Yêu ...
Lời này nhẹ nhàng rơi vào trong lòng Lục Kiều, khiến trái tim cậu hơi run lên.
Lục Kiều nhớ rằng Tống Nguyệt đã vô tình thảo luận với cậu, một người như Yến Khâu khi yêu một người sẽ như thế nào? Vẫn lạnh lùng ít nói như thường ngày ? Hay nó sẽ thay đổi?
Nếu anh ấy thay đổi, anh ấy sẽ trông như thế nào?
Vào lúc này, Yến Khâu như vậy ở phía sau Lục Kiều, Yến Khâu như vậy ... sinh ra là bởi vì do cậu.
“Lục Kiều,” Yến Khâu nói nhẹ nhàng, “quay lại và nhìn anh.”
Yết hầu của Lục Kiều lăn xuống.
Cậu nóng đến mức đổ mồ hôi, cứ như không phải mùa đông mà là mùa hè, thời điểm nóng nhất.
Trước đây cậu đã từng được các cô gái tỏ tình vài lần, nhưng chưa một lần nào như thế này.
Lục Kiều cúi đầu, vặn vẹo ngón tay vài cái, hít thở sâu hai hơi cuối cùng, xoay người từng chút một, ngẩng đầu nhìn Yến Khâu.
Người đàn ông nhìn cậu với ánh mắt rực lửa, và chỉ có bóng dáng của cậu được phản chiếu trong đôi mắt đen láy ấy.
Lục Kiều mím môi ôm chặt đầu gối, co mình lại thành một quả bóng.
Lục Kiều cũng biết rằng, đã nói ra điều này, cậu không thể trốn tránh chút nào. Dù xấu hổ đến đâu, cậu cũng phải đối mặt với cảnh tượng hiện tại.
Vì vậy, cậu mấp máy môi thì thào nói: "Cái gì, bắt đầu từ khi nào ..."
Thấy Lục Kiều rốt cuộc cũng lên tiếng, Yến Khâu mỉm cười, nửa quỳ xuống, chậm rãi nói, "Anh không biết chính xác là khi nào, chỉ là sau khi anh gia nhập quân đội, thật lâu không gặp em anh cảm thấy rất nhớ. "
Lục Kiều dừng lại, tiếp tục nói nhỏ:" Nhưng là, nhưng sau khi anh gia nhập quân đội, em, em cũng nhớ anh … nhưng nó không giống … thích … "
Sau khi Yến Khâu gia nhập quân đôi và không quay trở lại, khoảng thời gian đó Lục Kiều cảm thấy bản thân như mất đi mục tiêu, cảm thấy rất cô đơn.
“Em cũng nghĩ như vậy?” Yến Khâu nghe xong ánh mắt tối sầm lại, “Lục Kiều, anh không muốn làm em sợ, anh muốn em từ từ hiểu được tình cảm của anh dành cho em, nhưng sau khi anh mất kiểm soát ngày hôm qua, anh đã không làm vậy. Không chọn cách che giấu nó. Lý do, ngoài việc anh không thể chịu đựng được nữa, mà còn bởi vì - anh không nghĩ rằng em không có tình cảm với anh. ”
Lục Kiều rùng mình.
Cậu cụp mắt xuống, bối rối mơ màng.
"Anh hiện tại sẽ không bắt buộc em đưa ra câu trả lời, em có thể từ từ suy nghĩ, nhưng mà," Yến Khâu vươn tay ra, nâng nhẹ mặt Lục Kiều lên, nhìn cậu nói, "Đừng trốn tránh anh, được không? ”
Lục Kiều mở to mắt.
Đầu ngón tay của Yến Khâu xoa nhẹ lên má Lục Kiều, anh nhẹ nhàng nói: “Khi anh không được nói chuyện với em, anh sẽ rất buồn.”
Lục Kiều có chút sững sờ, cậu không ngờ Yến Khâu lại nói những lời như vậy.
Tuy nhiên, không có vẻ mặt giễu cợt trên khuôn mặt của người đàn ông, anh ấy rất nghiêm túc và trang trọng.
Lục Kiều thực sự không ngờ rằng Yến Khâu cũng sẽ không vui và thất vọng vì cậu bỏ mặc anh ấy?
Cậu, có phải ngày hôm qua chính cậu đã làm cho Yến Khâu buồn không?
