiền.”

Nếu như tôi có cách nào khác, tôi sẽ không vay tiền chồn, có điều tôi đã không có cách nào, tôi không muốn nghĩ tiền của anh ta từ đâu mà có, nhưng tôi biết rõ tôi cần tiền để mang đi trả, sau đó có thể có lại tôn nghiêm của mình.

Hoàng Thư Lãng sững sờ “Tiểu Kê, xảy ra chuyện gì?”

Tôi lắc đầu “Không có, là nhìn trúng một bộ quần áo.”

“Được…” Hoàng Thư Lãng thì thầm, “Cô gái mình thích vui mừng mình cũng vui mừng, Tiểu Kê muốn mua đồ mới gì sao?”

“Đúng.” Tôi đáp, tôi muốn chính là bộ đồ hoàng đế a, ai cũng nhìn không thấy, cũng không tồn tại, có thể ình cảm giác thoả mãn, một chút cảm giác tự tôn thôi.

Anh ta đưa ra một bọc tiền “Đây là tiền ngày đó anh định đưa cho em, một xu chưa động, là tiền dạy thêm của anh, thầy và cô không biết.” {Hana: muốn chém chết cái tên không nói bạch thoại này quá….*rút dao chém chém chém*..*thở* điên quá, mỗi lần con chồn này nói mình phải mất cả chục phút mới hiểu nói gì *lật bàn* ┴─┴ ︵ ╰(‵□′╰)}

Tôi nhận lấy, một cục dày, tôi ngồi xổm xuống, đem mặt vùi vào giường bệnh của chồn, chồn nói “Tiểu Kê, em sao…”

“Tôi mệt.” Tôi nói, thanh toán xong, tôi muốn cùng anh ta thanh toán xong, nhưng sao tôi lại thấy mệt mỏi thế này….

Ngày hôm sau, lúc đến nhà anh ta, tôi yên lặng làm xong việc, trước khi đi, tôi đen phong thư đặt trên đầu giường Lã Vọng Thú, anh ta hỏi “Đây là cái gì?”

“Là tiền tôi nợ anh.” Tôi nói “Như vậy chúng ta hết nợ.”

Tôi xoay người rời đi, Lã Vọng Thú đột nhiên gọi tôi lại “Lục Tiểu Kê, cô thích tôi sao.”

Bước chân của tôi cứng đờ, da đầu tê dần, dựa vào, tôi không nhớ mình đã nói bí mật này cho Tiểu Lý, tôi quay đầu “Anh… nói cái gì?”

Lã Vọng Thú nhìn tôi “Lần trước uống rượu, tôi đưa cô về nhà, cô trên người tôi vừa khóc vừa nói.”

Tôi cẩn thận nhìn anh ta, khá lắm. Đủ thâm trầm a, đủ an phận a, cũng đã lâu mà anh ta không nhắc đến, có điều tôi thật sự đã nói sao? “Thật sao?”

“Nói vậy cô xác nhận chuyện cô yêu tôi.” Lã Vọng Thú đắc ý cười.

MD, thôi đi. Đầu óc tôi quay cuồng, không trách vua qúa vô dụng, chỉ trách quân địch quá gian trá. Một chút… Lời này có ý gì đây? Anh ta là nói anh ra biết rõ tôi có tình ý từ lâu? Anh ta còn đổi biện pháp chỉnh tôi, mới nhất là phương thức cự tuyệt, hay là ỷ vào chuyện tôi yêu thích anh ta để ngược đãi? Bất kể là đáp án nào, hình như đều đả kích đến tôi.

Chuyện cho đến giờ chỉ còn một kế để sử dụng.. chết cũng không nhận.

Loại phương pháp này cũng phải xem là dùng trên người ai, cách mạng cần thà chết không chịu khuất phục, phản đồ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, và dành cho kẻ hèn mọn bỉ ổi mặt dày.

“Hừ… ai nói? Anh đừng lừa tôi?” Hai tay chống nạnh ngửa cổ cười to, đã không phải yêu mến anh ta, còn lưu lại cái tiếng thầm yêu làm gì cho bản thân thêm nực cười?

