Hôm nay Lễ Bộ Thượng Thư Cung Hạ vừa vặn gặp đại ca Cung Ngụy và tam đệ mình Cung Tống hạ giá, liền hẹn nhau đi uống rượu.
Về đến nhà, chỉ có nhị nữ nhi và tam nữ nhi đến đón ông.
Ông hỏi một câu: “Nương các ngươi đâu?”
“Chắc là ở trong phòng phu tử…” Hai nữ nhi nhìn mặt nhau, ngữ khí không xác định.
Cung Hạ nhíu nhíu mày, buồn bực nói: “Mỗi ngày chỉ biết tao lãng, cũng không biết quản nữ nhi của mình, sau này đừng học theo nương người, nhìn thấy côn ŧᏂịŧ nam nhân chân liền cứng lại…”
“Vâng.” Cung Tùng Lan lập tức gật đầu, mà Cung Tùng Cúc lại làm nũng sà vào lòng Cung Hạ như hài tử hỏi, “Vậy côn ŧᏂịŧ của phụ thân có tính không?....”
Vấn đề này thật làm khó Cung Hạ, nếu nói tính,chẳng phải tự vả vào mặt mình sao, còn nếu không, vậy không phải nói ông không phải nam nhân à?
Cung Hạ không trực tiếp trả lời vấn đề này, mà cốc một cái vào đầu nàng, “Đại bà và tam thúc các ngươi đều ở đây, sao lại không lễ phép như vậy, mau, mau tới vấn an họ đi!”
Khuôn mặt Tùng Lan và Tùng Cúc lập tức đỏ bừng, cúi đầu về phía hai nam tử trung niên văn nhã và nhẹ nhàng bên người Cung Hạ, đồng thành hô: “Bá bá, thúc thúc hảo.”
Vừa dứt lời, Cung Hạ liền bắt lấy Cung Lan đến bên người, ôm nàng ngồi trên ghế đá trongg đình hóng gió, kéo cổ áo nàng ra, lộ ra cặρ √υ' to tròn và trắng nõn của nàng, sau đó vén váy nàng lên, phía trong chỉ có đôi chân nõn nà trơn bóng, ông đem hai chân mở rộng ra hướng về phía Cung Ngụy và Cung Tống, lộ ra kiều huyệt phấn nộn như cánh hoa nở rộ, rồi đút ngón tay vào tiểu nhục động không to bằng ngón tay cái của nàng một đường cắm vào, kết quả, là! Ông cắm một nửa thì không vào tiếp được! Huyệt tử quá khô!
Ông rút ngón tay ra, một tay khác vỗ thật mạnh vào mông nhỏ Tùng Lan , nổi giận đùng đùng nói: “TNM... Hôm qua có phải để ngọc thể trong âʍ đa͙σ ngủ không…tiểu huyệt thành ra như vậy, làm sao có thể tiếp đón bá bá và thúc thúc ngươi…”
Ông vừa vỗ một phát, bộ ngực trắng nõn như quả cầu tuyết của Tùng Lan đung đưa lên xuống, Tùng Lan ủy khuất không nhịn được, vành mắt lập tức rướm nước mắt.
Cung Hạ thấy vυ' nữ nhi lên xuống rất đẹp, còn muốn niết vυ' nàng, kết quả là Cung Ngụy nhìn không được, một tay đem Tùng Lan từ ngực Cung Hạ kéo sang, ôm vào trong ngực, tràn đầy thương tiếc xoa nắn tuyết nhũ bạch nộn của nàng, nói với Cung Hạ, :”Nhị đệ, đối với hài tử phải từ từ giáo dục, đừng động một chút là đánh!”
Tùng Lan bị xoa đến sắc mặt ửng hồng, mềm mại nằm trong l*иg ngực Cung Ngụy, hừ hừ không ngừng.
Cung Ngụy dứt khoát ôm Tùng Lan ngồi xuống, một bên xoa âm đế nàng, một bên xoa nhũ nhi nàng.
Chờ cho đến khi lòng bàn tay ông cảm giác được ướŧ áŧ, mới đem ngón tay cắm vào trong tiểu huyệt.
Một ngón, hai ngón, ba ngón, rồi ngày càng nhiều ngón cắm vào, tốc độ ngày càng nhanh, tiếng kêu của Tùng Lan cũng ngày càng cao.
"A" Tống Lan đột nhiên vặn vẹo trong l*иg ngực ông run rẩy, hai cẳng chân rũ bên người ông căng chặt, phun ra một dòng lớn mật thủy.
“Thế này không phải không tốt sao?” Cung Ngụy hôn lên lỗ tai nhỏ của Tùng Lan.
Tùng Lan vừa mới tiết dịch, hoa huyệt trống rỗng liền ngứa ngáy, Cung Ngụy vẫn rút ngón tay ra, chăm chú sờ soạng cơ thể nàng.
Tùng Lan vội vàng dùng cây gậy lớn để giảm ngứa, vì thế nhón mũi chân, đứng dậy dạng hai chân ra, bắt lấy côn ŧᏂịŧ Cung Ngụy nhét vào bên trong tiểu huyệt, “Bá bá, thao ta…”