Lục Kiều lập tức giải thích, "Em, em ngày hôm qua hỗn loạn, không biết làm sao để hòa hợp với anh. En không có ý đánh nhau với anh -"
"Anh biết," Yến Khâu từ tốn nói, " Anh không đổi lỗi cho em, nhưng mà, cố gắng hiểu cho anh, được không ? "
Cố gắng quen với anh, người đã yêu em, cố gắng quen với con người anh, người luôn muốn để được gần gũi với em.
Lục Kiều nghe những suy nghĩ của Yến Khâu qua đôi mắt của Yến Khâu, và trái tim của cậu đang rung động.
Yến Khâu nhìn cậu và hỏi, “Em sẽ ghét anh?”
Lục Kiều nhìn Yến Khâu một cách trống rỗng. Mặc dù ngại ngùng, nhưng vào lúc này, cậu dừng lại một chút và khẽ thành thật lắc đầu.
Trong thâm tâm cậu biết rằng những gì Yến Khâu nói thực sự là sự thật.
Bất kể Yến Khâu trông như thế nào, cậu đều không thể ghét được, bản thân cậu có tình cảm với Yến Khâu.
Chỉ là cậu phát hiện ra sự việc này ngoài ý muốn, não nhỏ của cậu chưa có thời gian để tiêu hóa hết sự thật này, cho nên cậu không thể giống như Yến Khâu, cứ như vậy bình tĩnh bày tỏ cảm xúc của mình.
Hơn nữa, cậu luôn coi Yến Khâu là đối thủ cạnh tranh, và việc thay đổi quan hệ với Yến Khâu ngay lập tức là không thể nhanh được.
Yến Khâu ở đâu, người đã yêu cậu năm năm, tất nhiên có thể đổi vai sớm như vậy!
Lục Kiều nghĩ đến điều đó, thậm chí trở nên tự tin.
Cậu liếc nhìn Yến Khâu, nhẹ giọng nói: “Em sẽ cố gắng hết sức để làm quen với nó, em sẽ không ngừng nói chuyện với anh, nhưng, nhưng anh không thể làm loại chuyện tối hôm qua!” Lục Kiều hèn nhát cảnh báo.
Sắc mặt Yến Khâu có chút thay đổi, nhìn đi chỗ khác nói: “Thực xin lỗi chuyện tối hôm qua, anh không kìm lòng được.”
“Trước đây không phải anh kìm chế rất tốt sao !” Lục Kiều rốt cục khôi phục được giọng điệu mà cậu từng nói chuyện với Yến Khâu trước đây, giọng nói trở nên to hơn “ Cả chúng ta đã có một vài lần tắm cùng nhau!”
Yến Khâu: “Đêm qua khác nhau.”
Lục Kiều nhìn anh chằm chằm: “Có gì khác nhau?”
Đôi mắt Yến Khâu quay lại, anh ấy nói khàn cả giọng, “Anh đã mất kiểm soát từ sáng hôm qua.”
Lục Kiều sững sờ: “Tại sao lại xảy ra chuyện này?”
Bởi vì một giấc mộng đẹp.
Đương nhiên Yến Khâu không nói ra, nếu không người anh mới dỗ tốt có lẽ sẽ lại giận dỗi , anh ta chỉ nói với Lục Kiều: "Trong tương lai, có thể anh vẫn sẽ mất kiểm soát, nhưng em có thể nói cho anh biết rằng em có thích hay không. "
Lục Kiều đỏ mặt, mạnh miệng thì thầm:" Anh, anh vẫn mất kiểm soát! "
Quá đáng!
Yến Khâu cười thầm: "Nghĩ đến em, anh không nhịn được."
"!!!" Lục Kiều lại nổ tung!
Yến Khâu kéo Lục Kiều đứng dậy khỏi mặt đất một cách buồn cười, và chân Lục Kiều tê cứng.
Lục Kiều nhìn chằm chằm Yến Khâu đang đứng dậy, nhưng đồng thời cậu cũng rất kỳ lạ.
... Thật ra Lục Kiều vẫn có chút vui mừng, nhưng cũng không khỏi ngượng ngùng, khi cậu thực sự muốn đối mặt với chuyện này, Lục Kiều lại phát hiện cậu không hề từ chối chút nào.