“Cô không thừa nhận?” Lã Vọng Thú đầy hứng thú, cả người hơi ngả về phía trước.

“No..no..no..” Tôi dựng thẳng ngón tay đưa qua đưa lại “Không phải tôi không không thừa nhận, mà tôi sẽ không nói đến. Anh chẳng qua là trợn mắt lừa người, Lã quản lý, anh không phải quá tự kỷ đi, đừng cho rằng mọi người đều phải yêu mến anh.” Bà nó, cái này giúp Tiểu Kê tôi chiếm thế thượng phong, tôi cũng không tin anh ta có thể lật ngược tình thế?

Lã Vọng Thú không phản đối, nghiêng người cầm điện thoại lên, cúi đầu nhìn gì đó, lòng tôi lộp bộp, không phải có chứng cớ chứ. “Cô.. Không lẽ có bản sao à?”

Lã Vọng Thú cười đưa màn hình điện thoại đến trước mặt tôi, trong màn ảnh xuất hiện đầu tôi, có tiếng người, dù ồn ào vẫn nghe rõ là giọng tôi, Lã Vọng Thú noi “Biết cô lâu như thế, không biết cô cũng thông minh thế…”

Trong màn hình truyền đến tiếng khóc nức nở, giọng tôi khàn khàn đứt quãng “Tôi… thích anh…”

Tôi 囧, siêu cấp 囧, doạ người, thật muốn gϊếŧ người.

Tôi hận sản phẩm công nghệ cao.

“Anh nói cái này làm gì?” Tôi nghi ngờ, sớm không nói muộn không nói, vì sao chọn thời điểm này nói?

Lã Vọng Thú cất điện thoại, “Không có gì… là cô hỏi tôi có phải trả tiền sẽ thanh toán xong, như vậy hiện tại nói cho cô biết, thanh toán không xong.”

“Chẳng qua chỉ là một lời tỏ tình”, tôi nhếch miệng tự an ủi mình, Tiểu Kê à, mày lớn như vậy rồi, doạ người đã sớm làm quen, còn sợ mấy cái này?

“Đúng vậy.” Lã Vọng Thú nói “Chẳng qua chỉ là tỏ tình, có điều chính là cháy gái Lục Chính Đàn, con gái Lục Vĩnh Khiêm tỏ tình với tôi…”

“…” Mẹ nó, tôi nổi giận, quá độc. Quá ác độc, tổ chức gà mẹ quá cường đại.

Lã Vọng Thú nói tiếp “Sao? Lục Phượng Hoàng tiểu thư, chăm chỉ đi làm a. Vấn đề giữa chúng ta còn xa hơn vấn đề tiền bạc a.” Cười đến xuân quang sáng lạn, vô hại đến kinh người.

Tôi nghĩ nói anh không thích tôi, làm gì níu kéo không tha? Thế nhưng không nói thành lời, bởi vì tôi không muốn cho anh ta biết, tôi đã biết rõ cậu bé năm xưa là anh ta, như vậy tôi vẫn giữ được chút tôn nghiêm của mình.

Quả thật một lời tỏ tình cũng chẳng phải lớn, thế giới lớn như thế, mỗi khắc mỗi giây đều có người tỏ tình, vấn đề không phải là tôi, không phải cái người chuyên mặc quần đùi hoa hướng dương tôi đây.

Nếu như bị người khác biết được, trời biết tôi có phải muốn bôi nhọ danh tiếng Lục gia hay không, trời biết cơn ác mộng năm mười chín tuổi của tôi có thể tái diễn hay không, mà tôi không thể chịu đựng thêm một lần nữa.

Lã Vọng Thú thấy tôi không nói gì, thừa thắng xông lên, “Cùng nói chuyện với cô, hình như rất có tinh thần.”

Tôi cúi rạp đầu mở cửa đi ra ngoài, đây là lần thứ mấy rồi? Tôi cuối cùng cũng hiểu vì sao chồn lại ghi chép vào cuốn sổ nhỏ, tôi cũng đang muốn tìm quyển sổ để ghi lại đây, quá hổ thẹn rồi.

