Khách sạn Hoàng Thành A thị, trong ghế lô tổng thống.
Một cô gái thanh xuân nằm trên giường lớn tơ tằm, tóc đen trải dài như thác nước, màu da trắng nõn, trên gò má tinh xảo nhiễm một tia đỏ ửng không bình thường.
Chỉ thấy hai mắt của cô nhắm chặt, môi đỏ mọng khẽ mở, hơi thở nặng nề......
-“Tôn tổng, xin ngài hãy yên tâm, lời Dương mỗ nói qua nhất định có nghĩa, chính là đến lúc đó ngài phải trăm ngàn lần không được hối hận mới được đấy, ha ha ha!”
Dương Thành Hải híp một đôi tròng mắt dường như đậu xanh, một tay nắm di động, tay kia thì không có ý tốt, cọ cọ lên da thịt trắng mịn trên cổ cô gái.
-“Bất quá chỉ là một nữ nhân mà thôi, có thể để cho Dương tổng tận hứng là phúc khí của cô ta!”
Trong điện thoại truyền ra giọng trầm thấp của nam nhân trẻ tuổi, lãnh huyết không mang theo một chút cảm tình.
-“Ha ha, một khi đã như vậy, ta có thể không khách khí!”
Dương Thành Hải ném điện thoại, thân mình mập mạp lập tức áp lên người cô gái bé bỏng, một đôi tay quấy rối cũng không an phận ở trên người cô ta đốt lửa.
-“Ô......” cả người Diệp Tiêu bởi vì dược lực mà mê mê trầm trầm, ngực càng giống bị tản đá ngăn chận, khó có thể hô hấp.
-“Không được...... Ư...... A Hạo......”
-“Hắc hắc, tiểu mỹ nhân, chồng em đã tặng em cho anh, em trăm ngàn lần đừng gọi sai người!”
Dương Thành Hải âm hiểm cười hai tiếng, trên tay dùng sức bóp xuống, chọc thân mình Diệp Tiêu co rúm lại không thôi.
Đau đớn khiến cho cô ý thức trở lại, mắt nhập nhèm nước đón nhận ánh mắt Dương Thành Hải tràn ngập dục niệm, Diệp Tiêu hoảng loạn kêu to:
-“A! Ông là ai?! Buông tôi ra!”
-“Buông em ra? Hừ, anh khuyên em tốt nhất ngoan ngoãn hầu hạ anh, nếu không tờ danh sách trên tay chồng em sẽ bay mất!”
Dương Thành Hải đè lại cánh tay không ngừng giãy dụa của cô, giọng ác bá uy hϊếp nói.
-“Không được! Buông tôi ra!” Diệp Tiêu mặt trong nháy mắt giống như mất máu, “A Hạo sẽ không bỏ qua cho ông! Sẽ không! Sẽ không......”
Cô không phải ngốc tử, như thế nào nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Dương Thành Hải? Nhưng cô không muốn tin Tôn Hạo cùng mình đồng giường cộng chẩm ba năm sẽ đối xử với mình như vậy!
“Bốp!”
Dương Thành Hải không kiên nhẫn cô phản kháng, liền cho cô một cái tát.
Mặt Diệp Tiêu bị đánh nghiêng đến bên kia, cả người mềm nhũn vài phần.
-“Bất quá là một tiểu tiện nhân dựa vào lên giường, giả trang cái thanh cao gì?”
Dương Thành Hải thấy thế, khinh thường hừ hừ, tay liền xé một cái, váy Diệp Tiêu liền biến thành mảnh nhỏ.
Dương Thành Hải nhìn thấy da thịt trơn bóng mê người sắc tâm liền đại động, hai tay không khách khí nắm qua......
“Bốp!”
-“A...!”
Trong lúc đó, Diệp Tiêu bắt lấy thủy tinh trên tủ đầu giường hung hăng ném vào trên đầu Dương Thành Hải. Một cái gạt tàn, một tiếng va chạm, một đạo rêи ɾỉ, điện quang hỏa thạch.
Máu tươi xuôi dòng chảy xuống, Dương Thành Hải bị đau, nhất thời đã quên động tác.
Diệp Tiêu nhân cơ hội đó một tay đẩy ông xuống giường, cũng không quay đầu liếc mắt một cái, hai tay lôi kéo làn váy bị rách, hướng cửa chạy đi.