Hai người im lặng nhìn nhau trong chốc lát, Lục Kiều mím môi đỏ bừng: "Vậy thì, anh ăn sáng chưa ..."
Đôi mắt Yến Khâu đầy ý cười: "Còn chưa, khi anh vừa dịch chuyển đến nhà, đã lập tức bay đến đây. "
Lục Kiều xoắn xuýt một hồi nói:" Đừng nhìn em ... Em, em đưa anh đi ăn cơm! "
Yến Khâu nhìn người trước mặt, nhỏ giọng nói. rất nhẹ nhàng: “Được.”
Dẫn ra ngoài, dù sao ban ngày cũng không giống ban đêm, Yến Khâu quá hấp dẫn khi đi ra ngoài như thế này. Ngay cả trong giảng đường huấn luyện, không ít học sinh từ xa nhìn bọn họ, tựa hồ không dám tới.
Đôi mắt thích thú và tò mò đó gần như xuyên qua Lục Kiều và Yến Khâu.
Lục Kiều nhét Yến Khâu vào phòng của mình và gọi đồ ăn mang đến.
Yến Khâu thấy căn phòng của mình giống như tối hôm qua, liền hỏi: “Em đã bắt đầu thu dọn đồ đạc chưa?”
Tối nay anh ấy và Lục Kiều sẽ cùng nhau đi dự tiệc, và ngày mai Lục Kiều sẽ bắt đầu làm việc hàng ngày với Diệp Lan và những người khác, vì vậy họ phải sống ở Yến gia. Cho nên, sau khi Lục Kiều được Yến Khâu đón hôm nay, cậu ấy sẽ không quay lại.
“Em không có tâm trạng,” Lục Kiều than thở, lại kéo vali đi ra ngoài, “Tối hôm qua em ngủ không ngon… Tất cả là tại anh!”
Yến Khâu đang ngồi bên giường, nghe xong lời này, anh liếc nhìn Lục Kiều, trầm thấp cười nói: “Chà, là lỗi của anh.”
Lục Kiều : “...”
Cậu lặng lẽ ngậm miệng, ngồi xổm xuống bắt đầu thu dọn hành lý.
Yến Khâu một tay chống cằm nhìn chằm chằm người đang ngồi xổm dưới đất thu dọn hành lý, đột nhiên nghĩ tới cái gì, nheo mắt hỏi: “Lục Kiều, tối hôm qua em mơ thấy cái gì?”
Lục Kiều: "!!"
Lưng cậu chợt cứng đờ, lắp bắp nói: "Em làm sao vậy? Em không mơ thấy gì!"
Yến Khâu đầy ẩn ý nói: “Em gọi tên của anh.”
Lục Kiều: “…”
Lục Kiều ngẩng mặt lên, sau khi kìm lại, cậu không thể nói rằng mình đang có một giấc mộng xuân!!
Vì vậy cậu nói một cách mơ hồ: “Chỉ là… em chỉ mơ về anh một cách bình thường.”
Yến Khâu suy nghĩ một chút: “Hình như em đang khóc.”
“…” Lục Kiều nghiến răng nghiến lợi, “Khóc chỉ là điều bình thường ! ”
Yến Khâu tiếp tục,“ Em còn run run nữa. ”
Lục Kiều hít một hơi thật sâu và nhấn mạnh:“ Chỉ lắc bình thường! ”
Yến Khâu ngừng nói. Sau năm giây, Lục Kiều lặng lẽ quay lại nhìn anh và bắt gặp ánh mắt dò hỏi của người đàn ông, cậu lập tức quay đầu lại "vυ't".
Lục Kiều đỏ mặt một hồi, rốt cuộc nhịn không được thì thào nói: "Anh đúng thật là một sắc lang ..."
Giọng điệu mang tính buộc tội, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng.
Yến Khâu sững sờ khi nghe những lời này, sau đó chìm vào im lặng: "..."
Sau khi Lục Kiều nói xong, cậu xấu hổ nhìn lại biểu hiện của Yến Khâu. Những gì cậu nói là sự thật, anh chàng này đã bắt nạt cậu trong mơ và còn bắt nạt cậu trong thực tế.
Trông lạnh lùng vậy thôi, nhưng thực chất là đang giả vờ!