Ngồi trên xe bus đi đến bệnh viện, đem tiền trả cho chồn, đã không thể giải quyết, tôi làm gì phải chặt đầu cá vá đầu tôm, mượn tiền của anh ta trả khoản nợ Lã Vọng Thú.

“Tiểu Kê, vì sao lại đem tiền về?”

“Bộ đó không hợp với tôi.” Tôi trả lời “Anh khi nào xuất viện?” Tôi không muốn giải thích nên chuyển chủ đề.

“Nhanh thôi, sau hôm nay là anh có thể xuất viện.” Hoàng Thư Lãng nói, động động cái chân ý tỏ mình đã tốt rồi.

“Vậy được rồi….” Tôi gật đầu, Hoàng Thư Lãng bỗng nhúc nhích “Em nhớ anh?”

“Tôi không có cơm ăn.” Tôi nói thẳng, thời điệm nằm viện không cảm thấy, trở về nhà mới phát hiện, mình làm cơm thật sự khiến người khác đau đầu.

“Cũng có thể, cũng có thể.” Hoàng Thư Lãng nói “Nhớ cơm anh náu, gặp cơm như gặp người.”

Tôi nhìn nhìn giỏ hoa quả, có thể là Hoàng sóng thần mang đến “Hoàng sóng thần đến đây?”

“Anh đã khiến em ấy không nói cho cha mẹ biết.” Chồn vội nói, tôi lắc đầu “Không sao…” Dù sao mọi người cũng biết, có cái gì cần che dấu sao?

“Anh khi nào thì về?” Tôi hỏi “Trong trường không cần đi học sao?” Hoàng Thư Lãng chính là môn sinh mà cha tôi tâm đắc nhất, cũng được cha tôi tiến cử đi học tiến sĩ, sớm đã ở trong đại học thành phố T học.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao học đại học tôi đã rời khỏi nhà, chuyện này cũng có nguyên nhân, cũng bởi đại học ở thành phố T, dù ở trường nào tôi cũng sẽ phải sống trong cái bóng của bọn họ.

Hoàng Thư Lãng biến sắc “Đã giục anh mau trở về, Tiểu Kê, vậy vì sao em không về?”

Tôi đứng dậy đi ra ngoài, không muốn trả lời, Hoàng Thư Lãng tiếp tục truy vấn “Em vì sao chán ghét anh?”

Tôi dừng bước, “Hoàng Thư Lãng, không lẽ anh vẫn không biết lý do vì sao em cự tuyệt anh sao? Anh là người tốt, có điều chỉ cần ở cùng anh, không, chính là nhìn thấy anh, tôi đều nhớ đến ngôi nhà kia, cùng anh ở một chỗ tức là tôi vĩnh viênx không thể rời khỏi nhà, anh hiểu chưa?”

Hoàng Thư Lãng hiển nhiên không nghĩ tôi sẽ nói thế, bởi vì hầu hết tôi sẽ chọn trầm mặc không nói gì, mà hôm nay tôi hình như đã đến giới hạn, lại có lẽ chuyện gia đình bại lộ, ký ức ẩn sâu trong tim đột nhiên trỗi dậy giống như miệng vết thương đã khép lại bị khơi ra, bảy năm, nói cũng không thể nói gì nữa.

“Tiểu Kê… Em vì sao tự ti như thế?”

“Ách…” Khoé miệng tôi giật giật, nở nụ cười “Tiểu Kê tôi tự ti? Đúng, tôi tự ti, khi còn bé tôi cũng có cảm giác mình làm chuyện gì cũng giỏi, thế nhưng…. Hoàng Thư Lãng, anh sẽ không bao giờ hiểu, vì anh chưa từng trải qua cảm giác bị chối bỏ vĩnh viễn.”

Lời nói xong, tôi cũng không cách nào đối mặt với Hoàng Thư Lãng, kéo cửa đi ra ngoài, buổi tối tôi nằm trong ổ chănm đột nhiên thật muốn tìm người nói chuyện.