Chính là tay còn chưa có kịp nắm lấy chốt cửa, Dương Thành Hải liền ôm đầu không ngừng đổ máu đuổi theo, bàn tay to chế trụ đầu vai trắng noãn của Diệp Tiêu. Ra tay rất mạnh, hung ác thiếu chút nữa bóp nát xương vai cô.
Diệp Tiêu nhịn không được “A” một tiếng, mồ hôi lạnh theo gò má trắng bệch chảy xuống.
Dương Thành Hải dữ tợn nghiêm mặt, oán hận dùng tay dính máu kéo lấy tóc của cô, Diệp Tiêu lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất.
-“Lão tử nhìn trúng ngươi là phúc khí của ngươi, con bà nó, ngươi dám làm lão tử bị thương? Lão tử đánh chết ngươi!”
Dương Thành Hải túm tóc cô kéo trở về, ngoài miệng mắng a a, vẻ mặt sát khí.
Diệp Tiêu chỉ cảm thấy toàn bộ da đầu đều không còn là của chính mình, đau đớn xé da để cô có loại xúc động muốn chết.
Dương Thành Hải âm ngoan đẩy cô ngã trên mặt đất, giơ chân liền hướng trên bụng cô đá tới. Khi nghĩ đến chính mình bị một da^ʍ nữ không biết bị bao nhiêu người ngủ qua đập vỡ đầu, ông liền hận không thể hành hạ cô đến chết!
-“Không được!”
Diệp Tiêu thấy động tác của ông, đôi mắt đột nhiên phóng đại đến cực hạn, không chút nghĩ ngợi hai tay bảo vệ bụng.
-“A!”
Diệp Tiêu bị ông đá mạnh đến bị thương nặng, mềm yếu quỳ rạp trên mặt đất, một đầu tóc đen dài bị mồ hôi ướt nhẹp, khóe miệng vết máu nhè nhẹ chảy xuôi ra, cả người tựa như hoa hồng điêu linh, chật vật không thôi.
-“Hừ! Còn dám phản kháng?!”
Dương Thành Hải giận dữ, thuận tay nắm lấy ghế dựa liền hướng trên người cô đập xuống.
Cái này nếu là hạ xuống, Diệp Tiêu cho dù không chết, cũng phải mất nửa cái mạng.
-“Dương tổng!”
Trong lúc chỉ mành treo chuông, một nam nhân anh tuấn bất phàm đột nhiên phá cửa mà vào, nâng lên bàn tay hữu lực cầm một chỗ khác của ghế dựa.
Mà lúc đó, ghế dựa cách đầu Diệp Tiêu chỉ có không tới hai centimet.
Đáy mắt tuyệt vọng của Diệp Tiêu nổi lên một tia sáng, cô cố sức hoạt động ngón tay giữ chặt ống quần nam nhân.
-“A Hạo...... Cứu em, cứu con của chúng ta!”
Tôn Hạo nhíu mi, buông ghế dựa, đối Dương Thành Hải nói:
-“Dương tổng, thỉnh ngài bớt giận, tôi nhất định sẽ hảo hảo giáo huấn cô ta.”
Nói xong, anh lui về phía sau một bước, tránh khỏi tay cô.
Diệp Tiêu ngẩn ra, ngẩng đầu, con ngươi hàm chứa nước mắt nháy mắt ngưng trụ. Dấu hôn đỏ tươi, áo trong hỗn độn, còn có đáy mắt anh mặc dù tràn ngập lửa giận cũng không che dấu được dục niệm......
-“A Hạo, anh, anh làm sao có thể?”
Cô không thể tin được lui lại hai bước, thời điểm đang chất vấn Tôn Hạo thì nhìn thấy một người ở phía sau anh liền im bặt.
-“Ngươi thật đúng là cái người phiền toái! Đã làm vợ A Hạo, phải giác ngộ giúp A Hạo tranh thủ sinh ý, mà không phải gây chuyện thị phi cho A Hạo!”
Diệp Vũ khoác một bộ áo ngủ nữa trong suốt, kiều mị tiến vào trong lòng Tôn Hạo, móng tay màu đỏ ở trong ngực anh trượt động, chọc Tôn Hạo hô hấp dồn dập lên.