Sau khi hai người ăn xong bữa trưa, họ chuẩn bị rời đi sớm.
Có tin đồn rằng Lục Kiều sẽ rời khỏi trường huấn luyện, và các học sinh cảm thấy nó hơi đột ngột. Lục Kiều nói chuyện với họ một lúc, và nói với họ rằng cậu sẽ trở lại khi rảnh, và mọi người đã bình tĩnh lại.
Ngay sau khi mọi người bình tĩnh lại, bắt đầu vây quanh cậu và hỏi về Yến Khâu.
Biết rằng Lục Kiều biết Yến Khâu là một chuyện, nhưng tận mắt chứng kiến
lại là chuyện khác. Những ai trong phòng tập đã nhìn thấy Yến Khâu trong cuộc thi võ thuật trước đó, thì rất bình tĩnh, nhưng những người chưa nhìn thấy Yến Khâu bao giờ, ước gì Lục Kiều sẽ kéo Yến Khâu đến và chụp ảnh để bắt tay hoặc gì đó.
Lục Kiều đáp lại họ với một haha, trong khi Yến Khâu đang nói chuyện với giáo quan ở sân sau.
“Có chuyện gì vậy, chúng ta đã nói về chuyện đó rồi?” Giáo quan nhớ lại vẻ ngoài của Lục Kiều vừa rồi.
Thay vì sự uể oải lúc sáng, đôi mắt của cậu trở sáng trở lại, nhưng dù nhìn thế nào thì cậu cũng ... với vẻ mặt ngại ngùng xấu hổ, và giáo quan cảm thấy răng mình có chút ê buốt.
Yến Khâu nhếch môi và gật đầu, “Ừ.”
“Vậy thì hai người hoàn toàn ở bên nhau?” Giáo quan thốt lên.
“Vẫn chưa,” Yến Khâu nhìn cây lớn trong sân mà Lục Kiều vừa đi qua, “nhưng—“
Anh có thể cảm nhận được.
Cảm thấy rằng Lục Kiều đã bắt đầu thận trọng cố gắng tiếp cận anh ta.
Sau khi Lục Kiều xoa dịu các học sinh đang bồn chồn, cậu đến sân sau để tìm Yến Khâu.
Yến Khâu nhìn thấy Lục Kiều và vẫy tay với cậu.
Lục Kiều đỏ mặt , nhưng ngoan ngoãn chạy tới, hỏi hắn: “Anh làm sao vậy?”
Yến Khâu nắm lấy tay cậu, Lục Kiều run lên, nhưng không có rút tay ra.
Nụ cười thoáng hiện lên trong mắt Yến Khâu, hắn nói: “Anh mang cho em một bộ quần áo để thay.”
Lục Kiều sững sờ một hồi, sau đó thầm nghĩ, đúng vậy, không thể để cậu vào cung tham dự bữa tiệc sinh nhật của hoàng tử mà mặc đồ bình thường được.
Người lái xe mang bộ đồ và lễ phục mà Yến Khâu đã chuẩn bị cho Lục Kiều, Lục Kiều được Yến Khâu đưa về phòng và thay quần áo.
Bộ đồ này được lấy từ một nhà thiết kế thường may quần áo cho gia đình họ Yến, dựa trên kích thước của Yến Khâu báo, sau khi Lục Kiều mặc vào thì nó vừa vặn hoàn hảo. Cậu không hiểu tại sao Yến Khâu lại có thể nắm bắt chính xác kích thước cơ thể của cậu như vậy, cậu ... cậu cũng không muốn hiểu. Nhưng chất liệu vải của bộ đồ rất tốt, thoạt nhìn rất đắt tiền, trong tiềm thức Lục Kiều muốn nói điều gì đó với Yến Khâu, nhưng Yến Khâu lại chặn cậu lại bằng một cái nhìn, có chút xấu hổ.
Khi Lục Kiều đang cài cúc, Yến Khâu cài giúp cậu.
Dáng người của Lục Kiều rất mảnh mai, sau khi mặc một bộ đồ thời trang cao cấp, trông đẹp trai đến lạ thường.
Ánh mắt Yến Khâu quét qua cơ thể Lục Kiều, anh bình tĩnh bình luận: "Rất đáng yêu."
Lục Kiều nhìn anh ta một cách không đồng tình.
Yến Khâu hùng hồn thay đổi lời nói của mình: “Em rất đẹp trai.”
Lục Kiều hài lòng.
Lục Kiều đột nhiên nói: “Anh không để ý thấy bộ dạng của em thật sự thay đổi sao?”
Yến Khâu nhướng mày: “Hả?”
Lục Kiều hai mắt sáng ngời: “Sáng nay mới ngủ dậy, vừa nhìn đã cảm thấy cơ bắp đã lớn hơn. ”
Yến Khâu liếc nhìn thân hình mảnh mai của Lục Kiều.
Lục Kiều nói một cách chắc chắn: "Gen thuấn di và gen tinh thần hẳn đã bắt đầu thay đổi diện mạo của em. Nếu em thực sự trở nên giống như Nguyên soái Luân ... Anh thật sự vẫn thích em sao?"
Lục Kiều nhìn chằm chằm vào Yến Khâu, suy nghĩ về câu hỏi này, chắc chắn khó trả lời.
“Anh thích em,” Yến Khâu không do dự một lúc, và giọng điệu của anh ấy bình tĩnh, “Bất kể em như thế nào, anh đều yêu em.”
Lục Kiều: “... !!”
Cảm giác như thể anh ấy đã chủ động ngỏ lời yêu.
Lục Kiều trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, có chút xấu hổ.
Cậu lúng túng nói: “Hừm, em hi vọng anh có thể nói những điều như vậy khi em thật sự thay đổi diện mạo.”
Yến Khâu nói đùa, “Vậy thì một ngày nào đó anh cũng phải trở thành như vậy.”
Yến Khâu siết chặt eo Lục Kiều, ghé vào tai Lục Kiều. và thì thào: “Đây này, càng ngày càng gầy.”
Lục Kiều sửng sốt: “Không thể!”
Yến Khâu chỉ chạm vào mặt cậu và nói, “Tốt hơn là em nên ăn nhiều thịt hơn.”
Không thể! ! Lục Kiều rõ ràng cảm giác được bắp thịt của mình đã lớn hơn, eo như thế nào còn có thể gầy! !
*
Trên đường đi sau đó, Lục Kiều liên tục đo vòng eo và nghi ngờ cuộc sống.
Hai người về nhà Yến gia trước, bảy giờ mới rời đi đến cung điện.
Máy bay trực tiếp hạ cánh xuống sân thượng của sảnh tiệc, nhìn thấy cảnh tượng ánh đèn đan xen, Lục Kiều trở nên căng thẳng. Cậu chưa từng đến đó trước đây bao giờ.
Yến Khâu cởi bỏ áo khoác ngoài và mặc một bộ vest đen cùng kiểu.
Nhìn Yến Khâu khác hoàn toàn khi mặc bộ quân phục, Yến Khâu nắm tay Lục Kiều bước xuống máy bay và đứng trong bóng tối, Lục Kiều vô tình ngẩng đầu lên và lướt qua khuôn mặt của người đàn ông đó, khiến cậu choáng váng.
Vẻ mặt của người đàn ông lãnh đạm, nhưng toàn thân lại ám ảnh bởi một vẻ quý phái bẩm sinh, đẹp trai và nghiêm túc.
Lục Kiều nghiêng đầu phải công nhận người đàn ông này hoàn hảo không chê vào đâu được.
Yến Khâu quay lại và hỏi Lục Kiều: “Sao vậy?”
Lục Kiều nghĩ về điều đó và cố gắng khen ngợi anh, “Hôm nay anh rất đẹp trai.”
Yến Khâu hỏi: “Em có thích không?”
“!” Lục Kiều với vẻ mặt nghiêm túc, cậu nói: "Đừng trêu em, em không thích."
Yến Khâu gật đầu, nghiêm túc đáp: "Được rồi. Xin lỗi, anh không kìm lòng được."
Có rất nhiều chuyện không thể cưỡng lại được.
Lục Kiều trong lòng than thở.
Yến Khâu nắm chặt tay Lục Kiều nói: “Đi, chúng ta vào đi.”
Hai người từ ban công đi vào sảnh tiệc.
Ngay khi xuất hiện, đã thu hút vô số sự chú ý.
Đôi mắt đó quét qua Yến Khâu, và tất cả đều tập trung vào Lục Kiều, người đang nắm chặt tay anh.