-“Trước đừng náo loạn, Vũ nhi!”
Tôn Hạo khàn khàn nói, khinh thường nhìn lướt qua vẻ mặt khϊếp sợ của Diệp Tiêu.
-“Nếu ngươi còn muốn tiếp tục làm Tôn phu nhân, hiện tại lập tức ngoan ngoãn nằm đến trên giường cho tôi, hầu hạ cho Dương tổng thư thái!”
-“Ngươi hỗn đản!”
Diệp Tiêu tức giận đến cả người phát run, cả trái tim dường như rơi vào bên trong hàn băng vạn năm. Nhưng giây tiếp theo, bên trong thân thể của cô lại nổi lên trận trận lửa, khó chịu không kềm chế được.
Cô đã không phải là thiếu nữ không biết sự đời, biến hóa trong cơ thể để cô minh bạch chính mình đã bị chuốt thuốc, sắc mặt của cô càng thêm khó coi.
Đột nhiên nhớ tới buổi sáng khi Diệp Vũ tìm đến mình, từng đưa cho mình một ly sữa, Diệp Tiêu thống khổ ôm đầu, chất vấn nói:
-“Diệp Vũ, vì sao phải đối với chị như vậy?! Chị là chị ruột của em mà!”
-“Phi! Chị? Ngươi xứng à?”
Diệp Vũ ghen ghét mắng:
-“Diệp Tiêu ngươi bất quá là một tiện nhân tiểu tam sinh ra, dựa vào cái gì làm chị Diệp Vũ ta? Ta cảnh cáo ngươi, nhà họ Diệp cho tới bây giờ cũng chỉ có một mình ta là con gái, ba ba cho tới bây giờ cũng chưa từng thừa nhận ngươi, ngươi cũng đừng không biết xấu hổ tự cho là đúng!”
Lời Diệp Vũ nói như một cây cương đao, khảm trái tim Diệp Tiêu thành từng mảnh nhỏ.
Nhưng Diệp Vũ vẫn không bớt hận, lải nhải nói không ngừng.
-“Ngươi cho là A Hạo là thật muốn cưới ngươi sao? Nếu không là ngươi kẻ ăn xin lại kê đơn thiết kế A Hạo, ta đã sớm gả cho A Hạo! Hôm nay cho ngươi hầu hạ Dương tổng, bất quá là cho ngươi mặt mũi, đừng có ở đó giả vờ giả vịt lập đền thờ!”
-“A a… không!”
Diệp Tiêu điên cuồng lắc đầu, muốn tránh né hết thảy.
-“A Hạo, Vũ nói không phải sự thật! A Hạo, nói chuyện với em đi! Anh nói với em không phải như thế!”
Nhưng mà, trả lời cô cũng là Tôn Hạo không lưu tình chút nào giơ tay. Hung hăng một cái tát, đánh Diệp Tiêu tỉnh táo lại, như là đánh nát mộng đẹp của cô. Tâm tiếc hận đau đớn thổi quét mà đến, chân cô mềm nhũn.
Tôn Hạo chán ghét ném cô lên giường, tựa như ném rác.
-“Dương tổng, sống hay chết, tùy ngài xử trí!”
Anh để ý chẳng qua là hiệp ước trên tay Dương Thành Hải, về phần Diệp Tiêu cái người con gái này, nếu chết liền hết chuyện của anh!
-“Ha ha, tốt! Có những lời này của anh, hợp tác giữa tập đoàn Thăng Thiên cùng Tôn thị liền như vậy đã định!”
Dương Thành Hải thu hồi tầm mắt sắc mị mị từ trên thân mình đẫy đà của Diệp Vũ, cười to nói.
Như nói lúc trước ông chính là muốn chơi đùa Diệp Tiêu thôi, như vậy hiện tại ông đã nghĩ gϊếŧ chết cô!
Tôn Hạo nghe vậy, cũng cố gắng không buồn bực Dương Thành Hải vô sỉ, lúc này liên tục gật đầu.
-“Ta đây cùng Vũ sẽ không quấy rầy nhã hứng của Dương tổng.”
Nói xong, anh liếc mắt nhìn Diệp Tiêu một cái cũng không thèm nhìn, chuẩn bị ôm Diệp Vũ đường cũ phản hồi.
-“Chớ đi, A Hạo!” thanh âm Diệp Tiêu tuyệt vọng mà bất lực vang lên, dường như nhuộm dần vô số đau thương, lại coi như là làm khẩn cầu cuối cùng.
-“Em mang thai!”
Nguyên bản cô nghĩ chờ anh tan tầm cho anh cái kinh hỉ, nhưng.......
Dương Thành Hải lãnh miệt cười, chỉ cho là cô đang tìm cớ.
Diệp Vũ sắc mặt thay đổi mấy lần, Tôn Hạo cước bộ bước đi một chút, quay đầu, âm lãnh câu môi:
-“Dã loại mà thôi, chết đi rất tốt!”
Bóng lưng lãnh khốc giống như hắc ám mộng yểm, thật sâu dấu ấn ở trong lòng Diệp Tiêu!
Tôn Hạo, ngươi điên rồi!
Hận ý nảy sinh, không ngừng lan tràn tới cao thấp mỗi tấc da thịt, từng cái tế bào toàn thân.
Cũng không biết khí lực là từ đâu tới đây, Diệp Tiêu mạnh mẽ từ trên giường nhảy xuống, dường như nổi điên muốn thoát đi cái địa phương làm cô buồn nôn lại sợ hãi.
Nhưng Dương Thành Hải sao lại cho cô cơ hội này?
Chỉ thấy ông thả người nhất phốc bắt lấy cô, nắm chặt nắm tay vừa hung hăng vừa ngoan độc đánh vào bụng Diệp Tiêu, Diệp Tiêu hoảng sợ muốn tránh né, lại không có chỗ có thể trốn.
-“A!” Theo tiếng kêu thảm thiết vang lên, vết máu đỏ tươi theo đùi cô chậm rãi chảy xuống.
Dương Thành Hải sửng sốt nữa giây, đột nhiên nhấc chân lại đá cô, đem cô toàn bộ đá bay đi ra rất xa.
“Phanh” một tiếng đυ.ng nát bàn thủy tinh, mảnh nhỏ cắt qua da thịt non mềm của Diệp Tiêu, nhất thời máu chảy đầy đất.
-“Đứa nhỏ...... Tôi...... Đứa nhỏ!”
Diệp Tiêu cúi đầu khóc cầu, nhưng vẫn có thể cảm giác được tiểu sinh mệnh trong bụng còn chưa thành hình dần dần đã cách xa cô.
Bộ dáng thê thảm của Diệp Tiêu làm cho Dương Thành Hải sung sướиɠ, chỉ thấy ông a một tiếng, âm hiểm cười hướng cô chậm rãi đi tới, ánh mắt thị huyết như là phải ăn tươi nuốt sống cô!
Diệp Tiêu hoảng hốt, tựa hồ có thể nghe thấy bên tai truyền đến giọng nam nhân trầm thấp khó nghe, còn có tiếng khóc uổng mạng của đứa nhỏ, hai loại thanh âm không ngừng đan vào nhau, toàn bộ đều sắp bức cô điên.
Đột nhiên, Diệp Tiêu dùng hết khí lực toàn thân từ dưới đất đứng lên, không để ý vô số mảnh nhỏ thủy tinh trên đất nhằm phía cửa sổ đang mở lớn ở ban công......
-“Tôn Hạo! Diệp Vũ! Diệp Tiêu ta lấy linh hồn thề: Mặc dù liên tiếp rơi vào địa ngục, cũng nhất định sẽ bò trở lại tới tìm các ngươi tính sổ!”
Nguyền rủa thê lương mang theo hận ý không cam lòng vang vọng trong bầu trời.
Đám người Dương Thành Hải cùng với Tôn Hạo, Diệp Vũ chỉ có thể trơ mắt nhìn hình bóng xinh đẹp bị máu nhiễm đỏ, như con bươm bướm bị gãy cánh bay, nghĩa vô phản cố* từ trên tầng năm mươi của tòa nhà cao tầng rơi xuống!
(Chú thích: Nghĩa vô phản cố là làm việc nghĩa không được chùn bước; đạo nghĩa không cho phép chùn bước)
Cuối cùng, biến thành một bãi máu loãng.